A thị tháng chín, chân trời xanh thẳm đến thâm trầm, bên ngoài nóng nực cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến khí thế hừng hực của căn tin lúc này.
Ngoại trừ đôi huynh muội không biết thức thời, trên bàn ăn tổ năm người vẫn như cũ vui vẻ cùng ăn cơm. Diệp Hoan đột nhiên không chịu được mà khuề Đường Lan Thanh nhẹ giọng nói "tâm tình ngươi rất tốt sao?"
"Làm sao ngươi biết?"
Diệp Hoan bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chẳng biết tại sao giờ phút này đột nhiên muốn không thèm để ý tới tên ngốc tử này nữa. Cổ Đình Tây thật vất vả mới đem đống đồ ăn trong miệng nuốt xuống, vui vẻ cười nói "bởi vì trên mặt ngươi đều viết đầy câu: ta rất cao hứng. Được rồi, đã rõ ràng chưa."
"Thế à" Đường Lan Thanh bình tĩnh mà sờ gò má của mình, thờ ơ nhún vai, nàng đem đống đồ ăn trước mặt dọn dẹp sang một bên, sau đó từ trong cặp lấy ra một chai sữa, một tay chống đầu, một tay cầm cầm chai sữa uống đến say sưa, ngon lành.
"Có muốn ta ăn ngon miệng hay không?" Cố Hoài Cẩn cũng quay đầu lại, trầm giọng nói "đem đầu của ngươi xoay qua chỗ khác cho ta."
"Ò..." Đường Lan Thanh sau khi bị rầy thì an phận rất nhiều, ngoan ngoãn đem đầu quay ra chỗ khác, mắt nhìn thẳng.
Diệp Hoan cũng không quên dặm mắm thêm muối một câu "tiểu tử, uống sữa tươi không cần phải cắn ống hút."
"Tại sao? Ta uống đồ uống có ống hút đều sẽ theo bản năng mà cắn a" nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn về phía Diệp Hoan, Đường Lan Thanh vừa nhai ống hút trong miệng vừa nói.
Diệp Hoan thật sự cười không nổi nữa.
"Khụ." Cổ Đình Tây ho nhẹ một tiếng, làm cho các nàng chú ý tới, sau đó không nhanh không chậm nói "có người nói người cắn ống hút, ở phương diện kia– – du͙ƈ vọиɠ tất mạnh."
Nghe vậy, Đường Lan Thanh ngậm ống hút theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Hoài Cẩn. Hình như trước đây đều bởi vì mị lực của Cố Hoài Cẩn cho nên chính mình mới không ngừng đòi lấy.... Vậy không phải chứng minh chính mình ở phương diện kia mạnh sao...
Giống như chính mình hoàn toàn là một người không liên quan, Cố Hoài Cẩn lau sạch miệng, nhàn nhã nói "lại liếc mắt qua, vậy liền chạy mười vòng quanh sân đi."
Dứt lời, Cố Hoài Cẩn nghiêng đầu cùng Đường Lan Thanh đối mặt, trên mặt hiện lên một nụ cười diễm lệ "ta sẽ đưa ngươi loại sữa không có ống hút."
"Khụ!" Đường Lan Thanh ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói "đã ăn no, cảm ơn chiêu đãi, các vị ngọ an***"
*
**trưa tốtĐường Lan Thanh nắm tay Cố Hoài Cẩn chạy trối chết, lưu lại ba người còn lại hai mắt nhìn nhau, Thải nặng nề nhìn chằm chằm bóng lưng các nàng rời đi, bình thản hỏi "quan hệ của các nàng..."
"Ngươi không cảm thấy các nàng ở chung rất đáng yêu sao, thời điểm cấp ba có thể gặp được người hiểu rõ mình như vậy thật tốt a." Diệp Hoan không có trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, chỉ đi một vòng, nói vẻn vẹn chút chuyện phiếm.
"Nàng hôm nay tại sao lại cao hứng như vậy?" Cổ Đình Tây rất là galăng đem các thứ trên bàn dọn qua một bên.
"Kỳ thi lần này đạt thành tích tốt, trường cũng đã xử lý xong việc nàng bị hiểu lầm gian dối trong thi cử." Thải suy nghĩ một chút liền giải thích, hôm nay bản thành tích vừa đưa ra thì thái độ của Đường Lan Thanh rất khác thường cũng không có ngủ như thường ngày, cầm bảng thành tích mà vui vẻ đến tận trời, có lẽ là do thành tích được công nhận nên mới cao hứng như vậy đi, Thải nghĩ vậy, ngoài ra nàng cũng không tìm được lý do nào hợp lý hơn.
Thật ra nguyên nhân thật sự mà cái tên sói đội lốt cừu––Đường Lan Thanh này vui vẻ chính là có thể ngủ trưa cùng Cố Hoài Cẩn một tuần.
Sắp xếp tất cả công tác chuẩn bị, Đường Lan Thanh bò lên giường, lưu loát kéo rèm cửa sổ. Trong chốc lát Cố Hoài Cẩn từ phòng tắm đi ra, thấy trong phòng một mảnh đen xì liền mở miệng nói "sao lại đem tất cả đèn tắt rồi?"
"Vì ngủ trưa a" Đường Lan Thanh dùng ngôn từ chính nghĩa nói, nhưng nàng suy nghĩ một chút vẫn là bò lên mở đèn. Thấy Cố Hoài Cẩn tóc ướt đứng ở một bên phòng tắm, Đường Lan Thanh lập tức xuống giường lấy máy sấy, lôi kéo Cố Hoài Cẩn ngồi xuống.
"Sao ngươi không nói sớm là ngươi gọi đầu, điều hoà mở như thế bị cảm thì làm sao bây giờ?" Ngữ khí mang theo chút trách cứ, Đường Lan Thanh nâng cao nhiệt độ máy điều hoà, sau đó tỉ mỉ sấy tóc cho nàng.
"Tiểu tử thật ôn nhu a." Cố Hoài Cẩn không lý do cảm thán một câu rồi nhắm mắt hưởng thụ Đường Lan Thanh phục vụ.
Đường Lan Thanh trên mặt nóng lên, bị Cố Hoài Cẩn khen như vậy khiến cho nàng có chút nói lắp "mới, mới không có...đâu..."
"A – –"
Cố Hoài Cẩn chỉ khe khẽ cười một tiếng, nàng dường như vô thức đối với Đường Lan Thanh buông xuống cảnh giác, chậm rãi mở rộng nội tâm của mình với nàng, trường hợp này ngoại trừ Diệp Hoan chơi chung từ nhỏ đến lớn thì bên ngoài chưa bao giờ có. Cảm giác này thật kì diệu, nói cũng không nói rõ được.
"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi. Nếu không buổi chiều ngươi sẽ không có tinh thần." Đường Lan Thanh xác định tóc của Cố Hoài Cẩn đã thật sự khô mới tắt máy sấy, cuốn đem đi cất, vừa định vươn người đem máy sấy để lại bàn trang điểm thì Cố Hoài Cẩn lại xoay người đứng, động tác lập tức bị khựng lại.
Đường Lan Thanh theo bản năng mà muốn ngồi thẳng dậy, ai biết chân không cẩn thận vướng phải cái chân ghế, trong nhất thời cả người mất đi trọng tâm nghiêng người về phía trước...
Cố Hoài Cẩn ôm lấy thân thể Đường Lan Thanh, trên môi đồng thời truyền đến ma sát nhẹ nhàng khiến nàng trừng lớn hai mắt, hai người đồng thời sững sờ tại chỗ.
Dù đã tiếp xúc thân mật qua nhiều lần nhưng Đường Lan Thanh cũng không thể lập tức phản ứng lại, hoang mang hoảng loạn hồi lâu mới lui thân thể ra "a...xin lỗi...ta không phải cố ý..."
Trong nhất thời gò má Cố Hoài Cẩn hiện lên hai rặng mây đỏ, ánh mắt nàng né tránh cố gắng không nhìn tới Đường Lan Thanh đang thất kinh trước mặt "không có chuyện gì."
"Ta thật sự không phải cố ý, là vì cái chân ghế nên mới... Ta xin lỗi..."
Cũng may Cố Hoài Cẩn hiểu được lời giải thích không đầu không đuôi của Đường Lan Thanh, nàng vội vã nằm trên giường, nghiêng đầu qua chỗ khác trầm giọng nói "ta không tức giận, ngủ đi."
Đường Lan Thanh thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, giấc ngủ trưa đẹp đẽ chưa bắt đầu thì đã như vậy, làm cho nàng rất là buồn khổ. Nàng tắt đèn ngồi bên giường cạnh Cố Hoài Cẩn, nhắm mắt lại, trầm mặc không nói.
Nàng chưa hề nghĩ tới nhanh như vậy sẽ cùng Cố Hoài Cẩn phát sinh cái gì, nhưng là kế hoạch không theo kịp biến hóa, lúng túng phát sinh khiến nàng không có cách nào ngăn cản được. Nàng bởi vì sự bất lực của chính mình mà ảo não.
Cổ áo bị người nắm kéo xuống, Đường Lan Thanh tay mắt lanh lẹ mà đem hai tay chống ở hai bên của người dưới thân, còn không đợi nàng hỏi xảy ra chuyện gì thì liền nghe được thanh âm thoáng trầm thấp của Cố Hoài Cẩn "Tiểu tử, ngồi bên cạnh ta làm cái gì, còn chưa ngủ?"
"Ta sai rồi, xin lỗi." Hai mắt chậm rãi thích ứng bóng đêm, Đường Lan Thanh nhìn đôi mắt của Cố Hoài Cẩn trịnh trọng nói.
"Chỉ là bất ngờ mà thôi, đừng để ở trong lòng như vậy, biết không?"
Một câu nói nhẹ nhàng liền giống như bị chìm vào động không đáy, thật lâu cũng không có tiếng đáp lại, chờ Cố Hoài Cẩn phát hiện dị thường thì nàng liền nhìn thấy Đường Lan Thanh đang híp mắt, con ngươi thâm thúy nhìn chính mình, trong lúc vô tình hô hấp của hai người cũng đã trở nên hơi dồn dập.
Đường Lan Thanh chậm rãi cúi thấp thân thể, từ từ tiến gần, đến khi đôi môi hai người hầu như muốn đụng nhau thì mới dừng lại. Trong lòng luôn mãi cảnh cáo chính mình không thể tùy ý làm bậy, nhưng là cục diện hiện tại trước mắt, Đường Lan Thanh làm như vậy, nàng cũng không biết Cố Hoài Cẩn ở phương diện này có thể hiểu rõ tâm ý của nàng hay không.
Nhận ra được người dưới thân căng thẳng, Đường Lan Thanh ngẩng đầu lên, thấy Cố Hoài Cẩn lén lút hít sâu, nàng rục rà rục rịch muốn tiếp cận một lần nữa, bờ môi mê người gần kề trong gang tấc, Đường Lan Thanh thấp giọng lẩm bẩm những từ không nghe thấy được: "Xin lỗi."
Vừa dứt lời, đôi môi hai người chăm chú dán vào nhau. Hai tay Cố Hoài Cẩn giấu dưới chăn càng thêm nắm chặt, trên môi mềm mại cùng Đường Lan Thanh trên mặt nhu tình làm cho nàng nhịn không được mà nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm thụ ôn nhu Đường Lan Thanh dành cho nàng.
Đây là lần đầu tiên sau rủi ro máy bay, các nàng hành động đúng nghĩa thân mật, Đường Lan Thanh không dám xâm nhập quá sâu, cũng không dám quá mãnh liệt. Nàng tinh tế ma sát bờ môi ấm áp của Cố Hoài Cẩn, mỗi một động tác đều rất chậm chạp ôn nhu, tựa như đang đối đãi với trân bảo, nàng giống như đang lo lắng nữ tử dưới thân sẽ bị kinh hách vậy,
Cố Hoài Cẩn tuy không có đáp lại, nhưng đối với Đường Lan Thanh phóng túng*** chính là cổ vũ to lớn nhất. Đường Lan Thanh đem môi nàng tách ra, cái lưỡi khẽ chui vào bên trong miệng Cố Hoài Cẩn, sau đó cẩn thận mà quan sát vẻ mặt của nàng, thấy nàng dần dần sa vào trong nụ hôn mới mút một cái thăm dò sâu bên trong.
***
để Thanh tỷ muốn làm gì thì làmTrên môi xúc cảm chưa từng có khiến Cố Hoài Cẩn không tự chủ được mà đưa tay đẩy cái người phía trên- kẻ chủ mưu vô lễ với nàng ra, trong miệng đột nhiên than nhẹ một câu khiến Cố Hoài Cẩn e thẹn không ngớt.
Khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp đẽ, Đường Lan Thanh nắm chặt tay Cố Hoài Cẩn đem tới trên cổ chính mình, hai tay nâng nhẹ gò má nàng, làm cho Cố Hoài Cẩn hơi ngửa đầu lên, môi bên ngoài mút vào càng thêm mãnh liệt, tùy ý để Cố Hoài Cẩn lạc lối bên trong lưới tình mà nàng bện ra.
Có lẽ nhận ra được Cố Hoài Cẩn hít thở không thông, Đường Lan Thanh buông tha môi dưới bị nàng khinh bạc đến thoáng sưng đỏ, hôn hai bên rồi từ từ đi xuống, hàm răng nhẹ nhàng gặm lấy cái cằm thon gầy của Cố Hoài Cẩn.
Hai tay không tự chủ được mà quấn lấy cái cổ Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn bị ép nâng cằm lên, lý trí bởi vì bị Đường Lan Thanh hôn, gặm, liếm, cắn, mút, mà dần dần giống như bị bóc ra từng mảnh, Cố Hoài Cẩn hiện tại chỉ có thể há mồm cố gắng hô hấp từng ngụm không khí.
Sau khi đem cằm của Cố Hoài Cẩn khi dễ đến ướŧ áŧ, thì Đường Lan Thanh một lần nữa lại tiếp tục hành trình khi nãy. Mới vừa cảm nhận ngon ngọt, Đường Lan Thanh cũng không vội mà xâm chiếm bên trong lãnh địa, nàng chỉ ở bên ngoài chầm chậm mà phác hoạ đường viền đôi môi của Cố Hoài Cẩn, lâu lâu sẽ tình cờ mà mút vào hoặc là khiêu khích bên trong hàm răng nàng khiến cho bờ môi Cố Hoài Cẩn mẫn cảm không thể tả.
"Ân ——" một tiếng mị lòng trầm ngâm của người dưới thân triệt để đánh vỡ tính nhẫn nại của Đường Lan Thanh, một tay của Cố Hoài Cẩn chuyên chú ôm lấy cổ Đường Lan Thanh, một tay khác thì vùi sâu bên trong tóc của nàng xoa trong mê loạn.
"Cẩn..." Lầm bầm hô tên người dưới thân một tiếng, Đường Lan Thanh đang chuẩn bị "mở cổng đoạt thành" thì đột nhiên bị Cố Hoài Cẩn đẩy ra, bởi vì đột nhiên không kịp chuẩn bị cho nên lực đẩy làm cho Đường Lan Thanh suýt chút thì từ trên giường té xuống. Nàng kinh ngạc mà nhìn Cố Hoài Cẩn hất tay mình ra, sau đó tông cửa xông ra ngoài.
"Cẩn..." Trên giường lưu lại hơi ấm của Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh con ngươi toát ra vô tận bi tình, nàng ôm chăn căm hận bản thân không biết kiềm chế. Cho dù nàng muốn gần gũi Cố Hoài Cẩn thế nào đi nữa, cũng không thể trong tình huống mối quan hệ không minh bạch mà khinh bạc người ta, Cố Hoài Cẩn trước khi đi chỉ đẩy ra nàng, không có tát nàng đã là tốt lắm rồi...
Nhưng là...tâm vẫn rất đau, đây là thân bất do kỷ sao?