YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

“Chắc là điện thoại di động và mọi thứ trong túi xách của tôi đã rơi xuống biển cùng với chiếc xe của anh. Bây giờ tôi không liên lạc với người khác được, hẳn là ở chỗ anh có điện thoại, có thể cho tôi mượn gọi một chút được không?” Cô hỏi.

 

Anh nhìn cô chăm chăm mười giây, lúc Hạ Mộc Ngôn đang chuẩn bị giải thích nguyên nhân mình muốn mượn điện thoại, thì anh hời hợt nói: “Trước khi vết thương chưa khỏi hẳn thì em cứ ở đây đi. Về phía công ty em, tôi sẽ phái người đi thông báo.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô còn chưa nói nguyên nhân.

 

Lục Cẩn Phàm đi qua chỗ cô, cụp mắt nhìn khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt của cô: “Em về phòng ngủ nghỉ ngơi trước đi. Ở đây không có quần áo của em, tôi đã bảo người đến cửa hàng mua cho em rồi, cũng mua thêm vài món đồ dùng hàng ngày để em sử dụng, được chứ?”

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi bên bàn ăn, nhếch môi, lát sau mới nói: “Chỗ của anh thậm chí còn không có một cái qυầи ɭóŧ cho tôi. Trước tiên khoan nói có mua quần áo hay không, tôi cứ mặc mỗi áo sơ mi của anh ở đây thế này, thích hợp sao?”

 

Lục Cẩn Phàm: “Có gì không thích hợp?”

 

Thấy nét mặt Hạ Mộc Ngôn nghiêm túc trong giây phút đó, anh như đoán được được sự bất lực của cô, khẽ nói: “Vậy để tôi đi tìm cho em, xem trước đây khi em ra đi có sơ ý để quên một hai cái không?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Để Lục Cẩn Phàm tìm qυầи ɭóŧ cho cô?

 

Đừng nói bây giờ hai người đã không còn mối quan hệ hợp pháp kia, ngay cả khi chưa ly hôn trước đây, anh cũng chưa từng làm chuyện này.

 

Anh thấy cô im lặng một hồi lâu thì quay người đi thẳng vào phòng ngủ.

 

Hạ Mộc Ngôn thấy anh muốn đi tìm thật, liền đứng dậy: “Để tôi tự tìm!”

 

Lục Cẩn Phàm liếc mắt nhìn cô rồi hất cằm về phía phòng ngủ, hờ hững nói: “Em đi đi.”

 

Sao chủ đề này lại có thể thay đổi một cách khó hiểu từ việc mượn điện thoại sang việc tìm qυầи ɭóŧ chứ?

 

Hạ Mộc Ngôn sầm mặt nhìn ngũ quan thanh thuần của anh, bất đắc dĩ bước nhanh.

 

Cô vừa đi vừa kéo vạt áo sơ mi xuống, vừa nghi ngờ không biết có phải Lục Cẩn Phàm cố ý hay không.

 

Rõ ràng anh có kiểu áo sơ mi vạt dài hơn một chút, trước đây cô từng mặc rồi. Anh cao ráo chân dài, lúc cô không mang giày cao gót, anh còn cao hơn cô một cái đầu. Thế nên khi cô mặc áo sơ mi của anh, bình thường đều có thể che qua hơn phân nửa bắp đùi. Nhưng đây rõ ràng không phải là cái áo dài nhất, chỉ có thể miễn cưỡng che khuất phần mông, muốn kéo xuống một tấc cũng không kéo được.

 

Cô vừa kéo áo sơ mi vừa sầm mặt đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo của tủ quần áo ra lục lọi. Quả nhiên đồ đạc của cô chẳng còn sót lại cái nào, thậm chí ở trong góc kẹt cũng không có.

 

Ba năm trước, trước khi trả lại chìa khóa cho anh, quả thật cô đã đến đây dọn hết mọi thứ. Nhưng lúc ấy cô dọn rất nhanh, dù sao cũng không đến mức không để sót món nào. Bây giờ xem ra, lúc ấy cô thật sự nghiêm túc, quả nhiên không để gì.

 

Anh không ngăn cản hành động lục tung ngăn kéo của cô, đút một tay vào túi quần đứng trước phòng ngủ, thản nhiên nhìn: “Tôi đã bảo người đi mua cho em rồi, đồ trong đồ ngoài gì cũng không thiếu một món. Không đầy hai tiếng nữa sẽ có, em chịu đựng một lát không được ư?”

 

Thấy đúng là không có gì thật, Hạ Mộc Ngôn bèn đóng mạnh ngăn kéo lại, sắc mặt khó coi miễn cưỡng đồng ý.

 

Nhưng cứ để chân trần thế này cũng không phải là cách, cô lại mở ngăn kéo ra lấy một chiếc quần dài mặc nhà rộng rãi mềm mại… đương nhiên là của Lục Cẩn Phàm.

 

Cô quay lưng trốn ở sau cửa tủ mặc quần dài vào rồi mới tạm hài lòng. Lúc đang đắc ý bước ra từ sau cửa tủ thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của Lục Cẩn Phàm, cô hơi dừng chân lại.

 

Ngay sau đó sự xấu hổ dâng trào lên, cô mặc quần ngủ của anh thì có gì mà đắc ý chứ…

 

Quả nhiên, ánh mắt của Cẩn Phàm dừng lại trên chiếc quần cô đang mặc, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, khóe miệng ẩn chứa ý cười.

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng đóng cửa tủ lại, cảm thấy mình sống chung một nhà với anh không phải là việc làm sáng suốt. Bây giờ cô ăn mặc thế này, trong người không có điện thoại, không có túi xách, không có bất kỳ giấy tờ gì. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy như mất đi tự do, người cũng thấp xuống một khúc, thậm chí muốn nói chuyện cũng không có khí thế.

 

Cô đặt tay trên cửa tủ, chợt hỏi một câu: “Anh bảo ai đi mua quần áo cho tôi vậy? Thẩm Mục sao? Mấy thứ như đồ lót mà bảo cậu ta đi mua có phải quá bất tiện rồi không?”

 

Người đàn ông tùy ý đáp: “Chị Trần.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi