AI MÀ KHÔNG MÊ TRÀ XANH!


Hai tháng trước Chu Duật đã chuẩn bị tuần trăng mật trên đảo.

Lần này hòn đảo nằm ở một trong những Maldives, đặc điểm lớn nhất là rất ít người, cho dù quản gia không xuất hiện, trên bờ biển cũng có thể chỉ có hai người bọn họ.

Bởi vậy, Trần Vũ có đủ loại áo tắm.

Trọng điểm chính là sếp Chu đã chọn bằng cả trái tim.

Trần Vũ bị Chu Duật ôm vào lòng, nhéo mặt anh: “Bạn học Chu Duật, chúng ta là đi chơi nước, không phải…” Không phải cái gì, thì trong lòng Chu sói đuôi to biết rất rõ.

Người ăn mặc chỉnh tề không hề cảm thấy xấu hổ, còn cười thuyết phục cô: “Chọn nhiều áo tắm một chút, lo trước khỏi họa.


Thật sự là lo trước khỏi họa.

Bên cửa sổ của biệt thự trên đảo, Trần Vũ vừa thay áo tắm đã bị con sói đuôi to tóm lấy, anh một tay móc lấy một cái, dây buộc bị nới lỏng ra.

Những nụ hôn dồn dập rơi xuống làn da mỏng manh của cô, bộ áo tắm đẹp đẽ dường như chỉ để làm vật trang trí, bởi cái gọi là thực dụng đã bị nhàu nát trong tay ông chủ Chu.

Anh muốn cô quấn lấy anh với đôi chân xinh đẹp của cô.

Sau lưng cô là tấm kính phơi nắng ấm áp, trước mặt cô là Chu Duật đang cúi đầu nuốt chửng cô, cô ngẩng cao cổ, cắn chặt môi để phục vụ sự ph óng đãng mạnh mẽ của anh.

Tiếng nức nở nho nhỏ như động vật nhỏ bị tiếng sóng lấn át, Chu Duật khuôn mặt dịu dàng, nhưng động tác lại cực kỳ hèn hạ, anh nói phải ngoan, muốn cô xem mình có năng lực như thế nào, Trần Vũ xấu hổ đến mức chỉ biết túm tóc anh, rồi nặng nề dập dềnh trên sóng biển.

Chu Duật ôm chặt lấy cô, ánh mắt bao trùm lấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, cô thật xinh đẹp.

Một bài hát vừa dừng lại.

Mái tóc dài mềm mại xõa trên xương b ướm trắng, đường cong uyển chuyển như trời ban, Chu Duật vừa cầm nước về, nhìn cô thì nhịn không được ôm lấy cô.

Trần Vũ uống từng ngụm nước nhỏ, nụ hôn trên lưng cô dần trở nên mãnh liệt hơn.

Chiếc chăn lụa tuột khỏi lưng cô, vừa rơi xuống eo cô, Chu Duật thành kính hôn lên môi cô, từ bờ vai trắng nõn chậm rãi di chuyển, nụ hôn thanh khiết, không vướng chút tạp chất.


Nhưng Trần Vũ bị hôn không thể ngăn được những cơn ngứa nhẹ, cô thì thầm tên anh.

Cô gọi anh, anh liền đáp lại.

Thanh âm.

Thanh âm vẫn trong trẻo như nước, giống như đang làm chuyện vô cùng thuần khiết, bởi vì nụ hôn này quả thật mỏng manh như cánh ve sầu.

Mãi cho đến khi nghe thấy giọng không thể chịu đựng được của cô, Chu Duật vẫn không buông cô ra.

Anh chạm vào nơi đáng yêu của cô, nhìn bộ dạng mê ly của cô, giống như nữ thần bị kéo xuống từ tế đàn, xinh đẹp không thể tả, anh thích nhìn cô say mê anh, thích cô gọi anh hết lần này đến lần khác khi đ ộng tình, trong đôi mắt của cô tất cả đều là anh, và anh có thể cho cô mọi thứ.

Cho đến khi cô sắp khóc, cô vẫn giữ chặt lấy anh, đôi mắt ướt đẫm dán chặt vào anh, cầu xinh anh.

Chu Duật hôn lên môi cô, nặng nề đáp ứng yêu cầu của cô.

Trong lúc chạm vào vành tai và thái dương nhau, Trần Vũ người thích nghịch nước, dù ở trên bờ hay dưới biển, đá ngầm, bồn tắm, gương——nói tóm lại, mỗi khi nói không thể, cô lại dịu giọng gọi tên anh giữa tiếng cười của anh, rồi anh thì thầm điều gì đó vào tai của cô.

Anh thích cô gọi ‘chồng’, sau mỗi lần gọi anh cũng gọi là ‘vợ’ bằng một giọng trầm khàn đặc.

Họ tan chảy vào nhau, thân mật khăng khít.


Sau kỳ nghỉ bảy ngày, Trần Vũ mới lấy lại tinh thần, cô đã làm tất cả những điều đáng xấu hổ ở một nơi tuyệt đẹp như vậy!
Liếc nhìn người đàn ông dịu dàng lịch lãm, tràn đầy sức sống bên cạnh cô, cô thở dài, sắc đẹp thật dễ làm người ta lầm lạc.

Quay trở lại thực tế từ kỳ nghỉ trong mơ.

Cô giáo Trần tận tâm giảng dạy những bông hoa của tổ quốc, còn ông chủ Chu cũng tiếp tục đóng góp cho sự phát triển của những con chip cho tổ quốc.

Đến cuối tuần, Chu Duật dẫn Trần Vũ đến vùng ngoại ô, Trần Vũ nghĩ rằng Chu Duật sẽ đưa cô đi trải nghiệm hái quả trong trang trại, nhưng cô không ngờ sẽ thấy một biệt thự vườn nhỏ.

Chu Duật chân thành nói rằng nó đã được sửa lại theo bản phác thảo lúc còn ở cấp ba.

Trần Vũ sâu sắc nghĩ Chu tổng quá khiêm tốn rồi, theo như bản thảo đầu tiên của cô, thì trông giống như một ngôi nhà tranh, thậm chí không thể so sánh với một góc của ngôi biệt thự này được!
Giàn nho được đặt trong vườn, bên ngoài còn có tiếng nước chảy róc rách, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.


Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến ngày dự sinh của Văn Tĩnh.

Khi bác sĩ bước ra thông báo tin vui, người nhà của Văn Tĩnh cùng Trần Nhất Gia đều cực kỳ vui.

Là một bé gái đặc biệt dễ thương.

Cô bé có một đôi mắt dài, khi ngủ rất ngoan ngoãn, nhưng khi tỉnh dậy thì sẽ khóc rất to, Trần Vũ chỉ dám chạm vào ngón tay út của cô bé sau khi rửa tay, trẻ con mới sinh rất mềm, mọi thứ đều nhỏ bé như vậy.

Từ Văn Tĩnh đưa con vừa ăn no cho cô, Trần Vũ cẩn thận nhận lấy, cả người đứa nhỏ đầy mùi sữa, nhỏ như vậy, mắt hẳn là còn chưa nhìn được người, nhưng tay sẽ nhẹ nhàng cầm lấy quần áo trên người cô.

“Tư thế ôm thật chuẩn.

” Từ Văn Tĩnh khen.

Cô bé khóc lóc trong lòng Trần Nhất Gia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay như cái nôi của Trần Vũ, đồng chí Trần Nhất Gia mới được thăng chức bây giờ không chỉ thê nô mà còn cuồng con gái, cảm thấy vô cùng ghen tị với điều này.

Còn nghiêm túc học hỏi cô giáo Trần cách ôm cô bé sao cho cô bé thấy thoải mái.

Trong mắt Chu Duật đều là bộ dạng Trần Vũ ôm con gái của người khác, nếu họ có con, Trần Vũ cũng sẽ ôm con họ như vậy, anh sẽ làm đồ ăn bổ cho đứa nhỏ, buổi tối đứa nhỏ quậy, anh sẽ ôm đứa bé, không cho đứa bé làm phiền người mẹ vất vả.

Trần Vũ chính là mẹ, anh chính là cha.

Trên đường về nhà Chu Duật đột nhiên cười ra tiếng, Trần Vũ buồn bực nhìn đèn đỏ, anh đang cười cái gì vậy.

Vào buổi tối, trang màu cam trong điện thoại của Chu Duật quá dễ nhìn thấy.

Trần Vũ ôm cánh tay anh nhìn kỹ hơn…
“Bách khoa toàn thư về kiến thức nuôi dạy con cái” “Làm thế nào để trở thành một người cha tốt” “Bách khoa toàn thư ở cữ…”
Chu Duật khẳng định là đã bị k1ch thích bởi bé con rồi!
Anh tắt màn hình điện thoại, quay người lại ôm lấy cô: “Vợ, vợ…”Trần Vũ vuốt v e mái tóc bồng bềnh của anh: “Muốn làm cha à?”
Chu Duật cười ừ một tiếng.

“Càng muốn em khỏe mạnh vui vẻ.




Trần Vũ đã chuẩn bị từ sớm, cũng không có sử dụng biện pháp tránh thai nên cô bày tỏ sự mong đợi xuất hiện của đứa nhỏ.

Khi vạch chỉ rõ ràng cô có con, cô bình tĩnh ngồi trong vòng tay của ông chủ Chu đang làm việc, ông chủ Chu từ trước tới nay chưa bao giờ có thể cưỡng lại cô, hôn một chút, trước khi mất kiểm soát Trần Vũ nói, không được, sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo nhỏ.

Chu Duật sững người một lúc, sau đó sừng sờ đứng ở đó.

Cả người cứng lại rồi.

Bộ dáng ngốc nghếch của anh thật sự rất đáng yêu, Trần Vũ cười híp mắt, chọc chọc l ồng ngực cường tráng của anh: “Cho chút phản ứng đi ngài Chu.


Một lúc sau, CPU bắt đầu hoạt động trở lại.

Anh ôm chặt lấy Trần Vũ vào lòng, nhưng anh thận trọng như thể lo lắng rằng anh có thể làm tổn thương cô.

“Vợ, anh sắp làm bố rồi phải không?”
Trần Vũ gật đầu: “Đúng!”
Nụ cười trên mặt của dần nhạt đi, anh hạnh phúc đến mức muốn hét lên, bảo bối của anh đã có đứa nhỏ của anh rồi.

Sau khi trở về từ bệnh viện để xác nhận sức khỏe của đứa nhỏ, Chu Duật càng thêm chú ý đứa con của mình hơn.

Buổi sáng đưa cô đi làm nóng lòng muốn đưa cô đến trường, buổi chiều đón cô nhất định là chiếc xe đầu tiên ở ven đường của trường, cô Trương đã sớm sinh em bé cùng Trần Vũ đi ra ngoài cổng trường nhịn không được nói, vị này nhà cô có chút hơi khẩn trương đó.

Trần Vũ thầm đồng ý.

Cũng không giống Văn Tĩnh, cô mang thai một đứa nhỏ rất ngoan, khi mang thai ăn rất ngon, chỉ là bác sĩ nói có thể ăn ít một chút, không có khả năng không ăn được.

Chu Duật sợ cô sẽ cảm thấy khó chịu vì mùi khói dầu, Trần Vũ xua tay nói không có khoa trương như vậy, cô vẫn cùng ngài Chu ở trong phòng bếp cùng nhau làm bữa tối.

Tới thai kỳ cuối, bắp chân của cô bắt đầu sưng phù lên.

Cô có thói quen tập yoga rất tốt, nhưng không thể tránh khỏi chứng phù nề.

Chu Duật thỉnh thoảng dùng ánh mắt đau lòng nhìn cô, sau đó mỗi đêm đều xoa bóp chân của cô, anh không biết học được tay nghề ở đâu, vô cùng thoải mái.

Cô thường xuyên cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi tỉnh dậy, thì chăn đã đắp kỹ, cô nằm nghiêng trong vòng tay của anh, lắng nghe nhịp thở đều đều của anh, Trần Vũ lại chìm vào giấc ngủ.


Vào mùa thu vàng của tháng 10, ngày dự sinh của cô đã đến.

Cả thai kỳ cô chưa bao giờ quá chán, cô thấy trên nhiều bài viết đa số các bà mẹ đều có tâm trạng rất thất thường do lượng hormone, và còn do những người xung quanh.

Nhưng cô không có.

Trần Vũ nghĩ, có lẽ đó là do cô là một người ổn định về mặt cảm xúc, cũng phần lớn là do Chu Duật rất tốt.

Anh cho cô cảm giác an toàn, cùng sự chiều chuộng tỉ mỉ.

Khi nước ối vợ, cô đang uống cháo sữa mà Chu Duật đã đun rất lâu, cô đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, sửng sốt nhìn Chu Duật: “Ông chủ Chu, hình như em…”
Vẻ mặt Chu Duật vốn đang dịu dàng bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Túi đựng đồ trước khi sinh đã được đặt trong xe từ lâu, thấy cô đi lại khó khăn, anh cẩn thận bế cô đặt vào ghế sau xe, rất nhanh lái xe đến bệnh viện.

Thật ra còn phải chờ một hồi, đau bụng sinh đẻ đến chậm mà nhanh.

Chu Duật giúp cô lau mồ hôi, môi anh mím chặt, tái nhợt hơn cả cô.

Trần Vũ bị anh trêu chọc như vậy, cũng bớt căng thẳng hơn, cười nói: “Anh đừng sợ nha.


Nhưng dần dần cô không thể cười được nữa, cơn đau ngày càng rõ ràng, đợi đến khi tiêm thuốc cô mới sống lại, Chu Duật thay bộ vô trùng theo cô vào phòng sinh, anh nắm chặt tay cô, một lần lại một lần gọi cô.

“Bảo bối, vợ, cục cưng của anh…” Đại loại như thế.

Anh hai hốc mắt đỏ bừng rồi, nhưng vẫn muốn nói: “Đừng sợ, đừng sợ.


Trần Vũ muốn nói rằng, anh đã cho em rất nhiều dũng khí và sức mạnh rồi.

Trước khi cô gần như tê liệt vì kiệt sức, con trai của cô dường như đã được sinh ra.

Cô nghe được bác sĩ khen dễ thương, sau đó ngắn ngủi vài giây, tiếng khóc nỉ non của con trai vang lên.

Chu Duật vẫn nắm tay cô không buông, cô nở nụ cười: “Ha, con trai của bố, xin chào.


 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc