AI LÀ SIÊU SAO

Chương 5: Thương lượng

Lê Hiểu Hàm hiện nay đang là sinh viên năm thứ hai đại học hệ chính quy, học ngành thương vụ tiếng anh chuyên nghiệp, lúc trước khi cậu điền vào nguyện vọng nói sẽ tuân theo sự phân phối của nhà trường, nếu không phỏng chừng hiện tại cậu đang học lớp chuyên sinh, mà không phải sinh viên hệ chính quy, thương vụ tiếng anh chuyên nghiệp đối với Lê Hiểu Hàm cũng không quá khó khăn, thành tích môn tiếng anh của cậu không hề kém, chỉ có điều trong lớp lại thiếu nam sinh, làm cho số ít học sinh nam có trong lớp trở thành một hạt giống quý giá, cậu cơ hồ là ẩn mình mà tồn tại. Không ít đồng học cũng biết tình huống của Lê Hiểu Hàm, đều là nữ nhân, đối với gia cảnh của cậu tỏ vẻ thông cảm, có bạn học nữ còn hỏi cậu có cần trợ giúp chút nào không, Lê Hiểu Hàm cảm tạ tâm ý của bọn họ, bất quá cậu vẫn là cự tuyệt, bản thân mình có thể tự mình sống tốt, hoàn toàn không cần phiền phức tới người khác. Lê Hiểu Hàm tuy số lần lên lớp ít, thế nhưng thành tích trong lớp lại không hề kém cạnh, năm ngoái còn nhận được học bổng loại xuất sắc, học bổng cấp ba, học bổng đại học có thể nói là phi thường dễ dàng lấy.

Giáo viên lớp Lê Hiểu Hàm tìm cậu ngày hôm nay vì học bổng năm nay là một chuyện, có một số giấy tờ cần thiết cần cậu điền vào, ngoài ra, còn có một phần là kết nạp Đảng. Chỉ đạo viên Tạ Văn Đình cũng là thạc sĩ mới tốt nghiệp hai năm, tính cách cũng ôn nhu dịu dàng, đăc biệt quan tâm đến gia cảnh Lê Hiểu Hàm, cũng đặc biệt chú ý người học sinh có thành tích tốt là cậu. Tạ Văn Đình ôn nhu nở nụ cười: "Học bổng năm nay nếu như không có vấn đề gì thì là của em rồi, việc kết nạp Đảng sẽ dành cho em một suất, nếu rảnh thì điền vào nhé?"

Lê Hiểu Hàm đem tờ đơn kết nạp đẩy lại phía Tạ Văn Đình: "Cám ơn cô, em sẽ không vào Đảng đâu ạ, em nhớ trước khi kết nạp còn phải đi học viết đảng thân thỉnh sách (cái này toai không rõ lắm ;__;) , em hiện tại xác thực không có quá nhiều thời gian để lo cho chuyện này, cám ơn cô."

Huống chi cậu cũng không có ý định thi công chức.

Tạ Văn Đình cũng không bắt buộc, bất quá cô vẫn là cực lực thuyết phục Lê Hiểu Hàm: "Giờ đi học kỳ thực cũng không nhiều, tôi nghĩ hẳn là sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của em đâu, cơ hội cũng không nhiều, em hãy thử suy nghĩ lại một chút xem, dù sao vào Đảng về sau có thể đem lại nhiều lợi ích thực tế, sau khi tốt nghiệp nếu muốn thi công chức sẽ nhận được hỗ trợ vô cùng lớn."

Lê Hiểu Hàm không biết rằng liệu nó có đem đến lợi ích hay không, cậu chính là không muốn vào Đảng: "Cám ơn cô, em đã suy nghĩ kỹ càng, em nghĩ những bạn hoc khác so với em lại càng xứng đáng hơn."

Dựa theo tình huống của Hiểu Bắc bây giờ, thời gian học tập cùng lên lớp của cậu đều bị chiếm không ít, đừng nói chi là viết nhập học thân thỉnh sách. Tạ Văn Đình chỉ biết là cậu muốn chăm sóc em trai, muốn đi làm thêm, nhưng lại không biết chuyện ba tháng trước Lê Hiểu Bắc đi kiểm tra bị phát hiện mang chứng tự kỉ, Lê Hiểu Hàm cũng không định đem chuyện này truyền ra ngoài, bản thân mình tự lo cho chuyện của mình là được rồi, cậu không cần bất cứ ai thương hại.

Không có cách nào thuyết phục Lê Hiểu Hàm, giáo viên Tạ cũng không nhụt chí, cô có thể hiểu được tình huống của Lê Hiểu Hàm: "Vậy cũng được, việc này cũng không gấp, em điền xong đơn xin cấp học bổng thì đến giao cho tôi, có muốn được hỗ trợ thì cũng hãy tới tìm tôi nha."

Lê Hiểu Hàm rất cảm kích tâm ý của cô: "cám ơn cô, em hiểu rồi."

Tạ Văn Đình cười nói: "Không cần phải cám ơn tôi đâu."

Lê Hiểu Hàm cũng nở nụ cười, nói rằng: "Nếu như không có gì, em xin phép đi trước."

Sau khi Lê Hiểu Hàm chào tạm biệt Tạ Văn Đình liền ngồi xe buýt đến trường đặc biệt đón Hiểu Bắc tan học, cậu đến sớm, lớp của Hiểu Bắc còn chưa học xong, không thể làm gì khác hơn ngoài ngồi ở ghế tựa dài ngoài phòng học chờ đợi. Sĩ số lớp mà Hiểu Bắc theo học cũng không nhiều, còn có chín đứa nhỏ khác cùng lứa tuổi với nó, các gia đình tới đón con cũng không ít, mỗi người mang theo mỗi vẻ mặt lo lắng, có người mẹ nhìn thấy con mình đang học bài trong phòng bỗng khóc thút thít, người khác liền hảo hảo khuyên lơn.

Lê Hiểu Hàm không có gia nhập vào đám người đang khuyên bảo, mà cúi đầu nắm ngón tay cái của mình như đang suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt cậu cực kì bình tĩnh. Ngồi bên cạnh Lê Hiểu Hàm là một người phụ nữ khoảng 35 (?) tuổi, trang phục trẻ trung, tuy nhiên vết nhăn nơi khóe mắt lại tố cáo tuổi thật của bà ta, người phụ nữ trầm mặc nhìn về phía cổng trường. Chỉ chốc lát sau, cô bắt đầu cùng Lê Hiểu Hàm tiếp chuyện: "Cậu thoạt nhìn rất trẻ trung."

Lê Hiểu Hàm sửng sốt một chút, lại phát hiện đối phương đang nói với mình, lễ phép mỉm cười nói: "Tôi là tới đón em trai mình."

Người phụ nữ nói rằng: "Bên trong lớp là con trai tôi, năm nay năm tuổi, năm trước liền phát hiện nó cùng với người bình thường không giống nhau."

Lê Hiểu Hàm không trả lời, cậu cảm giác người này chỉ là muốn tìm đối tượng để kể lể, chứ không phải là muốn cùng cậu tán gẫu. Đúng như dự đoán, bà ta lại tiếp tục nói: "Lúc đó nhà chúng tôi đều cảm thấy bệnh này không thể trị hết được, đều hối thúc tôi tiếp tục sinh một đứa nhỏ bình thường, ba của đứa trẻ cũng không đối xử tốt với nó giống như trước kia nữa, bà nội nó khuếch đại hơn còn xúi cha nó từ con, ly hôn với tôi đi lấy vợ mới. Năm nay tôi đã cùng với cha nó li hôn, hiện tại chỉ còn có đứa con trai này. Ai, nói cho cậu chuyện này để làm gì chứ." Người phụ nữ cười khổ, yên lặng thì thầm, Lê Hiểu Hàm không có nghe quá rõ ràng.

Lê Hiểu Hàm nói: "Chị à, tôi tin tưởng chuyện bọn nó rồi sẽ tốt đẹp."

Người phụ nữ gật gật đầu, như là tự thuyết phục chính mình nói: "Ân, chỉ cần có quyết tâm, tất cả đều có thể."

Lê Hiểu Hàm đã thấy được không chỉ mỗi Hiểu Bắc bị như vậy, có lẽ một loại tâm lý vặn vẹo đã khiến cả hai người cậu và Hiểu Bắc cảm thấy dằn vặt, cậu cũng muốn có người phải nếm được cảm giác này giống cậu, cậu biết loại suy nghĩ kiểu này là không đúng, nhưng là con người ở thời điểm nhẫn nại cực độ, thực sự không có cách nào có thể suy nghĩ bình thường cả, cậu cần một con đường để phát tiết.

Cửa phòng học mở ra, các bậc phụ huynh lục tục đến đón con của mình. Là con cả trong gia đình, Lê Hiểu Hàm dắt bàn tay nhỏ mềm mại của Hiểu Bắc, cùng Phó lão sư nói xin chào: "Hiểu Bắc cùng Phó lão sư nói tạm biệt, tạm biệt."

Hiểu Bắc không thích nói chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là nó không biết nói, Lê Hiểu Hàm ngồi xổm ở trước mặt nó, lại lặp lại hai chữ tạm biệt lúc nãy, Hiểu Bắc sau một lúc lâu mới mở miệng: "Tạm biệt."

Phó lão sư đã là đàn ông trung niên, y ngồi xổm người xuống cùng Hiểu Bắc nói tạm biệt: "Hiểu Bắc, ngày mai gặp nha."

Nội dung giảng dạy của Phó lão sư trên lớp là dạy bọn nhỏ học phát âm, nghe Hiểu Bắc mở miệng y cũng thật cao hứng. Phó lão sư thạc sĩ tốt nghiệp ngành giáo dục, về giảng dạy trẻ con đặc biệt có kinh nghiệm, cũng rất có lòng kiên trì. Tại Trung Quốc, trẻ nhỏ mang chứng tự kỉ cùng những đứa trẻ là thiên tài đều thuộc chung một đặc thù giáo dục, hiện tại Hiểu Bắc chẳng khác đang học trước lớp ở đây cả. Vào ngày thường bên trong cũng sẽ có giáo sinh thực tập đến trợ giúp thầy giáo trong việc giáo dục những đứa nhỏ này, không ngại tuổi tác mà cùng tụi nó chơi đùa, giúp chúng dễ dàng tiến bộ. Trong lớp, sẽ có giáo viên dạy phát âm, toán học, trang trí, lợi ích của giáo dục trước tuổi là không thể bàn cãi, nhưng Lê Hiểu Hàm đối với nền giáo dục đặc thù vẫn là ôm hi vọng.

Về nhà vẫn ngồi xe công cộng như trước. Quanh trường học có các học sinh đang chờ, trên xe đều là học sinh, trên mặt mỗi thiếu niên đều tràn đầy thanh xuân tốt đẹp, Lê Hiểu Hàm hi vọng Hiểu Bắc đến cái tuổi này cũng có thể hưởng thụ thuộc về nó. Xuống xe, Lê Hiểu Hàm mang Hiểu Bắc đến chợ một chuyến, sau khi kiểm tra sức khoẻ, cậu mới biết Hiểu Bắc không thể ăn thức ăn có chứa bột mỳ, hành tây chờ gia vị cũng không thể ăn, hiện tại chỉ có thể ăn gạo cơm cùng cải xanh. Tại chợ thực phẩm mua mấy thứ cải xanh, cùng thịt, rồi mua chút hoa quả, dù như thế nào cũng phải bảo đảm dinh dưỡng cho Hiểu Bắc. Hiểu Bắc yên tĩnh vùi đầu vào lồng ngực Lê Hiểu Hàm, nhìn thấy nó yên tĩnh ngoan ngoãn như vậy, ai thấy nó như vậy đều khen thật ngoan thật đáng yêu, nhưng họ làm sao biết được Lê Hiểu Hàm nghe nói như vậy trong lòng dâng lên chua xót cùng khổ sở. Lê Hiểu Hàm tướng mạo giống người mẹ vô trách nhiệm kia của cậu, Hiểu Bắc ngược lại không quá giống, thế nhưng lại cũng có mang chút hình bóng của bà ta, chắc chắn Hiểu Bắc sẽ trưởng thành giống như người mẹ chưa từng gặp mặt kia đi, hai người họ là cùng mẹ khác cha, đây là không thể nghi ngờ, nhiều năm trước người mẹ vo trách nhiêm kia của Lê Hiểu Hàm đã cùng cha cậu ly hôn, cha cậu cũng gây dựng gia đình cho riêng mình mình, còn sinh một trai một gái, còn cái khác cậu cũng không biết, rất nhiều năm chưa từng gặp qua, chắc cha cậu cũng đã quên rằng mình còn một đứa con cả rồi.

Sau khi về đến nhà, Lê Hiểu Hàm vào nhà bếp làm cơm tối, Hiểu Bắc thì tại phòng khách xem ti vi, chơi đồ chơi của nó. Vừa làm bữa tối, Lê Hiểu Hàm còn phải chuẩn bị cơm trưa cho ngày mai của Hiểu Bắc, đồ ăn tại trường học không biết có chứa những gì, cậu đành chuẩn bị cơm cho Hiểu Bắc, để trong cặp sách đem theo, buổi trưa sẽ nhờ thầy cô hâm nóng lên để ăn. Sau lần kiểm tra sức khỏe đó, Lê Hiểu Hàm mới biết được nó ăn thứ gì thì sẽ đau bụng hoặc là táo bón, có khi còn nghẹt mũi, bây giờ khi đặc biệt chú ý đến ăn uống của Hiểu Bắc, hiện tại các hiện tượng dị ứng cũng cực ít phát sinh, cũng không cần thường đi bệnh viện, giải quyết được tâm bệnh trong cậu trong những năm gần đây, thế nhưng việc kiểm tra toàn diện cho Hiểu Bắc cơ hồ lại tốn tới thời gian gần nửa năm.

Ăn xong cơm tối, tắm xong cho Hiểu Bắc, đưa nó lên giường ngủ, trước khi ngủ còn phải kể chuyện cổ tích cho nó, Hiểu Bắc thích nghe nhất chính là a bên trong ngóng ngóng cùng bốn mươi đạo tặc cố sự (chắc là Alibaba và bốn mươi tên cướp =]]] ), nghe hoài không chán. Hiểu Bắc sinh hoạt có quy luật, đúng chín giờ tối sẽ ngủ, sáng hôm sau đúng bảy giờ sẽ rời giường, nếu như không có gì đặc biệt, trên căn bản sẽ không thay đổi, nếu như cưỡng ép nó thay đổi, Hiểu Bắc sẽ sản sinh lo lắng tâm tình bất an, hơn nữa còn sẽ nổi nóng.

Sau khi Hiểu Bắc ngủ, Lê Hiểu Hàm mới bắt đầu làm công việc của mình, cậu đem nhà quét sạch một lần. Mới vừa thả xuống đồ lau sàn nhà, điện thoại di động đặt trong túi liền chấn động. Người điện là Lý Tuế Vinh. Lê Hiểu Hàm xoa tay một chút nhận điện thoại, đi tới ban công nghe: "Lý tiên sinh, có việc?"

Đầu kia Lý Tuế Vinh quanh thân có chút ầm ỹ, bất quá anh ta rất mau tìm đến chỗ yên tĩnh, nói rằng: "Hiểu Hàm, ngày mai cậu có rảnh không?"

Lê Hiểu Hàm nói rằng: "Tôi nhớ trong thông báo là hai ngày sau."

Lý Tuế Vinh nói: "Không sai, là hai ngày sau, bất quá hôm nay tôi tìm cậu là vì một chuyện khác, hơn nữa cơ hội này đối với sự nghiệp đổi đời của Kevin đóng vai trò rất quan trọng. Giá tiền chúng ta sẽ tính thêm, cậu thấy thế nào."

Lê Hiểu Hàm nhìn phía phòng ngủ chính, cau mày nói rằng: "Tôi bây giờ còn chưa có tìm được bảo mẫu, ngày mai nếu ra ngoài sẽ không có ai chăm sóc cho em trai tôi, hơn nữa anh cũng không nói cho tôi biết là chuyện gì."

Lý Tuế Vinh khẳng định không muốn bỏ qua cơ hội cực tốt này, nói rằng: "Là một tiệc rượu, phía chủ sự muốn tìm một ít minh tinh tham gia, ca sĩ cùng diễn viên đều có, ca sĩ sẽ lên sân khấu ca hát sinh động bầu không khí, còn diễn viên trên căn bản chính là làm quần chúng, thời điểm đó tôi sẽ giới thiệu Kevin cho người khác nhận biết."

Tiệc rượu? Tính cảnh giác của Lê Hiểu Hàm không thấp, nói rằng: "Không có yêu cầu đặc thù nào khác chứ, tôi cũng chỉ muốn đi làm quen với vài người thôi."

Lý Tuế Vinh nói: "Đại loại là như thế này, Kevin gia cảnh vốn là không tồi, tôi không thể không chấp nhận những lời mời ngổn ngang kia."

Bữa tiệc này rất quan trọng, đối với anh ta người tổ chức cũng phi thường quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Lê Hiểu Hàm: "Thế nhưng không có ai chăm sóc em trai tôi, tôi không yên lòng đi ra ngoài."

Lý Tuế Vinh tiếp lời: "Bảo mẫu cậu có thể yên tâm, tôi có thể giúp cậu tìm, ở phương diện này tôi vẫn có vài mối quan hệ, bảo đảm tin được, tố chất tuyệt đối không kém. Bất quá, nếu như là ngày mai có khả năng không kịp, tiểu Phương có thể trước tiên thế thân một chút không?"

Tiểu Phương chính là trợ lý cùng Lê Hiểu Hàm đến trường quay lần trước, cậu ta biết thân phận của Lê Hiểu Hàm, là người mà Lý Tuế Vinh tin tưởng nhất, cậu ta ở phương diện chăm sóc người khác cũng rất cẩn thận, Lê Hiểu Hàm có thể cảm nhận được. Cậu không thích người xa lạ đến nhà mình, thế nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Thương lượng xong giá cả về việc chăm sóc Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm đáp ứng tham gia tiệc rượu. Quan trọng hơn là Lý Tuế Vinh luôn nhấn mạnh một điểm, hắn sẽ tìm cho Lê Hiểu Hàm một người bảo mẫu, để bảo đảm rằng những tình huống đặc biệt có thể tìm được Lê Hiểu Hàm làm thế thân.

Bình luận

Truyện đang đọc