YÊU NGƯỜI NHƯ MỘT KẺ ĐIÊN

“Hình như hôm nay cơn giận của anh rất lớn.” Thanh âm của Viêm từ sau lưng vang lên.

Tôi cầm gậy bi-da nhắm góc độ, bực tức liếc nhìn cậu ta một cái.

Mùi hôi thối ẩm mốc bay đầy phòng, khắp nơi đều là đồ ăn vặt thừa cùng lon bia rỗng, thậm chí trong góc còn có bao cao su đã sử dụng, không khó để tưởng tượng bình thường đám đàn em của cậu ta xằng bậy như thế nào. Viêm vác cây cơ lên ngang vai, bộ dáng cà lơ phất phơ, dưới tóc mai vàng kim là lỗ tai đeo đầy khuyên, không khỏi làm người ta khi nhìn vào luôn đoán rằng cậu ta rốt cuộc xỏ bao nhiêu lỗ.

“Nhiễm Dịch, không chơi nữa được không? Anh đã thắng liên tục ba ván rồi.” Viêm nói.

Tôi cầm bi đen vừa đánh vào lỗ thảy trước mặt Viêm nói: “Không phải cậu rất muốn làm tình với tôi sao? Tới đây, cậu chỉ cần thắng một ván thì muốn làm gì tôi cũng được.”

Hắn cười cười đi lại: “Anh cần giải quyết nhu cầu cứ nói thẳng, tôi không ngại bị anh lợi dụng đâu, tìm cớ làm gì.”

“Cậu không chơi thật sao?” Tôi liếc hắn qua khóe mắt.

Viêm sửng sốt nửa ngày mới cầm bi đen lên: “Chơi! Ông đây không tin anh sẽ thắng lần nữa.”

Khoảng chừng một tiếng sau, mặt Viêm suy sụp nhíu mày bĩu môi nhìn tôi. Cậu ta phàn nàn tôi thẳng tay không chừa con đường sống nào cho cậu ta, nhưng thật ra là do Viêm nóng nảy hấp tấp nên mới liên tục phạm sai lầm. Cuộc sống chính là như thế, một số người muốn có được sự thành công nhưng luôn chọn cách đi nhanh nhất, kết quả sau khi thất bại thảm hại thì lại quay qua oán trời trách đất.

Nhưng càng buồn cười hơn chính là, biết rõ không thể thắng nhưng vẫn không muốn chịu thua. Nếu không phải sau khi Viêm nói chuyện điện thoại xong có việc phải đi ra ngoài một chuyến, sợ là hai người chúng tôi vẫn sẽ đấu với nhau không ngừng, nhưng Viêm không cho tôi đi cùng, Viêm muốn tôi chờ cậu ta về phục thù.



Đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, đột nhiên bị đánh thức, mở mắt ra liền thấy hai bàn tay đang sờ soạn trên người, thì ra đó là tên đàn em cặn bã nào đó của Viêm.

“Cút!” Tôi dùng sức đẩy người này ra.

Gã nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi nhào đến, vừa xé quần áo tôi vừa nói: “Đại ca không có ở đây chắc cưng rất buồn, để anh đây an ủi cưng một chút, lúc trước đứng ngoài cửa nghe tiếng cưng rên anh đây cứng lên hết mẹ nó rồi.”

Tôi tức giận tới mức nở nụ cười, dốc hết sức tát gã một cái: “Mày tưởng có khả năng đụng tới tao sao?”

Gã càng thêm mạnh mẽ khóa chặt người tôi, miệng thì chửi bới: “Tiện nhân! Mày tưởng mày là ai, lần đó bị đại ca hành hạ tới gào khóc thảm thiết, toàn bộ anh em ở đây đều nghe được, bây giờ tự mình đưa tới cửa, bản thân là điếm mà tưởng mình trong sạch, tao khinh!”

Tôi giãy dụa như đang đứng trong lằn ranh của sự sống chết, thậm chí kéo luôn tóc của gã, hai người quấn thành một cục, cuối cùng gã tức giận dùng sức đấm một cái vào bụng tôi. Bị một tên lưu manh bỉ ổi chó má đối xử như thế, quả thực vô cùng nhục nhã, tôi dùng khuỷu tay đánh vào mặt gã nhưng lại bị gã bắt được kéo ngược ra sau lưng, đau đến mức tôi phải cắn răng.

Áo sơ mi trên người bị gã xé rách, nút áo màu đen văng ra ngoài, khi gã tiếp tục muốn cởi quần của tôi thì bị tiếng gào giận dữ của Viêm hù té ngã dưới đất.

“Khốn nạn!”

