YÊU, THẬT ĐÚNG DỊP (YÊU, HẢO XẢO)

Tay Cố Hoài Cẩn vừa mới chạm đến cửa lớn thì rụt lại, trên mặt đã bị mấy rặng mây hồng che kín toàn bộ. Nàng cắn môi đứng ở cửa do dự hồi lâu, ánh mắt lóe ra một tia lo lắng ngắm nhìn phòng ngủ đang đóng chặt cửa.

Không thể làm gì khác hơn, Cố Hoài Cẩn đành phải quẹo vào phòng tắm trong phòng khách, nhìn bờ môi sưng đỏ cùng hai con ngươi ngân ngấn nước mắt trong gương, Cố Hoài Cẩn không nhịn được mà khẽ gắt một tiếng.

"Đường Lan Thanh..." Lầm bầm hô hoán tên người trong phòng, Cố Hoài Cẩn vuốt ve môi đỏ mọng, hồi tưởng lại hành động khi nãy của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn mi mắt hơi rủ xuống, bộ đồ ngủ trên người làm cho nàng triệt để từ bỏ ý nghĩ đi ra ngoài, sau dùng nước lạnh hạ thấp nhiệt độ trên mặt, Cố Hoài Cẩn không nói tiếng nào liền ngồi ở ghế salông trong phòng khách.

Nàng cảm thấy mình thật sự điên rồi, rõ ràng nhận ra được Đường Lan Thanh muốn làm gì nhưng lúc đó không biết như thế nào lại không phản kháng. Là bởi vì nhu tình trên mặt nàng? Hay là vì một tiếng xin lỗi kia của nàng, khiến cho tình ý tràn đầy cõi lòng?

Cố Hoài Cẩn không biết, nàng thật sự rất hoang mang.

Nàng duy nhất có thể hiểu được một điều chính là...hai người đều là ở trong tình huống thần trí tỉnh táo mà...thân thiết. Cố Hoài Cẩn hoàn toàn biết rõ cái người làm càn trong miệng nàng là ai, người kia cũng biết dưới thân nàng là người nào, hai người phụ nữ đối với nhau tại sao lại có thể nảy sinh cảm giác ý loạn tình mê được đây?

Nếu không phải Đường Lan Thanh cuối cùng gọi nàng một tiếng "Cẩn", thì rất có thể nàng thật sự sẽ chìm đắm trong biển nhu tình kia, không sao thoát ra được. Một tiếng gọi giống như đã từng quen biết nhiễu loạn tâm trí nàng, giờ khắc ấy nhịp tim nàng mạnh mẽ đập nhanh bởi vì một câu "Cẩn" của người đó. Có điều cũng may mắn, vào thời khắc nàng muốn đáp lại Đường Lan Thanh thì cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nếu không phải vậy nàng cũng không cách nào dự đoán được tiếp sau đó cục diện sẽ biến thành thế nào nữa.

Nàng cần thời gian yên lặng một mình để có thể hảo hảo suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện.

Đường Lan Thanh ở lại trong phòng sững sờ nửa ngày, đợi đến khi nàng giật giật hai chân mới biết chúng nó bởi vì nàng ngồi quỳ gối quá lâu mà trở nên mất tri giác. Đường Lan Thanh không thèm để ý đứng thẳng dậy, nàng đối với đôi chân bị tê liệt trong thời gian ngắn thờ ơ cười cười, bên trong hiển lộ tất cả ý vị tự giễu. Vất vả lắm mới thay áo ngủ xong, nàng men theo cạnh cửa mà ra ngoài, Đường Lan Thanh đi đến cửa chính thì phát hiện giày của Cố Hoài Cẩn vẫn yên lặng đặt trên tủ giày.

Đường Lan Thanh xoay người, đúng lúc Cố Hoài Cẩn cũng từ ghế sa lông đứng lên, mắt nàng cũng không thèm nhìn Đường Lan Thanh một chút mà trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Câu nói trong miệng Đường Lan Thanh hoàn toàn bị kẹt ở yết hầu, lông mày nàng buồn bực nhăn lại, sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Nàng ấy hẳn là không muốn gặp lại mình đi...

Mặt trời bên ngoài treo thật cao trên không trung, xung quanh toả ra nhiệt độ nóng rực vốn có, chiếu rọi khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Đường Lan Thanh, không một nơi trên cơ thể nàng không bị ánh nắng chiếu vào, cảm giác đau xuyên thấu qua từng lỗ chân lông chảy vào mỗi tầng da thịt, từ ngoài vào trong ăn mòn thân thể của nàng.

Mồ hôi dọc theo đường viền gò má, trượt dài trên cằm của nàng, nó theo từng bước đi của nàng mà lặng lẽ rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng biến mất.

Đường Lan Thanh cũng không có về lớp, mà trực tiếp đi tới bên trong sân luyện tập, nhìn thấy Cổ Đình Tây đang ngồi một bên sửa chữa võng vợt bị đứt, nàng không nói hai lời liền tùy tiện cầm đại cây vợt, sau đó kéo hắn tiến vào sân tập.

"Ai ai ai ai --" mũ áo khoác trên lưng Cổ Đình Tây bị Đường Lan Thanh nắm kéo về phía sau, hắn một bên mở miệng kinh hô, một bên đem vợt mới sửa được một nửa buông xuống "buông tay, buông tay."

Đem Cổ Đình Tâu kéo vào trong sân, Đường Lan Thanh lúc này mới buông tay, quăng cho hắn một cây vợt sau đó bốc cầu lông trên mặt đất lên, đi tới sân đối diện.

"Làm sao vậy, đột nhiên tích cực luyện cầu như thế?" Cổ Đình Tây thấy thái độ nàng khác thường, trước kia mỗi lần đến thời gian luyện cầu nàng có thể trốn được liền trốn, có thể lười biếng được liền lười biếng, ngày hôm nay trong thời gian nghỉ trưa dĩ nhiên lại tự giác tìm hắn chơi cầu.

Đường Lan Thanh đứng trước tuyến phát bóng, con mắt quét qua mỗi một nơi trong sân, lạnh rên một tiếng, sau đó liền phát cầu lên cao.

"Này -- sao không nói một tiếng liền phát cầu rồi." Cổ Đình Tây trong miệng tuy rằng đang trách cứ, thế nhưng thân thể cũng cấp tốc phản ứng lại. Bởi vì theo thói quen nhường Đường Lan Thanh, cho nên hắn đánh cầu lại theo kiểu thông thường, nhưng ai ngờ Đường Lan Thanh đột nhiên bùng nổ mà đem cầu đánh về phần sân khiến hắn khó có thể đánh trả lại.

Cổ Đình Tây kinh hô: "Ngươi thế nhưng chơi thật."

Đường Lan Thanh mắt điếc tai ngơ ra ngoài tùy tiện hớt cầu lên, trở về trong sân tiếp tục tư thế phát cầu khi nãy, vẫn là một quả cầu cao. Thất bại một lần Cổ Đình Tây lần này nhận được giáo huấn, hắn thông minh lựa chọn đánh thấp, hắn cho rằng Đường Lan Thanh cũng dùng cầu thấp đánh trả, cho nên thân thể cũng đồng thời tiến về phía sân trước vài bước, nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới Đường Lan Thanh lại dùng cầu cao đánh trả.

Bước chân vội vàng di chuyển về phía sau, cố gắng đánh tới quả cầu, vợt của Cổ Đình Tây ở thời điểm cầu rơi xuống trong lòng rên một tiếng, tự biết mình xong đời rồi. Hắn bước nhanh về phía trước, cho dù hắn dự đoán được Đường Lan Thanh sẽ tiếp tục đánh cầu ở vị trí đó một lần nữa, thì chung quy cũng là chậm nửa nhịp, cầu bị đánh bay xuống mặt đất lần nữa lẳng lặng nằm ở trên sàn nhà màu xanh lục.

"A --" Cổ Đình Tây trên mặt vẻ cười hết sạch, tuy rằng không biết Đường Lan Thanh bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thế nhưng từ khi được cử đi đại học A, hắn sau này cũng không có cơ hội gặp được kình địch nữa, hiện tại có một cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt, khiến cho toàn thân hắn mỗi lỗ chân lông đều mở rộng, toàn bộ huyết dịch*** như muốn sôi trào.

***máu

Lại một cú đánh bóng cái đẹp đẽ đúng lúc rơi trên vạch vào trắng, Diệp Hoan chỉ Đường Lan Thanh trong màn hình di động đối với Cố Hoài Cẩn ngồi bên cạnh nói "ngươi xem, tiểu tử ở phương diện này kỳ thực rất lợi hại nha, trước đây đều không nhìn ra. Nếu không phải ta đi ngang qua phòng thể dục nhìn thấy, phỏng chừng liền bỏ qua trận cầu đặc sắc như vậy."

Dứt lời, nàng lại tiếp tục say sưa ngon lành mà nhìn đoạn phim bị nàng quay lại trong điện thoại di động, trong sân bóng Đường Lan Thanh thay đổi dáng vẻ ngốc nghếch, lười biếng thường ngày, mỗi cú đập cầu đều nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Cổ Đình Tây trên tay nàng cũng ăn không ít giáo huấn, sau đó mới biết chỉ có thể nhanh hơn, chuẩn hơn, ác hơn nàng mới được, dùng cầu nhẹ trên người Đường Lan Thanh tác dụng không lớn là bao, nàng luôn có trăm ngàn phương pháp khiến cho mình phải phát cầu cao để cho nàng có thể thuận tiện đánh trả, phương pháp tốt nhất chính là ở ngay trước mặt nàng bức nàng đi lùi về sau dùng cầu thấp.

Bởi vì lực quan sát của Diệp Hoan đều tập trung vào trong video, cho nên nàng không có phát hiện Cố Hoài Cẩn bên cạnh chăm chú nhìn vào điện thoại di động bên trong ánh mắt nhìn Đường Lan Thanh tất cả đều là không thích. Cố Hoài Cẩn rõ ràng nhận ra được trong video chỉ có giọng nam, mà Đường Lan Thanh chẳng khác nào bị mất năng lực nói chuyện, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, chỉ biết cố sức đánh trả.

"Tiểu tử ra tay có phải hay không hơi thái quá." Xem hồi lâu Diệp Hoan lẩm bẩm nói, chỉ là ngầm luyện tập, Đường Lan Thanh không có gì phải liều mạng đánh trả như vậy. Nàng có hơi lo lắng cánh tay phải của Đường Lan Thanh thừa nhận không áp lực liên tiếp như vậy, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị thương lần nữa.

Đạo lý dễ hiểu như vậy không cần Diệp Hoan nhắc, Đường Lan Thanh thân là thể dục sinh như thế nào lại không biết được. Cố Hoài Cẩn rất không thích điểm này của Đường Lan Thanh, nàng biết Đường Lan Thanh vì chuyện buổi trưa cho nên mới khác thường như vậy, thế nhưng hành vi không biết yêu quý thân thể mình của Đường Lan Thanh chính là nguyên nhân làm cho nàng tức giận.

Buổi luyện tập bị tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa làm gián đoạn, Cổ Đình Tây mỗi buổi trưa phải phụ trách triệu tập tất cả thể dục sinh, chuyện này Đường Lan Thanh tất nhiên cũng biết, cho nên nàng phất phất tay, ra hiệu Cổ Đình Tây rời đi, chính mình thì chạy đến phòng rửa tay rửa sạch mồ hôi trên mặt. Sau khi tẩy rửa tất cả xong xuôi, Đường Lan Thanh lại lần nữa trở nên đau buồn, so với nàng khi nãy ở sân vận động tràn ngập nhiệt tình cùng hung mãnh tuyệt nhiên bất đồng. Nàng ngồi dựa vào bồn rửa tay cầm lấy cánh tay phải đang co giật, lúc nãy chơi cầu dùng sức quá độ khiến cho bắp thịt của nàng hiện tại phát sinh kháng nghị, chỉ cần hơi thả lỏng một chút bắp thịt liền đau đớn vô cùng.

Cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, Đường Lan Thanh hiện tại chính là như vậy, lấy cảm giác của nàng đến xem, cánh tay phải của nàng ít nhất phải ngưng hoạt động mấy ngày, nếu không thì không có cách nào sử dụng bình thường được.

Trong lúc tinh thần nàng đang tan rã, tâm tư bồng bềnh, suy nghĩ lung tung, thì Đường Lan Thanh liền thấy cửa phòng rửa tay bị đẩy ra, một cô gái trong đội nói với nàng "ngươi ở đây a, ta tìm ngươi đến nửa ngày, Hoàng giáo luyện nói ngươi hiện tại đi đến phòng làm việc hắn một chuyến."

"Há, được rồi, cảm ơn." Khẽ gật đầu nói cảm ơn, Đường Lan Thanh không nhanh không chậm đi về phía phòng làm việc, lão đầu này nếu tìm nàng chắc chắn không phải chuyện tốt, hắn cũng không phải như chủ nhiệm lớp, không có việc gì liền gọi mấy học sinh tới phòng làm việc "nói chuyện cười" cho bọn họ nghe.

"Có mặt." Hô xong, Đường Lan Thanh liền nghe được bên trong có tiếng đáp lại, nàng đẩy cửa tiến vào, thấy cách đó không xa ở bàn tiếp khách có huynh muội Vệ gia đang ngồi, việc này lần nữa liền chứng thực suy nghĩ lúc nãy của nàng là đúng. Nếu như bọn họ ở đây mà còn chuyện gì tốt, thì nàng cam nguyện cả đời này làm thụ, không vươn người lên được.

"Ngươi có phải là dùng nước lạnh rửa mặt hay không." Cổ Đình Tây liếc mắt liền thấy tóc mai Đường Lan Thanh ướt nhẹp, lập tức đi tới từ trong cặp lấy ra khăn mặt đưa cho nàng, "ở đây mở máy lạnh, ngươi như vậy ra vào văn phòng ngày mai có thể sẽ bị sốt đến bốn mươi độ."

"Không cần khuếch đại như vậy a." Từ trưa tới giờ đây lần đầu tiên mở miệng, Đường Lan Thanh phát hiện của nàng âm thanh so với bình thường khàn khàn rất nhiều, nàng hắng giọng một cái nói tiếp, "Nhiều lắm ba mươi chín độ thôi."

"A -- a --" khuếch đại cười khan một tiếng, Cổ Đình Tây lấy chai nước suối, đem chai nước mở ra đưa tới trước mặt nàng, "Cái này là chuyện cười sao? Không có gì để cười cả."

Đường Lan Thanh đem khăn mặt tùy ý vắt lên cổ, đem chai uống mấy ngụm vào trong cổ họng, sau đó mới chầm chậm nói: "Huấn luyện viên tìm ta có chuyện gì?"

Tốc chiến tốc thắng, nàng hôm nay một chút tâm tình cùng hai vị trong phòng giao thiệp cũng không có.

"Ta biết ngươi là do Đình Tây giúp luyện cầu, ngày hôm nay Vệ Tinh sẽ đến gia nhập cùng các ngươi." Hoàng Giáo luyện vừa dứt lời, Cổ Đình Tây là cái thứ nhất phản đối "ta không thể tiếp thu."

"Tại sao?" Hoàng Giáo luyện một bên kiểm kê sổ sách một bên hỏi.

"Ta đã lớp 12, tuy rằng được cử đi đại học A, thế nhưng trước đây bởi vì luyện tập cho nên mất quá nhiều chương trình học, lớp 12 vất vả lắm mới có thể yên tĩnh, hảo hảo bổ sung kiến thức lại, nếu lại huấn luyện thêm một cái, ta cảm thấy ta không có dư thời gian cùng tinh lực để có thể đồng thời hoàn thành tốt học nghiệp cùng thể dục."

"Như vậy a..." Hoàng giáo luyện trầm ngâm hồi lâu, vỗ vỗ tay đứng lên, "Vậy điều Đường Lan Thanh đến cho tiểu Văn đi, ngươi huấn luyện Vệ Tinh."

"Đồng dạng như vậy, tại sao không điều Vệ đồng học cho tiểu Văn, mà là ta? Ta cùng tiểu Văn đều là học sinh được cử thi đấu, chẳng lẽ có cái gì khác biệt sao? Đường Lan Thanh là tân sinh ta vừa bắt đầu liền chỉ định, nửa đường lại thay đổi đối với một học sinh trung học mà nói chính là cản trở nàng phát triển?"

Từ đầu đến cuối Đường Lan Thanh cũng không có xen vào đối thoại của họ nửa câu, mãi đến tận khi hiểu rõ đại khái, cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nàng nói: "Ta buổi chiều có môn chính, các ngươi nói chuyện xong đem kết quả cuối cùng nói cho ta là được."

Dứt lời nàng liền đi ra cửa, đến khi cửa chậm rãi khép lại, nàng nghe được bên trong truyền ra giọng nói kiên định của Cổ Đình Tây "nếu như bắt buộc thay đổi, vậy ta sẽ lựa chọn chuyên tâm tập trung vào học nghiệp."

Trong con ngươi Đường Lan Thanh hiếm thấy mang theo tia tiếu ý sau đó liền cấp tốc biến mất ở khóe mắt, nàng xoa cánh tay phải hướng về phía lớp học đi đến. Trường học lớn như vậy, gặp gỡ đều không thể tránh được, Đường Lan Thanh nhìn thấy cách đó không xa đang đi tới-- Cố Hoài Cẩn liền dừng bước.

Cố Hoài Cẩn mắt lạnh quét qua, nhìn động tác nắm chặt cánh tay phải của Đường Lan Thanh, hờ hững sượt qua người nàng, hiện tại tay phải biết đau? Xứng đáng!

Cố Hoài Cẩn không nhìn thấy phía sau cho nên không thấy được Đường Lan Thanh bởi vì mắt lạnh của nàng mà ánh mắt toát ra vẻ bi thương.

Nếu như có thể, Đường Lan Thanh thật hi vọng thời gian có thể quay ngược trở lại một lần, so với người dưng nước lã, ở một bên yên lặng thủ hộ cũng tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi