AI MÀ KHÔNG MÊ TRÀ XANH!


Chuyến xe buýt số 6 dừng lại, Chu Duật và Trần Vũ xuống xe, xe buýt nhanh chóng chậm rãi đi về phía nhà ga.

Trần Vũ cảm thấy nơi này không hề xa lạ chút nào nhưng mười năm trôi qua cũng thay đổi rất nhiều.

Nhất là nhà ga trước đây bị bao phủ bởi những chiếc bao tải được đan từ các cọc tre bên cạnh cánh cửa hẹp có một bức tường bị vẽ bậy bạ.

Bên trong không có người ở, đều là những căn phòng mới.

Trần Vũ và Chu Duật đứng song song, thở ra làn khói trắng nhưng mặc nhiều nên không lạnh chút nào.

“Muốn đi đâu?”
Trần Vũ ngửa đầu hỏi anh.

Chu Duật thả lỏng hơn ngày thường, khuôn mặt như núi tuyết của anh hôm nay cực kỳ dịu dàng.

Chu Duật đi trước, chờ đến khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, hai người đi qua đường cái.

“Chính là nơi này.


Cửa hàng tiện lợi cũ giống với cửa hàng tạp hóa tổng hợp đồ ăn vặt đồ uống hơn, nơi duy nhất khác với những tiệm tạp hóa bình thường đó là nó có gan sáng tạo, theo kịp trào lưu, sắm cho mình một cái biển hiệu sáng rực trong đêm tối: Cửa hàng tiện lợi Ngưu Ngưu.

Trong đêm tối sáng đến mức khiến người ta hốt hoảng.

Nghe nói ông chủ của cửa hàng đã mở chuỗi thương hiệu, trước mắt đã có hai nhà.

Một nhà ở bên này, một nhà ở nhà ngang phía sau.

Cửa hàng tiện lợi Ngưu Ngưu là nơi Trần Vũ trốn tránh hiện thực sóng gió.

Mỗi khi chú uống say về nhà có lúc cô sẽ chạy trốn đến cửa hàng tiện lợi Ngưu Ngưu để tránh nạn, cô không muốn chấp nhận sự giải tỏa nhạt nhẽo của chú, càng không thể nói với dì, chú đang sống ăn bám trong nhà bởi vì dì sẽ không vì cô mà tranh chấp với chú.

Hàng ngày cô rất cẩn thận giữ lại tiền tiêu vặt.

Ông chủ cửa hàng tiện lợi Ngưu Ngưu nhìn thấy bọn họ liền tháo chiếc kính râm vuông vừa thô vừa đen xuống nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ông ta không thích nói chuyện thường xuyên phát ra tiếng hừ lạnh, đối với tất cả mọi người đều như vậy.

Cho dù là ông lão ăn xin đến cửa hàng tiện lợi, ông chủ cũng không đuổi đi, cùng lắm chỉ hừ lạnh vài tiếng.

“Cháu, là cháu gái ngoại của Lý Nhân Bình.



Nhưng hôm nay ông chủ lại mở miệng.

Trần Vũ và Chu Duật nhìn nhau, có hơi ngạc nhiên.

“Còn cậu nữa, con trai của Chu Thành.


Ông chủ hừ lạnh, cất tờ báo đi.

Ông chủ nhớ rẩ kỹ, nói chính xác thân phận của hai người bọn họ, mười năm qua đối với ông dường như chỉ bằng thời gian nấu một chén cháo.

Ông từ trong quầy thu ngân chậm rãi đi ra phía sau, lấy hai chai sữa bò bằng thủy tinh ra, cẩn thận cho vào nồi nước ấm trong quầy thu ngân.

“Ông chủ, ông còn nhớ chúng cháu là ai ạ?”
“Ở đây có ai mà ông không biết.

” Ông chủ lại chậm rãi ngồi xuống: “Không phải trước đây hai đứa rất thích đến chỗ của ông lánh nạn sao?”
Trần Vũ nhìn người bên cạnh, người bên cạnh cũng nhìn cô.

“Ồ, trước đây cháu thường mua sữa hỏi, còn hỏi ông lấy chau coca thủy tinh không muốn đổi lấy một nửa chai sữa bò cho nó đúng không?”
Ký ức lúc nhỏ của Trần Vũ quá nhiều, những mốc đánh dấu màu đỏ xếp thành một chồng cao, những chuyện đơn giản như vậy thật sự không nhớ rõ.

Ông chủ vừa nói vừa đem sữa bò đã hâm nóng cho Trần Vũ và Chu Duật: “Cho hai đứa uống, mỗi người một chai.


“Ông chủ, cháu muốn trả tiền, có thể quét mã thanh toán không?”
“Trả cái gì mà trả, tháng sau cửa hàng sẽ đóng cửa, ông muốn về nông thôn sống những ngày yên bình.


“Không phải ông chủ mở chuỗi cửa hàng sao?”
“Chuỗi cái gì mà chuỗi, cửa hàng tiện lợi, cũng không có ai ở đây thì tiện cho ai, về quên thôi.


Cầm chai sữa bò nóng trong lòng bàn tai, ông chủ dường như ghét bỏ làm một cái động tác phủi tay lại quay trở về phía sau quầy thu ngân.

Đến khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Trần Vũ cầm chai sữa bò, nhìn về phía Chu Duật: “Là nơi này sao?”
“Đúng vậy.



Bên phải cửa hàng tiện lợi có một bức tường, bên trên là nét vẽ cũ nát, màu trắng dường như đã thâm lại nhưng không bị thủng vết nào, vẫn trượt dài chắn gió che mưa cho người đi đường.

Trần Vũ liếc nhìn, Chu Duật đang cúi đầu dùng khăn giấy lau ghế dài, góc nghiêng của anh thật sự rất đẹp, cái mũi cao thẳng, xương hàm rõ ràng, làn da trắng giống như hoảng tử hoặc kỵ sĩ tóc đen mắt đen từ trong truyện cổ tích bước ra.

Tuy rằng anh chỉ làm vài động tác lau chui đơn giản.

Anh đưa chai sữa bò trong tay cho Trần Vũ, muốn đưa chai của anh cho cô, Trần Vũ không lạnh muốn anh tự cầm lấy.

Đèn đường rất sáng, ánh đèn xanh đỏ cũng rất có tinh thần nhưng màn đêm rất tốt.

Người đàn ông mặc áo khoác màu đen và người phụ nữ mặc áo khoác dài màu trắng đeo khăn quàng cổ ngồi chung với nhau, đều cầm chai sữa bỏ, đều thở ra làn khói trắng hòa quyện với nhau.

“Lần đầu tiên nói chuyện với cậu cũng là buổi tối mùa đông.


Trần Vũ yên lặng nghe.

“Lúc trở về cửa trong nhà mở rộng, người trên sòng bạc đang đánh nhau với ông ấy cuối cùng lục được mấy trăm tệ rời đi, chờ người đi rồi, ông ấy đập đồ, tớ ra ngoài trốn ông ấy.


“Tớ ngồi ở đây, không nghĩ sẽ gặp được cậu.


Chu Duật thường xuyên nhớ lại hình ảnh này, từng đoạn ngắn lặp đi lặp lại trong mơ, có đôi khi chỉ có khuôn mặt thời thiếu nữ của Trần Vũ, có đôi khi có thể mơ lại cả quá trình.

Lúc anh học cấp hai rất mơ màng không hiểu vì sao ở hoàn cảnh anh sống lại khác như trên trời và dưới đất, không phải sinh hoạt vật chất mà là các mối quan hệ, quan hệ với mẹ ngừng lại vì xa cách âm dương, quan hệ với cha như một sợi bông không hề chắc chắn, mỗi lần cha say rượu, tức giận và tỉnh táo rơi những giọt nước mắt áy náy nhưng được một lát thì dừng lại.

Đó là lần đầu tiên anh thấy cha bị người đánh đến cửa.

Người cha trong trí nhớ củaânh có cơ thể cường tráng, đứng trong đám người cao vượt trội đang đánh nhau với người khác.

Cha đã từng là anh hùng của anh, đầu đội trời chân đạp đất bảo vệ mẹ và anh mà không sợ gì cả.

Không biết đối phương nói gì, cha ngây ra không cử động nữa, trong nháy mắt bị người đánh tới tấp, cha cuộn tròn trên mặt đất, ánh mắt rã rời, hai tay ôm đầu bị người đàn ông béo lùn đạp một cái.

Anh đi đến cản, những người đó thấy anh là trẻ con liền mắng đen đủi rồi rời đi.

Thấy cha bị đánh, Chu Duật sợ hãi và tuyệt vọng hơn cả khi cha say rượu không tỉnh.


Anh không thể nào đối diện, chờ đến khi cha lảo đảo đứng dậy khóc lóc đập đồ, Chu Duật mới cầm áo khoác chạy ra ngoài, càng chạy càng nhanh, lúc chạy đến cửa hàng tiện lợi ngồi thì nhịp tim đập rất nhanh.

Anh ngồi rất lâu, mãi cho đến khi trời tối.

Lúc này Trần Vũ xuất hiện, lúc ấy cô gầy hơn những thiếu nữ trung học một chút, đang mặc bộ đồng phục mùa đông, mua một lon coca, ghế dài trùng xuống, cô ngồi xuống dùng ống hút uống hết sạch coca.

Tóc dài vừa mới gội xong còn ướt, khi ngồi xuống mùi hương chanh bưởi của dầu gội được sử dụng phổ biến nhất tỏa ra, mùi hương tươi mát.

Hàng lông mi nhỏ dài, hai mắt trẻ con cong cong, đôi mắt màu trà, ánh đèn đêm chiếu xuống sáng như lưu ly.

Môi hồng hào mềm mại.

Nhìn gần hay nhìn xa cũng rất xinh đẹp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dưới ánh đèn càng sáng hơn, hai tai có lông to, ngây ngô giống như cô tiên nhỉ.

Có lẽ là anh nhìn chằm chằm quá lâu, Trần Vũ xoay người, đôi mắt trong sáng phản chiếu dáng vẻ chật vật của anh, môi cắn ống hút hơi cong lên: “Hửm?”
Chu Duật lên cấp ba như măng mọc sau mưa, đột nhiên cao lên từ bàn đầu nhảy xuống bàn cuối cùng.

Nhưng lúc trước khi cao lên, phát hiện cô trong mắt anh cực kỳ yếu ớm nhỏ gầy căn bản không giống như học sinh trung học, Chu Duật nhỏ tuổi lần đầu tiên cảm thấy tự ti.

Chu Duật quay đầu, ngay lúc đó trong lòng anh đầy tuyệt vọng, làm gì có hứng thú nói chuyện gì khác.

Ghế dựa nảy lên, cô đi rồi.

Sau khi Chu Duật ý thức được không rõ là thất vọng hay tức giận chính mình nhiều hơn.

Nhưng cô đã quay lại.

Cô đưa cho anh một chai coca, trong đó có nửa chai sữa bò nóng: “Uống không?”
Sữa bò nóng đong đưa, cô cười khẽ, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp hơn ánh trăng.

Chu Duật lúc nhỏ cần thận nhận lấy sữa bò, trong nháy mắt đầu ngón tay ấm áp của cô chạm vào bàn tay lạnh lẽo của anh, dòng điện lan ra khiến người ta cảm thấy tê dại.

Trong đầu anh nghĩ dù cô muốn bán anh đi cũng được, dù sao anh cũng không có nhà để về.

Thời gian quay trở lại hiện tại.

Chu Duật nhìn Trần Vũ, đôi mắt màu trà xinh đẹp của cô viết thì ra còn có chuyện đó à rất rõ ràng.

Cô không nhớ rõ.

Thậm chí bởi vì không nhớ rõ chuyện liên quan đến anh mà trên mặt của cô viết hai chữ xin lỗi.

Chu Duật không nhịn được mà bật cười.


Anh nhớ buổi tối mấy nghìn đêm trước, có lẽ là buổi tối bình thường nhất của cô, cô căn bản không nhớ rõ anh.

Căn bản không nhớ rõ buổi tối mùa đông năm đó bọn họ từng chia sẻ một chai sữa bò ấm.

Chu Duật đưa Trần Vũ đưa đến tòa 30, Trần Vũ đi vào trong nhà, cách cửa kính xoay người lại vẫy tay với anh.

Cho đến khi cô đi vào thang máy, anh mới rũ mắt chậm rãi quay về nhà của mình.

Đèn dường như im miệng không nói hộ lòng người, chiếu sáng trong màn đêm yên tĩnh.


Trần Vũ đi tới tầng thứ 15, cô lại quay đầu vào thang máy đi xuống.

Nhéo lòng bàn tay, nụ cười của Chu Duật hiện lên trước mắt, hơi thở mát lạnh, cô cắn môi, ngẩng đầu nhìn con số thay đổi liên tục trên thang máy, chờ đến khi cửa thang máy mở ra, cô vội vàng bước ra khỏi thang máy.

Ba bước bốn bước, bóng dáng của Chu Duật đã không còn bên ngoài cửa kính nữa.

Cô ấn nút mở, cửa kính tự động mở ra, bóng dáng của Chu Duật đã biến mất trong bóng đêm.

Trái tim cô hẫng một nhịn, đ è xuống cảm giác nhẹ nhàng và mất mát không nói nên lời.

Trần Vũ hít một ngụm khí lạnh, vỗ hai má, mở hộp thư ra lấy lá thư của ngày hôm nay.

Cửa thang máy mở ra, cô nắm chặt lá thư lại cảm thấy thang máy chậm, ngón tay cấu một góc lá thư màu xanh, bầu trời màu xanh mát lạnh lại tự do giống như trên bức thư còn có độ ấm trên đầu ngón tay của anh.

Trần Vũ ý thức được mình nghĩ cái gì hơi hoảng hốt.

Đột nhiên ngẩng đầu, gương thang máy phản chiếu gương mặt đỏ bừng.

Tin nhắn điện thoại vang lên đúng lúc, Trần Vũ ra khỏi thang máy, mở điện thoại ra, là tin nhắn Chu Duật gửi tới: “Cảm ơn cậu, Trần Vũ.

Cô ngơ ngác nhìn năm chữ này, không hiểu ý của anh.

Là cảm ơn cô của quá khứ hay cảm ơn cô hôm nay đã cùng anh về thăm chốn xưa hay là cái gì khác…
Anh lại gửi tin nhắn tới.

Chu Duật: Xoa đầu mèo.

jpg
Chu Duật: Thích mèo.

jpg
Tai Trần Vũ nóng lên, buông điện thoại, trong đôi mắt trong sáng không giấu được sự thẹn thùng, tim đập nhanh: Cái gì thế này…
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc