YÊU NGƯỜI NHƯ MỘT KẺ ĐIÊN

Đặt chỗ, lên thực đơn, phát thiệp mời,… đủ thứ chuyện linh tinh gom vào một chỗ, nữa tháng nhanh chóng trôi qua, vừa chớp mắt, ngày lễ đính hôn cũng đến rồi.

Tuy thân thích không nhiều, nhà họ Hàn cũng muốn làm mọi việc đơn giản, nhưng không thể qua loa tùy tiện đối với phía ông Tôn, nên địa điểm đính hôn là một nhà thờ ở ngoại ô của Ý. Bên trong giáo đường mục sư chủ hôn đang chuẩn bị cho nghi thức hôn lễ, ngoài sân thì trở thành chỗ dự tiệc đứng, khách tham dự có thể tự do ăn uống và hưởng thụ không khí thanh bình tại nơi đây.

Sáng sớm, tôi và Hàn Như Ý đi vào lễ đường, bên trong giăng đầy dây ruy-băng, hoa bách hợp và hoa hồng tươi cửa hàng vừa vận chuyển đến rải khắp thảm đỏ, nhân viên thì mang rượu đỏ và champage đến cho mọi người.

Thời gian bận rộn đã qua, vừa đến giờ, mọi việc cũng xong xuôi. Từng hàng xe nối đuôi nhau xếp thành hàng dài, khách dần đến đông đủ, trong bếp khẩn trương chuẩn bị thức ăn, thịt bò hầm và chân gà đang nướng trên lò. Khi tôi thay xong lễ phục đi ra ngoài, đã có một hàng nhạc công mặc áo bành tô đứng ở đó, họ diễn tấu bằng các loại nhạc cụ phương Tây cạnh đài phun nước ngoài sân.

Người thân cùng khách khứa hẳn là đã đến đủ, kể cả tôi, trên mặt mỗi người đều là nụ cười thật tươi, chờ đợi thời khắc thiêng liêng sắp đến. Cuối cùng, nghe thấy có người hô lên chú rễ đến, tôi lập tức rướn người lên nhìn.

Hàn Kiến An lái chiếc BMW màu xám tới, tuy còn cách sân tiệc một đoạn, nhưng đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Anh một thân lễ phục màu đen ôm sát người, chỗ cổ áo là nơ bướm trắng, từng động tác giơ tay nhấc chân đều mang phong cách quý ông tự nhiên hào phóng.

Tôi đứng trong biển người, nhìn anh từng bước một đi tới, trong lòng không rõ là vui hay buồn, chỉ cảm thấy mỗi việc hô hấp cũng đã rút hết sức lực toàn thân. Trời trong xanh không chút sương mù, ánh nắng xuyên qua mây, phủ lên ánh mắt sáng ngời cùng dáng người thon dài, trong một phần giây ấy, như thể tất cả mọi người và những thứ dư thừa đều biến mất, chỉ còn lại tôi trong mắt anh.

Như một giấc mơ, bốn chữ hình dung giờ khắc này chính xác nhất.

Vẫn tưởng rằng mọi thứ chỉ là ảo mộng, nhưng Hàn Kiến An lại thật sự đi đến trước mặt tôi, đưa tay anh cho tôi.

Anh nói: “Nhiễm Dịch, cám ơn cậu đã giúp đỡ cho tôi, làm khổ cậu rồi.”

Tôi cầm tay anh, lời nói như mắc nghẹn  ở cổ họng, chỉ có thể gật đầu nhẹ. Thì ra, khi được người khác cảm ơn cũng sẽ bi thương như thế.

Còn nữa tiếng nữa là hôn lễ bắt đầu, không ít khách mời đều tiến tới chúc mừng Hàn Kiến An, rất nhanh, anh liền quên mất sự tồn tại của tôi, cầm ly rượu đi chào hỏi mọi người. Ánh mắt của tôi dõi theo bóng lưng anh, mỗi bước chân của anh là nhịp tim tôi đập mạnh, thế giới của tôi, chỉ chứa được duy nhất một mình anh.

“Nhìn kìa, xe của cô dâu tới rồi.”

Tôi quay đầu lại, quả nhiên thấy một chiếc xe bên đường chậm rãi chạy đến. Đầu xe từng bó từng bó hoa hồng kết thành hình trái tim, bốn bên xe phủ đầy lụa trắng mỏng, tuy phía ngoài không thể nhìn thấy trong xe, nhưng như vậy lại giống những thiếu nữ che mặt của Ấn Độ,làm pha thêm chút không khí thần bí.

Xe chạy qua sân tiệc thẳng vào giáo đường, dựa theo trình tự bình thường, tôi biết rõ cô dâu sẽ không lộ mặt, mà phải chờ tới khi hôn lễ hoàn thành, mới có thể cùng chú rễ nhận lời chúc phúc của mọi người.

Một lát sau, tiếng chuông nhà thờ vang lên, âm thanh trong trẻo dễ nghe, từng đàn chim bồ câu vỗ cánh bay qua đỉnh tháp màu hồng. Tôi giơ tay nhìn đồng hồ,vừa đúng mười giờ, mười phút sau hôn lễ chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều lục tục đi vào lễ đường.

Lúc tôi đi vào, Hàn Kiến An đã đứng dưới thập tự giá màu vàng, mà mục sư mặc áo choàng đen cầm trong tay kinh Thánh thì đứng bên cạnh anh. Tôi bước trên thảm đỏ đi tới, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cách Hàn Kiến An chỉ vài bước, ngẩng đầu là thấy được đức chúa Jehovah đang đau đớn trên thập tự.

Còn ba phút, nhưng tôi lại cảm thấy dài đằng đẵng, như phạm nhân đang bị trói trên hình đài, không biết nên mong cái chết đến nhanh hay đến chậm. Nụ cười trên mặt Hàn Kiến An nhàn nhạt, eo thẳng đứng, hai tay vòng sau lưng, không nhìn ra bất kì khuyết điểm nào. Nhưng từ góc độ của tôi, có thể thấy rõ anh đang dùng từng cái móng tay đâm vào lòng bàn tay, đây là biểu hiện đặc biệt khẩn trương của anh.

Phút cuối cùng này, lễ đường lúc nãy thỉnh thoảng có người nói chuyện giờ đã yên tĩnh lại, đang lúc mọi người chờ mong khúc nhạc báo hiệu hôn lễ bắt đầu vang lên, nhưng kết quả lại là một tiếng thét to đầy thê lương.

Tôi lập tức đứng dậy, cùng Hàn Kiến An nhanh chóng chạy về phía phòng trang điểm ở cuối lễ đường, lập tức thấy Hàn Như Ý che miệng, chật vật ngã ngồi ở cửa. Khi tôi đụng vào cánh tay phải của cô, mới biết cô đang run rẩy, thuận theo ánh mắt Hàn Như Ý nhìn vào trong phòng, cảnh tượng bên trong hiện ra làm người ta hết sức kinh hoàng.

Áo cưới trắng tinh trên người Tôn Tiểu Như nhuộm đầy máu. Cô ấy ngồi trên ghế, gương mặt bị voan che phủ, từ làn váy uốn lượn xuống dưới đã hình thành một vũng máu. Sau khi tôi lấy lại tinh thần, ý nghĩ đầu tiên chính là lập tức nhìn phản ứng của Hàn Kiến An. Chỉ thấy anh ôm lấy thân thể Tôn Tiểu Như, lao như điên ra khỏi phòng, tôi bất chấp an ủi Hàn Như Ý, lập tức theo sát phía sau anh.

Con đường trước mặt tôi, mỗi bước đều có vết máu của Tôn Tiểu Như.

Cái lễ đính hôn này biến thành một tràng hài kịch,à không, chỉ hai giờ sau đã lập tức trở thành bi kịch. Vì Tôn Tiểu Như mất máu quá nhiều, mọi công tác cấp cứu đều không có kết quả, buổi trưa đúng một giờ lẻ năm phút, bác sĩ tuyên bố Tôn Tiểu Như qua đời, hưởng thọ hai mươi bốn tuổi. Lúc đầu trên người Tôn Tiểu Như cũng không có vết thương rõ ràng, nhưng mà sau khi đưa cô ấy tới bệnh viện, tôi nhìn từ sau kính thấy rõ Hàn Kiến An dùng đôi tay run rẩy nhấc lên váy cưới của cô ấy, thì ra là, cô ấy dùng dao dài cắt bánh đâm vào giữa hai chân mình.

Bác sĩ tháo khẩu tranh xuống, dùng giọng điệu đầy tiếc nuối nói: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Lúc ấy, trái tim của tôi bỗng nhiên thắt chặt lại đau đớn, tranh thủ thời gian nắm chặt bả vai Hàn Kiến An.

“Tôi không sao.” Anh vỗ vỗ tay tôi, nhìn bác sĩ nói: “Tôi muốn vào trong nhìn em ấy.”

Tôi buông tay xuống, vị bác sĩ trung niên cũng nghiêng người tránh qua, động tác Hàn Kiến An cứng ngắc đi về hướng cửa phòng cấp cứu. Khoảnh khắc chạm vào nắm cửa, bước chân của anh lảo đảo té ngã, sau khi dùng hết sức chống tường đứng dậy, mới tiếp tục rảo bước tiến lên.

Hành lang ngoài phòng, Hàn Như Ý khóc không thành tiếng, khuôn mặt già nua của ông Tôn không còn chút huyết sắc, nhưng tôi cũng không dư nhiều tâm tư đi trấn an họ, trong lòng chỉ nhớ đến Hàn Kiến An đang đứng cách một bức tường. Khi anh lần nữa đi ra, hai tay và lễ phục đều dính đầy máu tươi, tôi xông lên phía trước, không biết nên mở lời an ủi anh trước hay là đỡ anh trước. Cuối cùng tôi chưa kịp làm gì cả thì anh đã bước tới, ngã vào người tôi.

Hàn Kiến An không mất đi ý thức, chỉ là toàn thân như mất hết sức lực, tôi lùi lại hai bước mới ôm trọn được thân thể của anh. Đột nhiên, âm thanh vừa như khóc vừa như giễu cợt vang lên bên tai, vì đầu anh tựa lên vai tôi, nên cái âm thanh quỷ dị này càng rõ ràng hơn.

“Bác sĩ, phiền ông tiêm cho anh ấy thuốc an thần!” Tôi nói.

Có lẽ là giọng của tôi quá lớn, mọi người trên hành lang lập tức nhìn về phía tôi.

“Nhanh lên! Làm theo lời tôi nói!” Tôi la lên.

Bác sĩ kia vẫn chưa hành động, Hàn Kiến An đột nhiên đẩy tôi ra, rồi xoay về hướng hành lang mà chạy, tôi sống chết ôm chặt eo của anh, kết quả bị hất văng lên vách tường, ngã vào thùng rác bên cạnh.

Bất chấp đầu óc choáng váng ánh mắt tối đen, tôi lại lần nữa phóng tới giữ chặt anh: “Hàn Kiến An, tỉnh táo, tỉnh táo lại!”

Anh dường như không nghe thấy, vẫn cố gắng đi về phía trước, tôi dùng hết khí lực toàn thân, đưa tay vòng qua eo khóa căng ngực anh lại. Hàn Kiến An bắt đầu trở nên hung bạo, không ngừng giãy dụa khỏi kiềm chế của tôi, thậm chí lấy khuỷu tay đánh mạnh vào bụng của tôi ở đằng sau. Ông Tôn và Hàn Như Ý cũng nhào lên hỗ trợ, nhưng sức của bọn họ không có chút tác dụng nào, bị Hàn Kiến An đẩy mạnh lập tức cùng nhau té xuống.

“Kiến An, nhanh tỉnh táo lại! Anh đừng đi, tôi sẽ giúp anh mà!” Tôi nói.

“VẬY CẬU CÓ THỂ LÀM CÔ ẤY SỐNG LẠI SAO!” Hàn Kiến An thét.

Khi anh quay đầu nhìn ra đằng sau, tôi mới phát hiện mắt anh đầy tơ máu, biểu tình điên cuồng có phần làm người ta sợ hãi. May là ông bác sĩ đần độn kia đã gấp gáp chạy về, còn có vài y tá đi theo, tôi cùng những người khác hợp lực lại đè Hàn Kiến An xuống, mới tiêm được thuốc an thần vào tay anh.

Lúc anh bị dùng cáng đưa đi, đột nhiên tôi cực kỳ mệt mỏi, cảm giác toàn thân hết sức đau đớn, như vừa trải qua một cuộc chiến đẫm máu.

Cái chết của Tôn Tiểu Như đả kích rất lớn đến tất cả mọi người, Hàn Như Ý khóc mãi không ngừng, nước mắt cạn khô, cổ họng mất tiếng, cũng còn nhỏ giọng nức nở. Ông Tôn vì tuột huyết áp, thiếu chút nữa bất tỉnh vì cú sốc, chỉ có thể ở lại bệnh viện theo dõi. Thuốc trong người Hàn Kiến An chưa tan, nằm trên giường bất tỉnh nhân sự.

Khi tôi sắp xếp họ tốt rồi, trời cũng đã tối nhưng vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Bởi tôi nhìn thấy Quách Hướng Nam dẫn đầu, theo sau là hai cảnh sát xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Tình trạng thân thể của ông Tôn không thích hợp lấy khẩu cung, Hàn Như Ý là người đầu tiên chứng kiến, nhưng tinh thần lại không ổn định. Vậy nên người bình tĩnh duy nhất là tôi phải trả lời nghi vấn tròn một tiếng đồng hồ, rất nhiều câu hỏi thậm chí lập đi lập lại tới mấy lần.

“Cám ơn cậu đã hợp tác cùng cảnh sát.” Quách Hướng Nam đứng dậy, còn nói: “Nếu Hàn Kiến An tỉnh dậy, mong cậu lập tức liên lạc với chúng tôi.”

Tôi đồng ý, rồi mới đưa mắt nhìn họ đi ra ngoài phòng bệnh, lúc này mới mang cả thân thể mệt mỏi không chịu nổi này nằm úp bên cạnh giường.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, tôi đưa mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Hàn Kiến An, cảm giác đau lòng nhè nhẹ lan tỏa, cúi đầu hôn lên trán anh. Lạnh giá bao bọc cảm giác toàn thân, trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi là con bù nhìn trông coi đồng ruộng, cho dù hèn mọn mà cô độc, cũng không rời xa bên giường một bước.

Hết chương 13.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi