Á NÔ

Edit + Beta: Vĩnh Nhi

Lan Lăng Khúc độ khó cực cao, không chỉ đòi hỏi tay chân uyển chuyển mềm mại, lại càng phải có một cổ khí sát phạt, bình thường vũ cơ đều là nữ nhân, nhìn quá diêm dúa lòe loẹt, lộ ra vẻ dung tục tầm thường.

Mà Thẩm Ngọc bất đồng, cơ thể y vốn mềm mại có thể hoàn thành động tác có độ khó cao, lại tinh tế bày ra khí khái anh hùng của nam nhi, mọi người nhìn như mê như say, liên tục khen ngợi.

Một điệu vũ kết thúc, âm thanh nịnh hót Trấn Bắc Vương lại vang lên từng trận, Thẩm Ngọc không quan tâm chút nào đến những lời khen ngợi của bọn họ, y chỉ quan tâm Trấn Bắc Vương có hài lòng hay không.

Đáng tiếc vẻ mặt Trấn Bắc Vương trầm ngưng, Thẩm Ngọc không nhìn ra trong con mắt thâm thúy của hắn rốt cuộc là cao hứng hay là mất hứng.

"Ngươi đi về trước đi."

Trấn Bắc Vương khoát khoát tay.

Ánh mắt Thẩm Ngọc thoáng lộ ra vẻ thất vọng, xem ra y lại để cho Trấn Bắc Vương thất vọng rồi, khiến hắn mất mặt.

Thời điểm trở về viện, Thẩm Ngọc cố ý thả chậm bước chân, nói đến thật buồn cười, y từ một tù viện này đến một tù viện khác, cũng không nhìn thật kỹ một chút thế giới rộng lớn bên ngoài, không chỉ có bốn bức tường bao quanh.

Trước kia y khóa mình lại, là có thể tránh rước đến tai họa cho mẹ. Hiện tại, y là tù nhân của Trấn Bắc Vương, sinh tử khóc cười cũng chỉ vì lấy lòng một người.

"Người muốn đi dạo Vương phủ một chút sao?"

Tống Thanh tựa hồ nhìn thấu được khát vọng trong lòng y.

Muốn sao? Dĩ nhiên là muốn, nhưng không được, y đã khiến cho Trấn Bắc Vương thất vọng, không thể lại tiếp tục tùy tiện nữa, chọc giận Trấn Bắc Vương.

Thẩm Ngọc xua tay, vùi đầu bước nhanh trở về viện tử của mình.

Đêm khuya tiệc tàn, Trấn Bắc Vương không hẹn mà tới.

Lúc cánh cửa bị đẩy ra, Thẩm Ngọc sợ đến co người lại.

Thân hình Trấn Bắc Vương cao lớn, xuất hiện ở trước mặt y, dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như là thần, nắm giữ thưởng phạt Thẩm Ngọc.

"Hừ." Trấn Bắc Vương thanh âm lạnh lùng: "Làm sao lại quỳ ở chỗ này, muốn sớm tạ tội trước sao? Ngươi ngược lại sẽ lấy lòng người."

Thẩm Ngọc chưa từng hi vọng Trấn Bắc Vương tha thứ, y khẳng định trốn không thoát khỏi sự trừng phạt của Trấn Bắc Vương, nô lệ đã làm sai chuyện, nên quỳ xuống trước mặt chủ nhân, chủ động nhận phạt.

Trấn Bắc Vương nhìn thấy dáng vẻ khôn khéo của Thẩm Ngọc, càng thêm tức giận, chính cái dáng vẻ lạnh lùng lại câu nhân này của y, ở trong yến tiệc đã làm say mê không biết bao nhiêu lòng của nam nhân, trong lòng những nam nhân kia đang nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu gì, Trấn Bắc Vương rõ ràng.

Cổ Thẩm Ngọc bị nắm một cái, cổ họng bị bóp gắt gao.

"Trấn Bắc Vương...Đây là đang muốn giết ta sao? Cũng tốt...rốt cuộc cũng được giải thoát..."

Thẩm Ngọc không chịu được đau đớn, ấn đường hơi chau lại, thế nhưng y không giãy giụa, thậm chí còn buông lỏng, tất cả của y đều là của Trấn Bắc Vương, tính mạng bị hắn đoạt đi cũng là chuyện đương nhiên.

Thẩm Ngọc chờ chết, nhưng lại đón được một nụ hôn sâu điên dại, Trấn Bắc Vương phủ lấy môi y, tùy tiện cướp đoạt, cuốn lấy đầu lưỡi y hút vào miệng, Thẩm Ngọc bị nụ hôn ấm áp bao trùm.

Đợi đến khi Thẩm Ngọc gần như muốn mất đi ý thức, cổ họng được Trấn Bắc Vương buông lỏng, không khí lạnh như băng từ miệng trút xuống cổ họng, Thẩm Ngọc bị sặc, rướm ra nước mắt.

"Ngươi muốn cầu xin được chết?".

Trấn Bắc Vương âm lãnh nhìn Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc muốn nói không phải, y chẳng qua là tuân theo ý nguyện của người, làm bất cứ chuyện gì.

"Rất tốt, rất có ngạo cốt, có phải ngươi sớm đã muốn thoát khỏi ta không? Ta hành hạ ngươi, làm nhục ngươi, ngươi tình nguyện chết còn hơn chứ gì?"

Không phải vậy, nếu như có thể sống, ai lại muốn trở thành một cỗ thi thể lạnh như băng chứ?

Thế nhưng Thẩm Ngọc không giải thích được, y cũng không giỏi dùng nét mặt để nói chuyện, y nóng lòng hoảng sợ, nhưng ở trong mắt Trấn Bắc Vương nhìn ra lại là lạnh lùng, lại là không sợ hãi.

"Được, ngươi không sợ chết, vậy ta thành toàn cho ngươi."

Trấn Bắc Vương vừa nói vừa xé đai lưng của mình ra, túm lấy cổ Thẩm Ngọc...

Bình luận

Truyện đang đọc