Mất đi sức nặng đè ép, tôi còn chưa kịp vui sướng vì thoát khỏi tên đó, Viêm đã lao đến, nhấc chân đạp lên ngực gã. Tôi vẫn tưởng Viêm chỉ là một tên du côn đầu đương xó chợ, cho dù độc ác thì cũng có một mức độ nhất định, nhưng sự thực không phải như vậy, hắn như dã thú không thể kiềm chế được, đánh gã ta không ra hình người.

“Đại ca! Đừng đánh, em sai rồi! Đại ca…….” Gã bò nghiêng trên mặt đất.

Viêm từng bước đi tới, ép gã tới góc tường, thuận tay cầm cái ghế kế bên đập thẳng xuống, trong nháy mắt, cái tên vừa mới nãy còn có ý định cưỡng bức tôi giờ đã máu chảy đầy đầu. Những người khác nghe tiếng ẩu đả lập tức chạy tới, nhưng cả ba người đều không kéo được Viêm ra, hắn như bị điên nhất định phải đánh chết gã.

Một lúc sau, mọi thứ mới dần dần yên tĩnh lại, đám đàn em của Viêm đứng đầy trong phòng bida, gã kia bị đánh cho ngất xỉu không còn phát ra âm thanh nào nữa. Tuy tôi là người bị hại, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao bọn họ coi như là anh em với nhau, còn tôi chỉ là người ngoài thôi.

“Đại ca, anh bớt giận, có lẽ thằng Cường nhất thời hồ đồ bị người ta dụ dỗ.” Có người mở miệng khuyên Viêm.

Tôi thì im lặng, không nói một lời mà im lặng. Ngoại trừ lồng ngực phập phồng không ngừng của Viêm, thoạt nhìn cậu ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn trừng mắt nhìn như muốn ăn luôn tôi.

Hắn sải bước đi tới, ôm tôi đứng lên từ ghế salon, nói: “Tao hôm nay nói rõ cho tụi mày biết, người ta thường nói anh em như tay chân, đàn bà như quần áo, nhưng ở địa bàn của tao thì khác, đứa nào dám đụng vào người của tao, tao chặt tay chân đứa đó!”

Lời nói của Viêm vang vọng khắp phòng, một người cũng không dám lên tiếng, chỉ dồn mọi ánh nhìn vào tôi. Tôi không khỏi lui chân về sau tránh né những ánh mắt không có thiện cảm, nhưng bị Viêm ôm chặt eo không buông.

“Tụi mày cũng nên biết rõ, tao cho tới bây giờ chỉ chơi những ai còn trinh, ghét nhất là loại điếm lăng loàn. Nếu người của tao không an phận, tao sẽ làm người đó sống không bằng chết. Nhưng nếu đã là anh em mà dám cắm sừng tao, ông đây giết không được nó thì cũng giết cả nhà nó.” Viêm nói tiếp.

Ngay cả tôi cũng run sợ bởi khí thế của Viêm, hoàn toàn quên mối quan hệ giữa tôi và hắn.

Hồi lâu, cuối cùng cũng có người đứng ra hỏi: “Đại ca, anh nói bọn em đều biết, nhưng chuyện hôm bay có phải hay không cần phải điều tra cho rõ……”

“Tao vừa bước vào liền thấy thằng Cường đè trên người anh ta, quần áo rách thành như vậy, trên người còn vắt súng, mắt tụi mày mù hết rồi sao?” Viêm hầm hầm hỏi.

Hai người kia vừa nãy còn xin tha cho gã Cường nọ giờ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Viêm buông eo tôi ra, rút dưới bàn bida lên một cây gậy sắt. Lúc hắn đi tới trước mặt gã Cường đang hấp hối, tôi vội mặc áo khoác lại, biết rõ không nên đứng ở nơi này nữa.

Quả nhiên, vừa bước ra khỏi phòng, chợt nghe âm thanh la hét thảm thiết từ phía sau truyền lại.

Tuyệt lắm, thế là từ nay về sau tôi đã trở thành tội nhân.



Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy ba của Tôn Tiểu Như. Ông lão vẫn khỏe mạnh như cũ, một đường đi uy vũ sinh phong, mặc trên người bộ quần áo cổ xưa thời Đường, toát lên sự uy nghiêm của giáo sư đứng đầu cả nước, chỉ là hai đầu lông mày chất chứa nhiều nỗi tang thương mệt mỏi.

Ông ta trước khi đi đã vỗ vai Hàn Kiến An nói: “Kiến An, thiệt thòi cho con rồi.”

Hàn Kiến An nhẹ nhàng lắc đầu, làm tròn bổn phận đưa ông ra cửa, ngay cả tôi cũng cảm thấy anh bị thiệt thòi.

Trên chiếc giường tròn xa hoa rộng lớn, Tôn Tiểu Như mơ màng nghe tôi đọc thơ, tĩnh lặng như vĩnh viễn không thể hiểu được những u tối trầm uất của xã hội. Trong mơ, cô vẫn cho rằng mình là công chúa thuần khiết cao quý đứng ở trên cao ngó xuống chúng sinh phía dưới. Có thể cô sẽ không biết, Hàn Kiến An không phải là hoàng tử, mà là tù nhân hai tay đẫm máu, vô luận trách nhiệm đó có khó khăn tới mức nào, dù cho gãy hết răng, anh cũng sẽ nuốt vào cả máu lẫn thịt.

“Nhiễm Dịch, hôm nay Kiến An cầu hôn em.” Cô mở mắt ra nói.

Tôi đè ngực mình, cố gắng giữ vững âm thanh hỏi: “Vậy em có vui không?”

Cô cười cười, vẻ mặt muốn nói nhưng xấu hổ.

Tôi nhịn không được hét lớn: “Tôn Tiểu Như, cô đừng vấy bẩn Hàn Kiến An của tôi nữa!”

Kim đồng hồ trên tường tách tách vang, tôi mới biết mình nói sai rồi, toàn thân Tôn Tiểu Như run lên, không thể tin mà nhìn tôi. Tôi hít sâu mấy hơi, kiềm chế tâm trạng của mình, tháo xuống dây đeo trên cổ.

“Tôn Tiểu Như, khi tôi đếm tới mười, em hãy quên hết những chuyện vừa xảy ra.”

Áp dụng thuật thôi miên khi tâm trạng đối phương không được ổn định không phải là một ý kiến hay, vì lúc này tinh thần đối phương khẩn trương, ý thức của bản thân cũng tương đối mạnh mẽ. Nhưng tôi bất chấp những chuyện đó, đè chặt đầu cô lại, dùng đạo cụ và ánh sáng, cưỡng chế xâm nhập tư tưởng, bóp méo trí nhớ của cô.

Nhưng vì tôi quá lo lắng nên đã liên tục thực hiện mấy lần thôi miên để đảm bảo hiệu quả càng tăng mạnh. Tuy nhiên, làm như vậy rất dễ khiến người đó tinh thần hỗn loạn, hơn nữa còn sinh ra ảo giác, nhưng tôi đã không còn lựa chọn nào khác.



Gần đây không biết tôi bị cái gì, rất dễ nóng nảy, tuy tôi kiềm chế rất tốt, ít nhất tới giờ không có ai phát hiện nhưng phải phụ thuộc vào thuốc ngủ. Hàn Kiến An thì ngược lại, anh đã không còn như trước, bình tĩnh quá mức, giống như mặt nước không chút gợn sóng.

Khiến tôi không nghĩ tới việc Hàn Kiến An thật sự thực hiện lời hứa của anh, chọn tôi làm rể phụ, hôm nay là ngày tôi đi thử lễ phục kết hôn cùng anh.

Anh mặc một bộ vest đen trầm tĩnh, dù không có bất cứ sắc trắng nào, nhưng thoạt nhìn cũng thuận mắt. Tôi thì ngược lại, mặc màu trắng, lúc từ phòng thay quần áo đi ra, gần nửa phút không có ai nói chuyện cùng, tôi có chút khó xử đứng tại chỗ.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười đi tới cầm nơ thắt lên: “Cái này rất hợp với anh.”

Hàn Như Ý liền tiếp lời nói: “Cậu muốn cướp hết mọi sự chú ý của chú rể sao?”

Tôi có chút quẫn bách nói: “Vậy tôi đi đổi bộ khác được không?”

“Không cần, bộ này rất đẹp.” Hàn Kiến An nói.

Tôi xoay người lại đứng cạnh anh, nhìn vào tấm gương lớn trước mặt. Một trắng một đen tương phản nhưng phủ trên người hai chúng tôi lại không có vẻ quái dị, thậm chí còn rất hài hòa. Tôi cảm thán trong lòng, nếu như lúc này có máy chụp hình thì thật tốt.

Phòng thử đồ kế bên đã có người sử dụng, tôi vui vẻ theo Hàn Kiến An vào chung một phòng, chỉ thấy anh cầm quần áo, nhìn bản thân mình trong gương mà ngẩn người.

Tôi bước lên trước một bước, cười nói: “Hàn Kiến An, cố lên.”

Anh nhìn về phía tôi nở nụ cười, gật đầu. Bốn vách trong phòng đều là gương, phảng phất như có rất nhiều Hàn Kiến An đang cười với tôi, cảm giác này, thật tốt.

Hết Chương 12.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi