AI LÀ SIÊU SAO

Chương 66: Rối rắm

Edit: Bánh

Nghe xong tin của Lý Nham Hải, Thiệu Trì đứng ngồi không yên.

Anh đã từng xem qua báo cáo về bối cảnh của Lê Hiểu Hàm, chỉ biết cậu có một đứa em trai, nhưng lại không hề hay biết chuyện đó là một đứa trẻ tự kỷ.

Thế giờ cách để thể hiện cho Lê Hiểu Hàm biết anh sẵn lòng che chở bảo bọc cho cậu là?

Ngồi trong phòng làm việc chưa được nửa tiếng, Thiệu Trì cầm áo khoác lên, ra khỏi cửa.

Bệnh viện Tài Nhân tuy không phải là bệnh viện do Trì Đằng đầu tư, nhưng cũng có chút quan hệ, một người chú trong nhà họ Thiệu nắm giữ 60% cổ phần của bệnh viện này, có thể nhờ vả được.

Anh nhớ rõ anh họ của mình rất thân thiết với người chú đó.

Lục trong danh bạ, tìm được số điện thoại của Thiệu Ứng, anh trực tiếp nhấn luôn nút gọi.


Nhìn đi nhìn lại cho rõ xem ai là người gọi tới, Thiệu Ứng rối rắm nửa ngày mới tiếp điện thoại, gã cứ tưởng đây là ai đang giở trò đùa dai, lợi dụng tên của Thiệu Trì gọi tới muốn chơi mình.

"Ứng ca, có đang rảnh không?"

"Có," Cảm giác mình phản ứng có hơi nhanh, Thiệu Ứng nói thêm: "Mới vừa họp xong, cũng không bận lắm, tìm anh có việc à?"

"Ừm, có việc." Thiệu Trì nói, một chút cũng không lòng vòng quanh co, "Anh có quen với chú Lâm bên bệnh viện Tài Nhân không?"

"Bệnh viện Tài Nhân à, con trai trưởng của chú Lâm là viện trưởng của chỗ đó, gọi là Dũng ca, không biết em có nhớ không." Thiệu Ứng rất thật thà.

"Tôi có một người bạn đang ở đó, bệnh tình có hơi nguy hiểm, tôi muốn tìm anh ta, anh có giữ cách liên lạc với anh ta không?" Thiệu Trì hỏi.

"Có chứ, để anh gửi qua cho em."


"Được, tôi sẽ tự đi tìm anh ta, cảm ơn."

Được Thiệu Trì cảm ơn, Thiệu Ứng vuốt mồ hôi chảy trên trán, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

Rất nhanh, Thiệu Trì đã liên lạc được với Thiệu Dũng, lúc y bị điểm danh vẫn còn đang uống trà nói chuyện với một chuyên gia khác, không ngờ được chủ nhân của nhà họ Thiệu lại gọi điện thoại cho mình, còn tưởng mình bị lừa, nghe anh nói nửa tiếng sau sẽ đến bệnh viện, Thiệu Dũng xém chút nữa làm rớt bộ chén sứ trên mặt đất, thầm nghĩ lại mình đã đắc tội với Thiệu Trì từ lúc nào mà để người kia phải tìm đến tận cửa như vậy chứ.

Nửa tiếng sau, Thiệu Dũng đón Thiệu Trì trước cổng bệnh viện, mới biết được nguyên nhân không phải là mình đã gây tội, mà là Thiệu Trì có chuyện muốn nhờ y, bộ ông trời sắp đổ cơn mưa màu đỏ* sao? Tất nhiên, Thiệu Trì cũng không tỏ vẻ ép hắn phải làm này làm nọ cho mình, những người từng trải đều biết cách nói chuyện sao cho đối phương có thể thoải mái.


*Thiên hạ cái hồng du: trời đổ cơn mưa màu đỏ, ý nói những chuyện không thể nào xảy ra nổi, ở VN có câu tương đương là mặt trời mọc ở đằng Tây.

Đều là những người khôn khéo, nói vài câu là có thể hiểu được ý tứ của đối phương, có thể làm Thiệu Trì nợ mình một ân tình, Thiệu Dũng vừa có chút lo lắng, cũng vừa có chút hưng phấn.

Thế nhưng, hắn cũng có thể cảm nhận được, để Thiệu Trì phải đích thân ra mặt như thế, người kia chắc chắn không phải là một người bình thường.

Lý Nham Hải đi theo Thiệu Trì vào bệnh viện, lúc anh nói chuyện với Thiệu Dũng, bèn bảo hắn đi theo trợ lý của Thiệu Dũng tới khu điều trị nội trú của Hiểu Bắc, hắn không đi tìm Lê Hiểu Hàm ngay, mà đi theo trợ lý tới văn phòng của bác sĩ, các bác sĩ đều biết trợ lý của Thiệu Dũng chính là đại diện của y, đi theo sau lại còn có một người đàn ông nho nhã tuấn tú, tìm được bác sĩ chủ trị cho Lê Hiểu Bắc rồi, cả hai trao đổi suốt mười lăm phút, truyền đạt lại lời nhắn của Thiệu Trì.
Được tới tận viện trưởng săn sóc, bác sĩ chủ trị của Hiểu Bắc không thể không cảm thán, Lê Hiểu Hàm đúng là quá may mắn, thế nhưng, ông ta cũng tự hiểu những vấn đề này không được phép nằm trong phạm vi quan tâm của mình, có sự ra mặt của viện trưởng, bệnh viện sàng lọc ra các chuyên gia, phòng ban chức năng cùng các bác sĩ cần phải tham gia hội chẩn, liệt kê ra thành một danh sách, chờ cho viện trưởng phê duyệt thật nhanh chóng và tiến hành quá trình chữa trị.

