Á NÔ

Edit + Beta: Vĩnh Nhi

Tại Lê Thanh Viện, nha hoàn đang hầu hạ bóp chân cho Vương phi.

Vẻ mặt Vương phi không được thoải mái, âm trầm có thể đóng băng.

Trấn Bắc Vương liên tục gần một tháng nay không qua đêm ở Lê Thanh Viện của nàng rồi, từ trên thao trường trở về, liền chạy tới chỗ của Thẩm Ngọc, nàng thậm chí còn không nhìn thấy mặt Trấn Bắc Vương.

"A a! Tức chết ta rồi, từ khi Vương gia cưới con hồ ly tinh kia, ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn ta một cái! Đã gần một tháng không đụng tới ta! Hắn còn nhớ ta, Đại Nhu công chúa, Vương phi của hắn sao?"

Nha hoàn Chỉ La tiếp lời nói: "Công chúa điện hạ, nô tì muốn nói, người không thể trách Vương gia, muốn trách thì phải trách con hồ ly tinh đó, nhất định nàng ta đã sử dụng yêu thuật gì đó khiến cho Vương gia mất hồn mất vía."

"Ta dĩ nhiên biết!" Vương phi giận về đến: "Trước kia Vương gia cưới về không ít tiện nhân, ta đều mở một mắt nhắm một mắt, dù sao Vương gia có mới nới cũ, chơi đùa không được bao lâu liền bỏ, ta mới lười để ý. Nhưng người này là một người câm, cũng qua một tháng rồi, Vương gia ngày nào cũng đến nơi đó của nàng! Vậy mà không thấy hắn chán ghét, cứ tiếp tục như vậy, vị trí Vương phi này của ta cũng khó mà giữ được!

Chỉ La không dám nhiều lời, chỉ an ủi: "Công chúa điện hạ đừng tức giận vì thứ hồ ly tinh kia, không đáng giá."

"Còn có cái gì đáng giá hay không đáng giá? Chẳng lẽ cứ để cho tiện nhân kia đắc ý?...A!"

Vương phi uống một ngụm trà, nóng a một tiếng phun ra, hung dữ ném ly trà xuống đất.

"Đây là tiện tì nào không có mắt pha trà? Không phải đã dạy các ngươi để ấm mới bưng cho ta sao?"

Vương phi đứng lên, giận không kiềm được.

Một nha hoàn hốt hoảng quỳ xuống, run lẩy bẩy.

"Dạ...là nô tì, Vương phi xin bớt giận, nô tì biết sai rồi..."

"Kéo ra ngoài, loạn côn đánh chết."

Nha hoàn bị dọa sợ mặt tái nhợt, không ngừng xin tha, Vương phi mắt cũng không chớp, khoát tay để cho người hầu kéo nha hoàn kia xuống, bên ngoài truyền tới tiếng gậy gộc rơi ở trên người cùng tiếng kêu la thảm thiết, chỉ chốc lát sau liền yên tĩnh.

"Công chúa điện hạ, ngài không cần vì một nha đầu mà tức giận, chúng ta cần phải suy nghĩ biện pháp, trừng trị hồ ly tinh kia mới được." Chỉ La cẩn thận nói.

Vương phi thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa trán.

"Ta biết, nhưng Vương gia còn thích nàng, bảo vệ chặt chẽ, ngươi không thấy ngày đó ta vô tình làm xước một chút da của nàng, ngươi nhìn Vương gia làm giống như bảo bối, phi, tiện nhân thấp hèn, chỉ biết câu dẫn nam nhân!"

Con ngươi Chỉ La khẽ chuyển một cái, nói: "Không thể ở ngoài sáng làm tổn thương nàng, chúng ta có thể ở trong tối mà, chỉ cần để cho Vương gia không thấy được vết thương, còn không phải tùy tiện ngài dày vò sao? Dù sao nàng cũng bị Vương gia làm cho cả người bị thương, ngài bất quá chỉ là thêm gấm thêm hoa, nàng là người câm, lẽ nào còn có thể tố cáo với Vương gia hay sao?"

"Ha ha ha, ngươi nói là..."

Vương phi đứng dậy, suy nghĩ một lát, có chủ ý.

"Ngay bây giờ ngươi đi qua đó nhìn một chút, xem Vương gia còn ở chỗ nàng không, nếu không ở, lập tức gọi tiện nhân đó đến đây."

...

Thời điểm Thẩm Ngọc bị Vương phi triệu đến, mới vừa bôi thuốc xong, xem ra Trấn Bắc Vương thật sự tức giận y, phát tiết xong liền vội vã rời đi, không ngủ lại ở nơi này của y.

Thẩm Ngọc cuối cùng có thể an giấc, lại bị nha hoàn bên người Vương phi đưa đi.

Thẩm Ngọc đi theo tới Lê Thanh Viện.

Khi Vương phi nhìn thấy gấm hoa trên người Thẩm Ngọc, hai mắt nàng tưởng chừng như có thể phun ra lửa.

"Gấm hoa của ta! Y phục của ta! Tại sao lại ở trên người tiện nhân ngươi! Ngươi trộm y phục của ta!"

Vương phi tức giận đến ngũ quan vặn vẹo, âm thanh the thé chói tai.

Bình luận

Truyện đang đọc