Á NÔ

Diệp đế Tiêu Hề Diệp đột nhiên muốn đi Bắc tuần, hơn nữa lại trước thời hạn lên đường, cho nên không có thông báo cho các tỉnh lị trên dọc đường đi, gần như coi là cải trang vi hành, chỉ mang theo mấy hộ vệ cùng người hầu, hành trang đơn giản, chỉ mấy ngày liền đến Bắc thành.

Trấn Bắc Vương đứng ở trước cổng thành, mở lớn cửa nghênh đón, hai bên là bách tính trăm họ ồn ào náo nhiệt, nhưng đến khi Diệp đế bước vào thành, tất cả đều đồng loạt im lặng, chỉ còn tiếng quỳ gối xuống đất cùng âm thanh bái kiến hoàng đế vang lên.

Tám xe ngựa nguy nga lộng lẫy, bốn góc treo chuông gió được xâu từng chuỗi bằng ngọc, nhưng mà lại không có ký hiệu của hoàng tộc, nhìn giống như nhà thế gia vọng tộc nào đó từ phương Nam tới.

"Không hổ là Trấn Bắc Vương cai quản trăm họ, ngay cả so với trước kia một vài quân lính ngu ngốc trong doanh trại cũng kỷ luật nghiêm minh."

Thanh âm từ trong xe ngựa truyền ra, giọng điệu ấm áp ôn hòa, thêm một chút vẻ hờ hững cùng cao ngạo, chỉ là cái cao ngạo đó không phải là không coi ai ra gì, mà là trời sinh đã cao quý, sớm đã có trong cốt tủy.

Trấn Bắc Vương nhảy lên ngựa, ở phía trước dẫn đường tới Vương phủ, rồi lại mới mời hoàng đế xuống xe ngựa.

"Huyền Kiêu, ngươi này quá lỗ mãng rồi, trẫm đã dặn trước là không cần kinh động đến bất kỳ người nào khác, ngươi lại làm ồn ào lớn như thế, trẫm cũng không dám xuống xe ngựa ở trước cổng thành a."

Rèm xe ngựa còn chưa vén lên, đã liền truyền ra tiếng mắng của Diệp đế.

"Cung nghênh thánh giá, lễ nghi không thể xao nhãng."

Trấn Bắc Vương đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc không chút gợn sóng.

"Ngươi giống y như một lão già cứng nhắc."

Diệp đế không giống như là tức giận, mang chút bất đắc dĩ quở trách, có thể thấy được giao tình giữa hai người bọn họ.

Rèm lụa lịch sự tao nhã được vén lên, một công tử mặc bạch y thêu viền vàng kim bước đi ra, đầu đội mũ kim ngọc, chân đi giày gấm hơi vểnh lên, choàng trên vai tấm áo lông gấu màu trắng, trong tay còn cầm một cái lò sưởi nhỏ.

Diệp đế vóc người thon dài, thân mình cao lớn tay chân đều vượt qua người bình thường, nhất là ngón tay của hắn, từng khớp xương đều rõ ràng nhỏ dài tao nhã, toàn thân sang trọng cao quý không lộ ra chút vẻ tầm thường nào, phong thái hoàng tộc hoàn toàn sẵn có.

"Thần tham kiến Hoàng thượng."

Trấn Bắc Vương chắp tay hành lễ, lại bị Diệp đế dùng tay nâng lên.

"Huyền Kiêu, ngươi nếu còn như vậy, chính là không hoan nghênh ta đến đây, ta có thể lập tức quay đầu đi về."

Ngay cả "Trẫm" cũng bỏ đi.

"Hề Diệp."

Diệp Đế lúc này mới tỏ ra hài lòng, hai người ha ha cười to giang tay ôm lấy đối phương, vỗ vỗ lưng nhau, lực đạo rất mạnh, trông giống như hai người đánh nhau.

"Hóa ra Bắc Vực lại lạnh như vậy, ta mới ra khỏi Ngọc Môn quan liền lạnh đến mức muốn quay trở lại kinh thành, ở Bắc Vực trấn thủ nhiều năm như vậy, thật là đã khổ cực cho ngươi nhiều rồi, đóng giữ bảo vệ biên cương Đại Tĩnh, giết được những người Hung Nô khiến những người man di đó không dám tái phạm nữa, quả thực là lao khổ công cao*."

*lao khổ công cao: chỉ người có công lao to lớn.

"Ngươi không phải nói đến Bắc Vực chỉ để du ngoạn sao, tại sao còn chưa vào nhà đã nhắc đến chuyện này?"

Trấn Bắc Vương dâng lên rượu mạnh.

Tiêu Hề Diệp dáng điệu đoan trang ngay ngắn không còn nữa, cùng Trấn Bắc Vương cụng một ly một hơi cạn sạch, giống như quay trở lại trước kia vậy.

"Là ta sai, không nói đến những chuyện này nữa, mau đi mau, huynh đệ chúng ta vào nhà nói chuyện."

Trấn Bắc Vương cả đêm bố trí tiệc rượu cùng ca múa, để nghênh đón thiết đãi Tiêu Hề Diệp, đến lúc tiệc rượu, quả nhiên hai người đều không nhắc đến chánh vụ quân sự nữa, chỉ ngươi một chén ta một chén chúc rượu nhau, kể đến những chuyện thú vị thời thiếu niên.

"Huyền Kiêu, ngươi còn nhớ lần đầu tiên ngươi vào hoàng cung không, Đại Nhu khi đó còn nhỏ, đối với ngươi vừa thấy đã ái mộ, còn la hét đòi gả cho ngươi. Ha ha ha, nha, nhắc đến Đại Nhu, nàng người đâu rồi?"

Tiêu Hề Diệp say ánh mắt mông lung, tay phải chống trên bàn, tay trái cầm lên chén rượu, lời nói ra không được rõ ràng.

Trấn Bắc Vương cũng ngà ngà say, khoát khoát tay, dường như là không muốn nhắc tới Vương phi.

"Ngươi lúc nào hồi kinh, mang theo nàng trở về đi."

Trấn Bắc Vương mượn say, không cố kỵ gì.

"Ai, Đại Nhu người trong cung cũng cùng ta nói, ta biết nàng từ nhỏ tính tình kiêu căng ngang bướng, ngươi a, tốt hơn hết là nhường nhịn một chút, nàng nói ngươi bị Trắc phi mới phong quyến rũ mê hoặc đến đầu óc mê muội mới đổi tính, không thích nàng."

Bình luận

Truyện đang đọc