YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 876:

 

Hạ Mộc Ngôn chỉ trượt chân một chút, may không trật mắt cá chân. Cô ngẩng phắt đầu lên liền nhìn thấy gương mặt trăm năm không đổi của Lục Cẩn Phàm ngay trước mặt.

 

Cô vội vàng định lùi về, nhưng cánh tay anh vẫn giữ chặt eo cô, để dàng ôm cô vào lòng.

 

Thoáng nhìn sắc mặt có chút không bình thường của cô, Lục Cẩn Phàm nhỉu mày: “Trật chân rồi phải không?”

 

Hạ Mộc Ngôn bặm môi không trả lời, đến khi giãy giụa mãi vẫn không thoát được thì mới nói: “Không phải…”

 

Cô còn chưa nói đứt lời thì anh đã quả quyết bế cô lên. Ngay lúc bị bế bổng lên, Hạ Mộc Ngôn kinh hãi đến suýt nữa thì kêu thành tiếng, khiếp sợ nhìn người đàn ông này. Vì sắp đến kì sinh lý, người cô không để chịu nên sắc mặt mới có về không tốt chứ đâu phải bị trật chân, anh bể cô làm gì?

 

Lục Cẩn Phàm liếc mắt về phía cửa phòng VIP đã khép chặt. Hạ Mộc Ngôn thấy ánh mắt của anh, rõ ràng là không cần cô phải nói hay giải thích thì anh cũng đã biết người bên trong là ai, anh lập tức quay người bế cô đi ra.

 

“Lục Cẩn Phàm, bồ tôi xuống!”

 

Bụng Hạ Mộc Ngôn không mấy để chịu. Lầu này toàn là phòng riêng thì không nói, nhưng lầu dưới đều có người đang ngồi ăn cơm. Nhiều người như vậy, cô không muốn bị anh bế ra ngoài trước mắt họ: “Chân của tôi không sao cả! Anh thả tôi xuống đi!”

 

“Nói chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế?” Anh không bế cô đi về hướng cầu thang bộ, mà lại đi sang lối thang máy bên hông. Sau khi vào thang máy, anh cũng không có ý định thả cô xuống, chỉ liếc mắt xác nhận xem có đúng là mắt cá chân của cô thật sự không sao không, rồi lại nhìn gương mặt cô.

 

“Không nói gì cả, chỉ là một người quen cũ của ba tôi thôi.” Hạ Mộc Ngôn giãy giụa trong lòng Cẩn Phàm một hồi.

 

Đây là lầu hai, chỉ mất vài giây là xuống đến tầng một. Ngay khi cửa mở ra, thấy bên ngoài có người, cô vội vùi mặt vào vai anh, tránh bị người khác nhìn thấy.

 

Anh thần nhiên bể cô đi ra như chốn không người, môi khẽ cong lên vì người phụ nữ đang úp mặt lên vai mình.

 

Anh ghé xuống gần tai cô rồi nói: “Xấu hố gì chứ? Chỉ là hai nhân viên phục vụ của nhà hàng thôi.”

 

Từ chỗ thang máy này có thể đi thẳng tới cửa ra vào mà không cần phải đi qua thực khách ở dưới lầu. Đúng lúc lại chỉ có hai nhân viên phục vụ ở đây, nhưng hiển nhiên là hai người đó cũng không dám nhìn họ quá lâu, đã xoay người tránh đi từ trước rồi.

 

Hạ Mộc Ngôn từ từ ngước mặt lên khỏi vai Lục Cẩn Phàm, dáo đác nhìn xung quanh. Khi đã chắc chắn không có ai nữa thì cô mới đấm mạnh vào vai anh một cái, nét mặt giận dữ, nói: “Thả tôi xuống!”

 

Lúc nãy Lục Cẩn Phàm đã nhìn thấy mắt cá chân của cô thật sự không bị thương, lại thấy cô ra sức giãy giụa, sợ cô không cẩn thận sẽ ngã thêm lần nữa nên anh mới chịu buông cô xuống.

 

Hai chân vừa chạm đất, Hạ Mộc Ngôn như bị điện giật vội vàng lùi hai bước tránh xa anh ra. Cô nhanh chóng bước thêm vài ba bước nữa, đến khi ra khỏi cửa nhà hàng mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

 

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Anh thần nhiên đi lướt ngang qua xe cô, thờ ơ nhìn cô đang đứng đờ người: “Đứng ngơ ra làm gì, đến đây cho em xem thứ này.”

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn cứ đơ người tại chỗ, mãi đến khi nhìn thẩy người đàn ông mở cửa chiếc xe Porsche đen đó ra.

 

“Xe này… là của anh?” Quý Noăn hỏi.

 

Lục Cẩn Phàm không trả lời, chỉ nhìn cô một cái. Đáp án đã rõ.

 

Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn giần giật, cô nhìn đi nhìn lại chiếc Porsche màu trắng của mình, rồi lại nhìn sang chiếc Porsche màu đen cùng phiên bản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi