Á NÔ

Thẩm Ngọc lòng như lửa đốt, y muốn viết chữ nói sự thật cho Trấn Bắc Vương biết, Diệp đế bất quá chỉ là ở trong vương phủ đi lạc đường đến Thiều Hoa Viện mà thôi, bọn họ không có lôi lôi kéo kéo, những dấu chân không trật tự ngoài kia, là lúc ngăn cản Diệp đế bước vào phòng mà tạo thành.

Nhưng Trấn Bắc Vương lại trói buộc y, ngay cả tay cũng bị kẹp chặt không sao nhúc nhích được.

Coi như là y có viết ra được, sợ là Trấn Bắc Vương cũng sẽ không tin tưởng y.

"Ngươi đừng có quên, Bổn vương cho ngươi một thân phận, ngươi chính là người của Bổn vương, ý niệm khác nghĩ cũng không được nghĩ tới!"

Trấn Bắc vương vừa nói vừa kéo y phục còn sót lại của Thẩm Ngọc xuống, lấy ra dị vật nóng bỏng sôi sục của mình, hung hăng bừa bãi tiến thẳng vào, Thẩm Ngọc tay chống lấy án kỷ muốn trốn tránh, lại bị Trấn Bắc Vương mạnh mẽ ấn xuống.

Vương phủ tùy tùng thị vệ cùng ngựa chuẩn bị cho săn bắn mùa đông đã xếp thành đội ngũ, ở thao trường ngay ngắn chờ phân phó

Trấn Bắc Vương cưỡi một con tuấn mã màu đen, ngựa này so với những con ngựa khác không có giống nhau, lông bờm phía sau cổ rất dài, chân so với ngựa bình thường cũng dài hơn, rắn chắc có lực, lông ngựa ngăm đen, ở trong tuyết bắt mắt vô cùng, nó không ngừng phì phì mũi, đạp móng kêu lộc cộc cả buổi, những con ngựa khác đều phải giữ khoảng cách với nó.

"Huyền Kiêu! Ta tới trễ!"

Tiêu Hề Diệp cưỡi trên một con ngựa màu nâu đỏ, cùng màu với áo giáp hắn mặc, đi theo phía sau là một con ngựa màu trắng, người ngồi phía trên là Vương phi.

Trấn Bắc Vương nhìn thấy Vương phi, vẻ mặt lạnh nhạt đi.

"Vương phi muội ấy đã ở trong Vương phủ quá lâu, cảm thấy bức bối, trẫm liền tự đưa ra quyết định, đưa nàng tới nơi này giải sầu một chút, huynh muội chúng ta mỗi người đều có cuộc sống riêng đã lâu không cùng nhau trò chuyện, Huyền Kiêu, ngươi sẽ không không đồng ý chứ?"

Vương phi khác thường không nói gì, dáng vẻ khôn khéo hiền thục hiếm thấy.

"Nga, được."

Trấn Bắc Vương không phản đối, Vương phi kinh ngạc vui mừng mỉm cười.

"Tạ ơn Vương gia!" Vương phi cảm kích nói, "Đại Nhu từ nhỏ đã học cưỡi ngựa, sẽ không làm vướng chân vướng tay Vương gia, như thế nào lại không nhìn thấy Ẩn phi?"

Vương phi tỏ vẻ kinh ngạc nhìn xung quanh.

"Ngươi rất hi vọng ta mang theo y tới sao?" Trấn Bắc Vương hỏi ngược lại.

"Dĩ nhiên." Vương phi cười nói, "Ẩn phi là người trong lòng Vương gia, Vương gia vui vẻ Đại Nhu cũng sẽ vui vẻ, hơn nữa, y ở trong vương phủ cho đến bây giờ cũng chưa có cơ hội đi tới đi lui, Vương gia nhẫn tâm nhốt y ở trong lồng như chim hoàng yến mà nuôi sao?"

Vương phi nụ cười hiền đức phóng khoáng, người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ phải khen lên một câu với sự bao dung độ lượng này, không hổ là một chính thất đoan trang phóng khoáng nha.

"Ngươi ngược lại thật quan tâm đến y." Trấn Bắc Vương châm chọc một câu.

Vương phi trong lòng có chút khó chịu, nói "Ta chỉ là thay Vương gia lo nghĩ, dù gì Vương gia mỗi lần đi săn ít nhất cũng phải mất nửa tháng, vương phủ hiện tại lại người đông hỗn tạp, Ẩn phi sợ rằng cũng không thích ứng được, Vương gia cũng sẽ nhớ nhung y."

Trấn Bắc Vương hơi híp mắt lại, hắn làm sao lại không biết được chuyện hôm qua là do hoàng đế cùng Vương phi an bài chứ? Cố ý để cho một tên thái giám ăn trộm, thu hút đi sự chú ý của mình, lại phái Vương phi sai Tống Thanh đi, Diệp đế nhân cơ hội đó đi tới nơi ở của Thẩm Ngọc.

Trấn Bắc Vương không phải là một người dễ bị lừa gạt, Diệp đế có lẽ phát hiện Trấn Bắc Vương đang chạy tới, mới vội vàng rời đi.

Thẩm Ngọc tâm tư đơn thuần, mặc dù Trấn Bắc Vương đã sai người canh giữ Thiều Hoa Viện, nhưng một mình Thẩm Ngọc, sao có thể đấu lại được huynh muội bọn họ? Vương phi vừa nói như vậy, Trấn Bắc vương không kiềm chế được có chút dao động, để lại Thẩm Ngọc một mình ở trong phủ không được thỏa đáng cho lắm, không bằng mang theo bên người, cho dù Diệp đế có muốn làm cái gì đi nữa, ít nhất cũng có mình ở một bên canh chừng.

Trấn Bắc Vương sai Tống Thanh thu xếp một chiếc xe ngựa, đưa Thẩm Ngọc đến thao trường.

Thẩm Ngọc mới vừa bước xuống xe ngựa, Tiêu Hê Diệp đã cao giọng nói chuyện.

"Thì ra ngươi chính là Ẩn phi của Huyền Kiêu, tối hôm qua thật quá đường đột rồi, đa tạ ngươi hôm qua đã cho trẫm vào phòng để tránh gió."

Bình luận

Truyện đang đọc