AI LÀ SIÊU SAO

Chương 57: Lên xe

Edit: Bánh

Ánh mặt trời sáng chói, mây bay lững lờ, vừa nhìn đã biết thời tiết hôm nay sẽ rất đẹp. 

Ngày hôm qua, Lê Hiểu Hàm đã nhận được tin nhắn của Đồng Khải Văn.

Cũng không có gì bất ngờ lắm, dựa vào chỉ số thông minh của Đồng Khải Văn, đấu được với hai tên cáo già kia mới lạ, dù là diễn viên giỏi thì cũng chỉ là diễn trong màn ảnh, gặp được người thật, làm sao qua mặt người ta được. 

Nhận được tin nhắn rồi, Lê Hiểu Hàm bình tĩnh ngồi trên ghế nên làm thế nào để thoát khỏi khổ cảnh, nhưng thật sự bây giờ có muốn chạy cũng không được nữa rồi, có Trì Việt Thần, sớm hay muộn gì cũng phải lộ diện trước mặt Thiệu Trì, thay vì cứ ngồi yên chờ chết, không bằng chủ động xuất hiện, chủ động cùng bị động, đều sẽ đem lại hai kết quả khác nhau. 

Ba mặt một lời với Thiệu Trì để nói chuyện cho rõ?

Nhưng mà nói chuyện gì đây chứ, chuyện của Tiểu Nam Hiểu Bắc, hay là chuyện cậu giả làm Đồng Khải Văn để lừa anh. 

Đi tới nước này, Lê Hiểu Hàm cũng không oán trách bất cứ ai cả, từ trước đến giờ cậu đã luôn chuẩn bị tâm lý bị vạch trần, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. 

Nếu Đồng Khải Văn không xảy ra chuyện gì với Trì Việt Thần, có lẽ cuộc sống của cả hai đã trở lại bình thường từ khi đổi lại vị trí cho nhau. 

Trách ai được chứ?

Lê Hiểu Hàm chỉ có ngây ngốc nhìn ngón tay của mình, không thể trách ai được cả, dù là Lý Tuế Vinh hay là Đồng Khải Văn.

Thôi bỏ đi.

Cậu vốn biết, trên thế giới này, người đáng tin nhất cũng chỉ có bản thân mình. 

Lê Hiểu Hàm không nghĩ tới việc trốn tránh, nếu như không bị phát hiện, cậu sẽ tiếp tục cuộc sống như bình thường với Hiểu Bắc. Còn giờ đã bị phát hiện, thì cũng phải giải quyết cho ổn thỏa, giải quyết xong rồi, mới có thể tiếp tục cuộc sống vốn có của mình. 

Kiểm tra bình gas trong phòng bếp đã được khóa chưa, cửa sổ đã đóng kĩ chưa, Lê Hiểu Hàm liền đưa Hiểu Bắc đi ngủ, rồi lại ngồi trước máy tính làm việc trong vô thức. 

Không biết ngồi trong bao lâu, lúc Lê Hiểu Hàm hoàn hồn xem đồng hồ thì đã là rạng sáng, đành tắt máy tính rồi đi ngủ, nhưng lại không vào giấc được, trong mơ cậu nhìn thấy người phụ nữ kia, bà ta đem Hiểu Bắc và Tiểu Nam đi, chỉ bỏ lại một mình cậu giữa một con hẻm âm u nhỏ hẹp, không có lối ra, cũng không nhìn thấy được phương hướng. Bỗng nhiên có một đôi tay thon dài trắng nõn chìa ra đưa về phía cậu, lúc Lê Hiểu Hàm đang vô cùng muốn nắm lấy đôi bàn tay đó, mọi thứ bỗng dưng biến mất.  

Lê Hiểu Hàm giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng.

Vẫn còn sớm, Hiểu Bắc vẫn chưa dậy, Lê Hiểu Hàm lặng lẽ rời giường, dựa theo thực đơn mà Lưu Vũ Côn biên soạn, làm bữa sáng cho Hiểu Bắc.

Hiểu Bắc thức dậy theo đồng hồ sinh học, có thể tự mình đi toilet, tự cởϊ qυầи xi xi, cũng biết tự lấy cái ghế nhỏ kê chân, đứng lên ngay bồn rửa mặt, tự nặn kem đánh răng làm vệ sinh răng miệng, đây chính là hoạt động thường lệ mỗi buổi sáng của em trai cậu. 

Lê Hiểu Hàm xác nhận Hiểu Bắc có thể tự mình làm xong công tác vệ sinh cá nhân, mới bắt đầu dọn bữa sáng cho cả hai lên bàn ăn.  

Tối qua bị mất ngủ, dưới đáy mắt Lê Hiểu Hàm có quầng thâm nhàn nhạt, tinh thần không tốt lắm, Hiểu Bắc vẫn tích cực vui tươi như mọi khi. 

Chỗ ở của bọn họ chỉ cách trường học của Hiểu Bắc mười lăm phút đi bộ, ngày nào cậu cũng đưa em trai đi học. 

Hiểu Bắc  mặc đồ mùa hè trông rất đáng yêu, một cái áo thun đơn giản, một cái quần đùi sợi bông, Lê Hiểu Hàm còn cố ý cho em mình mặc một cái áo khoác cao bồi mỏng, trên cổ có thêu tên của đứa nhỏ. 

Vì muốn rèn luyện sự phối hợp cua cơ bắp cho Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm trừ những tình huống bắt buộc phải bế em trai thì đều nắm tay nhóc con đi đến trường. Đây là khu có nhiều trẻ nhỏ, người đi đường cũng như những phương tiện tham gia giao thông đều sẽ cẩn thận hơn vài phần, cố gắng không để đâm trúng phải ai cả.  

Đưa Hiểu Bắc đến trường học rồi, Lê Hiểu Hàm giao em trai cho thầy Hầu, vẫy tay chào bọn họ,  Hiểu Bắc còn quay đầu lại nhìn cậu đang đứng ở cửa một cái, rồi sau đó mới đi theo thầy vào lớp, đứa nhỏ biết chiều nay ca ca sẽ đến đón mình về nhà. 

Tuần nào Lê Hiểu Hàm cũng sẽ đến trường ít nhất một lần, cho thầy cô còn biết là mình vẫn còn sống, tuy trường có tạo điều kiện cho cậu không cần đến lớp, nhưng cậu cũng không thể bỏ bê việc học của mình được, nếu muốn lấy học bổng, lại càng phải chăm đến trường hơn.

Việc này đã trở thành thói quen cố định của cậu, nhưng bỗng nhiên hôm nay cậu lại có suy nghĩ không muốn duy trì nó nữa. 

Hết chiếc xe này lại chiếc xe khác chạy qua, Lê Hiểu Hàm vẫn đứng yên tại trạm xe buýt, không có ý định sẽ lên xe, cứ thế giãy giụa cho đến chuyến cuối cùng. 

Sắp đến 9 giờ, Lê Hiểu Hàm mới lên xe.

Từ hành vi của cậu có thể thấy, cậu không muốn gặp người mà mình không muốn gặp khi đến trường. 

Hôm nay ba tiết đầu chính là tiết phiên dịch, có thể thấy, chắc chắn Trì Việt Thần sẽ tìm tới cậu.

Giọng nữ trong loa phát thanh trên xe buýt vang lên.

【 Sắp đến trạm dừng chân của Đại học Quang Minh, mời hành khách chuẩn bị xuống xe, trạm tiếp theo là trạm XXX. 】

Lê Hiểu Hàm xuống xe.

Cùng lúc đó, một chiếc quen thuộc lọt vào tầm mắt của Lê Hiểu Hàm, cậu cười khổ trong lòng, tới nhanh thật.

Tất nhiên là ngay lúc này Lê Hiểu Hàm không có dự định sẽ đến gặp người kia tự giới thiệu thêm một lần nữa, nghĩ thầm trong lòng, hình như cũng không khó chấp nhận tới mức đó nhỉ, Thiệu Trì cũng đâu có làm gì cậu đâu? 

Đến sớm hơn cả Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì chính là Trì Việt Thần mới sớm tinh mơ đã bị réo inh ỏi, tất nhiên là y cũng đem kẻ đầu xỏ Đồng Khải Văn theo, nhìn thấy Thiệu Trì, Đồng Khải Văn hết muốn xuống xe, chỉ muốn tìm chỗ trốn. 

Thiệu Trì liếc nhìn Đồng Khải Văn: "Tôi tìm Lê Hiểu Hàm, cậu đem cậu ta theo làm cái gì."

"Tôi cũng đâu có muốn tới đâu, Thiệu tiên sinh." Đồng Khải Văn vô tội mà nói, "Nhưng mà muốn tháo dây thì phải đi tìm người thắt nút." 

Thiệu Trì không nói nữa, đối với cái tên có cùng diện mạo với người mà mình thích, anh không nói nên lời nổi. 

"Đừng cãi cọ, để tôi đi kêu Hiểu Hàm qua, lát nữa có gì thì lên xe nói tiếp." Trì Việt Thần nhắc nhở Thiệu Trì.

Thế nhưng, không cần Trì Việt Thần đi tìm Lê Hiểu Hàm, cậu đã chủ động đứng ở lớp cửa chờ y.

Đây là lần đầu tiên Trì Việt Thần tự mình đánh giá Lê Hiểu Hàm hàng thật giá thật.

Đôi mắt cậu tỏ vẻ lạnh nhạt, đút tay vào trong túi quần, đeo cái mắt kính, tóc mái rũ xuống, tạo hình trông rất bình thường, lúc trước nếu Đồng Khải Văn cũng trầm ổn như thế này, y cũng sẽ không bao giờ chú ý đến hắn giữa một biển người. 

"Thầy Trì." Giọng điệu rất bình thản, giống như không có chút kinh ngạc nào đối với sự xuất hiện của y. 

"Em đoán ra được thầy sẽ đến tìm em sao?" Trì Việt Thần móc ra hộp thuốc lá trong túi quần, "Tôi hút thuốc được chứ?"

"Tùy thầy thôi." Lê Hiểu Hàm nói, khẽ cười, nhưng nhìn kỹ có thể thấy, nét cười đó nhợt nhạt vô cùng.  

"Thiệu Trì, bạn của tôi đang ở dưới lầu. Tôi không nghĩ chúng ta sẽ dùng phương thức như vậy mà giới thiệu về bản thân mình, em tự giới thiệu trước được không?"  Trì Việt Thần cười nói.

"Lê Hiểu Hàm, học sinh của thầy." Lê Hiểu Hàm phun ra mấy chữ.

"Trì Việt Thần, thầy dạy phiên dịch của em. Tất nhiên, cũng chính là người thầy ngu tới nỗi không phân biệt nổi em và Đồng Khải Văn." Trì Việt Thần vươn tay, ý muốn bắt tay với cậu.

Lê Hiểu Hàm bắt tay với y. 

Hai người làm quen với nhau thêm một lần nữa, cùng nhau đi xuống dưới lầu, Lê Hiểu Hàm cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh lên theo từng bước chân. 

"Thầy Trì, Thiệu tiên sinh tìm em có việc gì không." Một lúc lâu sau, Lê Hiểu Hàm mới lên tiếng hỏi Trì Việt Thần.

Trì Việt Thần cười cười: "Không sao đâu, cái tên Thiệu Trì kia là thật lòng thích em, cậu ta không có ác ý gì với em đâu, cũng không phải loại người chỉ vì chút chuyện không vừa ý mà đi trả thù." Ừm, nhưng mà cũng phải phân loại đó là "chút chuyện" gì, thế nhưng vế này không cần nói ra. 

Lê Hiểu Hàm cũng không biết nên trả lời như thế nào, cậu qua lại với Thiệu Trì được mấy tháng, đại loại cũng biết sơ về tình cảm của anh dành cho mình, một tên sói dê xồm....

Càng là tới gần xe của Thiệu Trì, chân của Lê Hiểu Hàm lại càng giống như đeo chì, mỗi một bước đều gian nan vô cùng. 

Lúc còn cách khoảng năm sáu mét, cậu nhóc đứng bên cạnh xe liền chạy vội về hướng của Lê Hiểu Hàm. 

"Ca ca!"

"...... Tiểu Nam?" Lê Hiểu Hàm mở lớn hai mắt, nửa khom lưng chuẩn bị đón cục cưng đang xông về phía cậu. 

Chỉ một chốc sau Thiệu Nam như một cái tên lửa, bắn thẳng vào lòng cậu, cũng được cậu bế lên. 

"Sao em cũng tới đây vậy?" Lê Hiểu Hàm xoa bóp cái má phính của cậu nhóc.

"Ba ba đưa em tới, ngày hôm qua ba đánh bại tên người giả, nên hôm nay mới tìm được anh."  Tiểu Nam ôm cổ Lê Hiểu Hàm, khuôn mặt nhỏ hiện lên tia hưng phấn hiếm hoi. 

"Người bị đánh bại là anh nè."  Người giả Đồng Khải Văn cạn lời, thò đầu ra ngoài cửa xe chào Lê Hiểu Hàm. 

"Hiểu rồi." Lê Hiểu Hàm ôm Thiệu Nam nhìn về hướng Thiệu Trì đang nghẹn từ nãy đến giờ, "Thiệu tiên sinh."

Từ tối hôm qua đã nghĩ đến câu mà mình sẽ nói đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, giờ Thiệu Trì chỉ biết ngơ nhác nhìn Lê Hiểu Hàm không chớp mắt, trong lòng spam một đống điều mà mình muốn nói. 

【 Em khỏe không? 】

【 Em ăn cơm chưa? 】

【 Tên của em thật sự là Lê Hiểu Hàm sao? 】

【 Em thích anh không? Anh rất thích em. 】

【 Em cảm thấy Tiểu Nam thế nào? 】

【 Tên của em rất đẹp. 】

【 Chúng ta quay lại với nhau nhé? 】

【 Mắt kính thật không hợp với em. 】

"Lên xe."

Lê Hiểu Hàm nhìn nhìn Thiệu Trì, phát hiện anh vẫn không có gì thay đổi, vẫn bá đạo giống như lúc trước. 

Thế nhưng, vì Tiểu Nam mềm như một cục bông đang được mình ôm vào lòng, Lê Hiểu Hàm cũng không dài dòng, ngồi vào xe của Thiệu Trì xe, Trì Việt Thần cũng ngồi vào xe của mình, lát nữa y có tiết, nhưng cũng đành nhờ giảng viên khác dạy thế. 

Lúc Thiệu Trì nhìn thấy Lê Hiểu Hàm, hai mắt liền tỏa sáng, không có chút nào gọi là tức giận cả, Lê Hiểu Hàm đoán có lẽ anh vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Hiểu Bắc, nhưng Diệp Hi - bạn của anh đã biết, dù sao cũng chính là một quả bom nổ chậm, cậu phải lựa thời gian để nói lại với anh sau. 

Bình luận

Truyện đang đọc