Không đến hai giờ, toàn bộ trang bị đều đã có đủ, mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa nhanh hơn tốc độ bình thường gấp năm lần, có thể thấy viện trưởng rất coi trọng bệnh nhân nhí này.

Lý Nham Hải gặp bác sĩ cần gặp xong, cũng không quay về văn phòng của Thiệu Dũng, mà muốn đi xem Lê Hiểu Hàm cùng em trai cậu.
Hắn cũng không có ý đến quấy rầy cậu, mà chỉ muốn yên lặng đứng bên ngoài nhìn xem tình hình của bọn họ như thế nào, để tiện giúp đỡ về sau.

Ai mà ngờ, Lý Nham Hải tưởng mình sẽ có thể rời đi trong im lặng, cuối cùng lại bị Lưu Vũ Côn đang bưng ấm nước từ trong phòng bệnh đi ra phát hiện.

"Vị tiên sinh này, anh tới tìm ai sao?" Lưu Vũ Côn chưa gặp đồng nghiệp của Lê Hiểu Hàm bao giờ, nên không biết được thân phận của Lý Nham Hải.

Lý Nham Hải bị phát hiện, hơi mỉm cười, cảm thấy cũng không cần phải giấu giếm.

"Tôi tới tìm Lê Hiểu Hàm, tôi là đồng nghiệp của em ấy, tên là Lý Nham Hải." Lý Nham Hải tự giới thiệu bản thân với Lưu Vũ Côn.

Lưu Vũ Côn quay đầu hỏi Lê Hiểu Hàm: "Lý Nham Hải là đồng nghiệp của em hả?"

Lê Hiểu Hàm vừa lau mồ hôi cho Hiểu Bắc mới vừa ngủ thiếp đi xong, trên tay vẫn còn cầm chiếc khăn lông màu trắng.
"Lý Nham Hải? Anh ấy ở bên ngoài sao?" Lê Hiểu Hàm mất ngủ nguyên đêm, sắc mặt hơi tái nhợt, đắp chăn thật cẩn thận cho Hiểu Bắc, cậu không mong em trai mình sẽ bị Lý Nham Hải nhìn thấy.

Lê Hiểu Hàm che chắn cho Hiểu Bắc xong mới đi ra ngoài cửa.

"Hải ca, sao anh lại ở đây?" Cậu nhớ là mình không nói đang ở bệnh viện nào cho hắn biết.

"Vừa lúc đi ngang qua, bệnh của em trai em thế nào rồi, trông em có vẻ mệt." Lý Nham Hải hỏi han.

"Vừa mới chẩn đoán ra bệnh, nhưng vẫn chưa có phương án chữa trị." Lê Hiểu Hàm nói, trong mắt hiện lên một mảnh chua xót.

"Không sao đâu, anh tin đứa nhỏ sẽ mau khỏe lại thôi." Lý Nham Hải cổ vũ Lê Hiểu Hàm.

"Em cũng chỉ mong có thế thôi, Hải ca, anh không đến một mình đâu nhỉ." Mặc dù Lê Hiểu Hàm đang rất đau lòng, nhưng trải qua nhiều năm mài giũa đã khiến cho cậu vẫn có thể tỉnh táo suy xét đến những khía cạnh khác.
"Ừm, Thiệu tổng cũng tới." Lý Nham Hải cũng không có dự định sẽ giấu Lê Hiểu Hàm chuyện bọn họ đến đây.

Lê Hiểu Hàm hơi thở dài, nụ cười có hơi gượng gạo.

"Ngài ấy chỉ là lo lắng cho em, không phải đến đây để gây áp lực cho em đâu." Lý Nham Hải cười.

Lưu Vũ Côn biết vì sao Lê Hiểu Hàm lại thở dài, thế nhưng anh đứng ở một bên cũng không biết nói gì, đành tỏ vẻ mình phải đi lấy nước rồi quay lại chăm sóc cho Hiểu Bắc.

"Em biết rồi, chờ em trai của em hết bệnh, em sẽ đi cảm ơn Thiệu tổng."

"Vậy em cứ chăm sóc cho em trai đi, anh về báo cáo với Thiệu tổng tình hình bên này đã."

"Cảm ơn hai người."

"Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Thiệu tổng, nhưng mà nè, coi như anh nhiều chuyện đi, anh cũng chỉ muốn nhắc nhở em thôi, trước khi có em, người mà ngài ấy thích chính là cậu diễn viên Đồng Khải Văn giống em như đúc." Lý Nham Hải lên tiếng.
Lúc này, Lê Hiểu Hàm bỗng nở nụ cười thật nhẹ nhàng: "Hải ca, chuyện này anh không cần lo lắng đâu, em đã biết."

"Sao em lại biết chứ? Làm gì có chuyện Thiệu tổng nói cho em biết được." Lý Nham Hải hơi kinh ngạc.

Không có tâm tình để đùa giỡn với hắn nữa, Lê Hiểu Hàm tựa người vào trên cửa sổ, nhỏ giọng: "Hải ca, em rất xin lỗi, em cũng không cố ý giấu anh đâu, nhưng để cảm ơn ý tốt của anh, em cũng muốn cho anh biết bí mật của mình, diễn viên Đồng Khải Văn mà anh nói tới chính là em, Thiệu Trì cũng biết lâu rồi."

"Đùa anh đó hả? Sao có thể chứ!" Lý Nham Hải trợn tròn hai mắt.

Nhìn thấy biểu cảm vô cùng kinh ngạc của người kia, Lê Hiểu Hàm cảm thấy lòng mình đã không còn mơ hồ như trước nữa.

"Đó chính là sự thật, Lý tiên sinh." Lê Hiểu Hàm cười cười.

"Thảo nào ngày đầu tiên em đi làm đã gọi anh là Lý tiên sinh, anh còn thấy quen quen, hóa ra em chính là....." Lý Nham Hải gật gật đầu với Lê Hiểu Hàm, "Thôi anh phải đi suy nghĩ lại một chút đã, anh đi đây, không quản mấy người nữa!"
"Tạm biệt, Hải ca."

Nét cười trên mặt Lê Hiểu Hàm đã không còn.

Nếu cậu không dời đi lực chú ý của Lý Nham Hải, có khi hắn sẽ nhìn thấy gương mặt của Hiểu Bắc.

Lưu Vũ Côn đi lấy nước về, phát hiện người đàn ông đẹp trai lúc nãy đã đi rồi.

"Anh ta về rồi à?"

"Dạ, về rồi." Lê Hiểu Hàm cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày.

"Sao lại xuống tinh thần thế này." Lưu Vũ Côn nhận thấy tâm trạng cậu thay đổi.

"Em đang suy nghĩ sẽ nói cho Thiệu Trì biết mối quan hệ của Hiểu Bắc cùng Tiểu Nam như thế nào, em sợ mình không giấu được bao lâu nữa." Lê Hiểu Hàm nói, "Sáng nay em vừa mới xin nghỉ, mới có một buổi sáng, mà bọn họ đã tra ra được bệnh viện của Hiểu Bắc."

"Vậy em tính sẽ nói so?"

"Phải chuẩn bị tâm lý, sớm muộn gì Hiểu Bắc cũng phải gặp Tiểu Nam thôi."
"Có phải em thấy lúc đó Hiểu Bắc sẽ không còn thuộc về một mình em nữa có đúng không? Em trai mình nuôi nấng giờ lại phải chia sẻ với người khác?"

"Ha ha, bị anh nhìn trúng rồi."

"Có thêm một người nữa yêu thương Hiểu Bắc, thêm một người nữa săn sóc cho đứa nhỏ không phải sẽ tốt hơn sao? Anh thấy không nên rối rắm làm gì cả. Mấy lời anh nói nếu em không nghe lọt tai thì cũng đừng giận anh."

"Côn ca, em không sao mà."

"Hiểu Bắc cần một có hoàn cảnh sống tốt để có thể trưởng thành một cách khỏe mạnh, em cũng không thể nào vừa làm ba lại vừa làm mẹ được, bản thân đứa nhỏ đã không có tình thương cha mẹ, sao lại không để nó tiếp xúc với anh trai cùng cha ruột của mình sớm nhất có thể chứ?"

Một câu chọc trúng điểm yếu của Lê Hiểu Hàm, cậu nắm chặt tay, chuyện Thiệu Trì có phải cha ruột của Hiểu Bắc hay không vẫn còn là một bí ẩn, nhưng Lưu Vũ Côn nói cũng không sai, đúng thật là Hiểu Bắc lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh, thế giới của em trai cậu quá nhỏ, chỉ có một người anh là cậu.
Bỗng nhiên Lê Hiểu Hàm muốn đi uống cho thật say một trận.

Cậu có chút mơ hồ về tất cả những gì mình phải trải qua, trước giờ luôn là cậu tự đưa ra quyết định, rồi lại tự mình gánh vác hậu quả.

Sáng ngày hôm sau, bệnh viện liền đưa đến tin tốt, các chuyên gia sau một ngày nghiên cứu đã tìm được phương pháp chữa trị thích hợp cho Hiểu Bắc, hơn nữa còn có thể tiến hành liệu trình ngay trong cùng ngày hôm đó.

Vốn dĩ nên vui mừng, nhưng nội tâm của Lê Hiểu Hàm lại ngổn ngang đầy tâm sự.

Bình luận

Truyện đang đọc