Á NÔ

Thẩm Ngọc bị dội nước liền thanh tỉnh, nước lạnh như băng làm thuyên giảm bớt đi cổ độc tái phát nóng rực, tóc y nguyên bản giống như tơ lụa vậy lộn xộn cuốn vào nhau, dán sát vào làn da trắng bệch không có chút huyết sắc nào của y, trái lại gương mặt lại khác thường đỏ ngầu.

Thẩm Ngọc cúi thấp đầu, con mắt sâu như u cốc mất đi thần thái, thời điểm được cởi trói, y yếu ớt vô lực ngã xuống nền đất.

Độc tính trên người cũng chậm rãi rút đi, chỉ còn sót lại sự mệt mỏi, y như là tại cực hàn địa ngục đi một lượt, bị thiên đao vạn quả một trận, y cố gắng chống đỡ để hai mắt không nhắm lại.

"Y phục..."

Trong đầu Thẩm Ngọc hiện tại chỉ còn có duy nhất một chấp niệm, đó là nhặt y phục rơi trên đất để che lấy thân mình, nhưng y một cái nhấc tay thôi cũng phải tiêu hao rất nhiều khí lực.

"Ngọc...Ngọc Nhi!"

Tống Thanh âm thanh run rẩy, lần đầu gọi "Ngọc Nhi".

Hắn vội vã cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người Thẩm Ngọc, thời điểm hắn đụng phải bàn tay lạnh như băng của Thẩm Ngọc, nhất thời hãi hùng khiếp vía, Thẩm Ngọc đã bị dày vò đến không thành hình người, không còn một chút dáng vẻ nào mà một người sống nên có, da y vốn dĩ trắng nõn nà, hiện tại lại hiện ra vẻ xanh xao yếu ớt!

"Ngươi lạnh không? Ta đưa ngươi trở về, trong phòng có chậu than, ta đi mời Biển thái y...."

Thẩm Ngọc nắm chặt tay hắn.

Y không lạnh, y hiện tại chỉ muốn có một mảnh vải che kín, như thế thân thể trần truồng sẽ không bị người khác nhìn thấy, lòng y xấu hổ cũng không cho phép điều đó xảy ra.

Thực sự là kỳ quái, y rõ ràng đã đê tiện đến vết nhơ đầy người, vậy mà vẫn còn có lòng xấu hổ.

"Đưa ta..... gặp Vương gia....."

Không còn bị độc quấy phá, Thẩm Ngọc khôi phục một ít thể lực, khẩn cầu nhìn Tống Thanh ra dấu tay.

"Tại sao?! Ngươi tại sao còn muốn gặp hắn?"

Tống Thanh đau lòng ôm đầu, quả thực không hiểu.

"Ta có lời muốn nói với Vương gia."

"Y là nói cái này đi?" Hồng Liên ở bên cạnh giơ giơ lên bọc y phục của Thẩm Ngọc, "Ta thấy y cứ khăng khăng ôm ở trong ngực, đoán là có vật gì đó rất quan trọng cất ở trong đó."

Thẩm Ngọc nhìn thấy bọc y phục, ánh mắt khôi phục có chút cấp thiết, đưa tay ra lấy.

"Có đồ tốt gì vậy?"

Hồng Liên né tránh, lại bị Tống Thanh đoạt lấy đưa cho Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc ôm chặt vào lồng ngực.

"Hứ-----" Hồng Liên bất mãn mà liếc mắt, "Tống đại gia, ngươi lại như vậy che chở chu toàn y, cẩn thận Vương gia ăn dấm, lại giội y thêm mấy thùng nước đá ~"

Tống Thanh cắn răng, không để ý người này nữa, cõng Thẩm Ngọc trở về Thiều Hoa Viện, đổi cho y một bộ y phục khác, cầm tới lò sưởi nhỏ, kín đáo nhét vào tay y.

Hồng Liên chỉ ôm tay, đứng một bên xem trò vui, trong mắt chứa đầy sự đố kị.

Tay chân cứng ngắc tê dại của Thẩm Ngọc cuối cùng cũng có lại chút tri giác, không để ý đến lời khuyên can của Tống Thanh, khập khiễng đi tới thư phòng Trấn Bắc Vương.

Thẩm Ngọc vẻ mặt dị thường an nhiên ôn hòa, dường như người vừa nãy nhận hết đau khổ không phải là y, y cẩn thận hành đại lễ, quỳ trên mặt đất.

Trấn Bắc vương hơi cảm thấy bất ngờ, liếc mắt nói: "Xem ra xương cốt của ngươi vẫn còn rất cứng cỏi."

"Nhờ phúc của Trấn Bắc Vương, Thẩm Ngọc ở trong vương phủ ăn không ít ngân sâm ngàn năm, nhìn bề ngoài tàn tạ đến chịu không nổi, thế nhưng tinh thần tràn đầy."

Thẩm Ngọc lần này dùng thủ ngữ, không có một tia ngưng trệ, thông thuận cực kì, y trước đó không biết đã lặng lẽ tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần.

Trấn Bắc Vương nhìn da y giống như người chết vậy, thực sự không có chút dáng vẻ nào gọi là tinh lực tràn đầy.

"Nếu sớm biết ngươi chịu đựng nổi, Bổn vương hẳn là nên thô bạo hơn một chút."

Thẩm Ngọc khẽ gật đầu: "Chỉ cần là Vương gia ban tặng, Thẩm Ngọc dù như thế nào cũng chịu được."

"Ngươi trái lại cũng trở nên thông minh hơn rồi."

Trấn Bắc Vương đối với thái độ điềm đạm của Thẩm Ngọc có chút khó chịu, mặc dù Thẩm Ngọc vẫn như trước nhất mực cung kính, nhưng Trấn Bắc Vương luôn cảm thấy cùng với trước đây không giống nhau, gần ngay trước mắt, lại có cảm giác cực kỳ xa lánh hời hợt.

Nếu như nói trước kia Thẩm Ngọc sống như cái bóng của hắn, coi hắn là tất cả, là trời là đất, ngay cả lúc lấy lòng hắn cũng tỏ ra thập phần ngốc nghếch vụng về, Thẩm Ngọc của hiện tại, thật giống như sắp nhảy ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, vì mình cho nên sở cầu.

"Có là người ngu ngốc thế nào đi nữa, cũng luôn có thời điểm học thông minh ra một chút, Thẩm Ngọc cảm tạ Vương gia đoạn thời gian này đã truyền thụ dạy bảo ta, cả đời hưởng thụ bất tận."

"Ngươi đến cùng là muốn nói cái gì?!"

Mặc dù đây là kết quả Trấn Bắc Vương như đã đoán trước được, nhưng hắn vẫn là nhịn không được sinh ra một tia lửa giận, ngữ khí hơi trầm xuống.

"Chào từ biệt, Thẩm Ngọc là tới chào từ biệt."

Thẩm Ngọc cúi rạp người xuống, dập đầu ba cái.

"Hi vọng Vương gia tha cho ta một con đường sống!"

Trấn Bắc Vương ánh mắt dò xét nhìn Thẩm Ngọc, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, im lặng một lúc lâu không lên tiếng.

"Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ thả ngươi rời đi?" Trấn Bắc Vương cười lạnh hỏi, "Ngươi biết tính khí của Bổn vương, thà rằng giết ngươi..."

Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, y không nghĩ trước trả lời những vấn đề như vậy, cho nên nghĩ nghĩ một lát, mới sử dụng thủ ngữ nói.

"Vương gia nếu là muốn giết ta, đại khái không cần phải mượn cớ trừng phạt, dùng nước đá thay ta giải độc, trực tiếp giống như Tôn Lão Lục đồng thời băm cho chó ăn cũng là chuyện đơn giản."

Thẩm Ngọc lực bất tòng tâm lau đi giọt mồ hôi, hi vọng Trấn Bắc vương xem hiểu.

"Hửm, hóa ra ngươi đã sớm biết." Trấn Bắc Vương hơi ngạc nhiên.

"Vương phi ép uống độc, lúc Biển thái y trị liệu, ta ý thức mông lung, nghe được hắn nói cổ trùng độc không thể hoàn toàn trừ tận gốc, thời điểm bị tái phát, chỉ có thể dùng nước lạnh áp chế, giúp thuyên giảm."

Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói một đoạn dài, có thể gọi là vắt hết óc, sau lưng y sam ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết Trấn Bắc Vương xem có hiểu hay không.

Trấn Bắc Vương đầy hứng thú nhìn Thẩm Ngọc.

...

Bình luận

Truyện đang đọc