YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 877:

 

Anh mua một chiếc xe giống y như đúc chiếc xe của cô là bởi vì lần trước anh hỏi cô thích xe nào mà cô chưa trả lời sao.

 

Anh ném chiếc Ghost “phiên bản giới hạn trị giá mấy chục triệu” xuống biến để trong chớp mắt đổi thành chiếc Porsche hơn hai triệu cặp đôi với xe cô?

 

Có lúc Hạ Mộc Ngôn cảm thấy bân thân mình đường như không hề quen biết Lục Cẩn Phàm.

 

Đường đường là Lục Cẩn Phàm, sao có thể không cần thể diện như thể…

 

Ai muốn dùng đồ đôi với anh ta chứ? Có hỏi qua ý kiến của cô chưa?

 

Đã thế lại còn trắng trợn lộ liễu đỗ bên cạnh xe của cô?

 

Anh mở cửa xe, lấy một tập tài liệu ra. Không quan tâm đến ánh mắt sáng rực đang nén giận của Hạ Mộc Ngôn, anh đưa tài liệu tới tay cô.

 

“Đây là cái gì?” Hạ Mộc Ngôn không hiểu sao tự nhiên anh lại đưa tập tài liệu cho mình, cúi đầu xuống lật xem qua. Thì ra là chính quyền và bên Bắc Kinh có sắp xếp một hội nghị thượng đỉnh kinh doanh, mời cả Tập đoàn Shine và Tập đoàn MN ở Hải Thành. Bên cạnh hạng mục sân vận động lần này, hội nghị còn hướng đến sự phát triển trong tương lai của hai công ty. Nhưng hội nghị lại được tổ chức ở Bắc Kinh.

 

Hạ Mộc Ngôn đọc lại giấy mời một lần nữa rồi hoang mang nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mắt: “Muến tôi đi công tác ở Bắc Kinh cùng anh sao?”

 

Anh khóa cửa xe rồi nhìn cô: “Có vấn để gì à?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Vẩn để rất lớn. Tập đoàn Shine có quan hệ hợp tác với giới thương mại và chính trị ở Bắc Kinh. Song, dù sao Tập đoàn MN cũng mới chuyển từ London về nước chưa được bao lâu, tôi không có quan hệ gì với bên Bắc Kinh cả, đến cả một hạng mục hợp tác cũng không có, chỉ có đự án xây dựng sân vận động lớn nhất quốc gia này thôi. Anh thay mặt hai tập đoàn đi Bắc Kinh là được rồi. Rõ ràng tôi không đủ tư cách đi dự hội nghị lần này, rốt cuộc là ai đã thêm tên của tôi vào đó chứ?”

 

Không cần câu trả lời thì cô cũng thừa biết người để xướng cô làm hình nhân thể mạng là ai.

 

Có thể đến Bắc Kinh để gặp gỡ các nhà lãnh đạo và những người đứng đầu các doanh nghiệp là cơ hội hiếm có.

 

Người ở trong nước có khả năng đề cử tên cô vào danh sách tham gia hội nghị này không phải là nhiều.

 

Lục Cẩn Phàm bị cô trừng mắt nhìn, trái lại thần nhiên cười: “Cho em đi Bắc Kinh gặp mặt nhiều người là để nâng cao địa vị của em trong giới thương nhân trong nước. Thể nào? Không nhìn ra được ý tốt của người có tâm à”

 

Lần này đi dự hội nghị ở Bắc Kinh ít nhất cũng phải mất nửa tháng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, ngoài Vinse và cậu vệ sĩ Nghiêm Cách bên cạnh Hạ Mộc Ngôn ra, ai biết còn có thể xuất hiện một đối tượng xem mắt bất chợt nào nữa không. Hơn nữa Hạ Mộc Ngôn đã nói, sau này sẽ đưa chồng mới về, cùng nhau bái lạy anh như ba mẹ tái sinh. Việc này khiến cho Lục Cẩn Phàm cảm thấy nhất định phải đưa Hạ Mộc Ngôn đi Bắc Kinh cùng anh lần này.

 

“Cơ hội thế này, bổ lỡ một lần thì sẽ không có lần sau đâu. Em đ Anh hờ hững nói: “Cơ hội thế này, bổ lỡ một lần thì sẽ không có lần sau đâu. Em định giận đổi với anh mà vứt bỏ cơ hội tốt này, hay là ngoan ngoãn đi với anh đến Bắc Kinh, em chọn đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nín thinh.

 

Sắp tới ngày, bụng khó chịu khiến cô không thể nào suy nghĩ được. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện đi công tác đúng ngày đèn đỏ, Hạ Mộc Ngôn đoán thế nào cũng phải chừa một nửa vali để đặt băng vệ sinh, thật là bất tiện đủ đường.

 

Nhưng văn bản thông báo của chính quyển cũng đã ban hành, cô chỉ là châu chấu, đá không lại xe tăng.

 

Hạ Mộc Ngôn cắm lấy tài liệu, xoay người mở cửa xe rồi ngồi vào, đóng sắm cửa lại.

 

Hai ngày sau, Hạ Mộc Ngôn đang trên đường đến sân bay thì nhận được tin nhắn WeChat của Nghiêm Cách gởi tới: “Chị Ngôn, vết thương của chị khôi hẳn chưa? Gắn đây có thể ra ngoài không? Khi nào tôi mới có thể đi làm lại?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Tôi phải đi công tác ở Bắc Kinh một thời gian, chờ sau khi trổ về, tôi sẽ báo cậu sau nhé?”

 

Nghiêm Cách: “Chẳng lẽ chị thật sự không cần tôi nữa? *Ieon khóc mếu”*”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Không phải, nếu tôi thật sự không cần vệ sĩ thì lúc đầu đã không bảo cậu tới rồi. Mỗi ngày đều được một đặc công Lục thường phục đi theo bên cạnh, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy an toàn, chắc chắn tôi không đuổi cậu đâu!”

 

Nghiêm Cách nhìn chằm chằm điện thoại di động một lát rỗi cười: “Vậy chị đi một mình đến Bắc Kinh à? Khi nào chị về? Có cần tôi đi cùng không?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Không cần, tôi đi với người của Tập đoàn Shine, không biết khi nào về, nghe nói phải ít nhất nửa tháng.”

 

Nghiêm Cách: “Tập đoàn Shine? Là công ty chồng trước của chị à? Chị đi cùng Tổng Giám đốc Lục sao?”

 

Cô đáp: “Ừ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi