AI MÀ KHÔNG MÊ TRÀ XANH!


Trần Vũ chớp chớp mắt, dường như cô cảm nhận được Chu Duật có vẻ bất an.
Mặc dù không biết cảm giác bất an này đến từ đâu, nhưng cô rất vui khi được người mình thích chia sẻ cảm giác an toàn, cô cúi đầu hôn lên đôi mi dài của Chu Duật, lại hôn lên mũi của anh.
Dọc theo xuống, cuối cùng mới đến môi.
Cô ôm lấy mặt của anh, xoay mặt hôn lên môi anh, cẩn thận mà hôn lên môi anh.
Một lúc sau, Trần Vũ nhận ra có chút không đúng, cô ngẩng đầu lên, hai mắt Chu Duật mơ hồ, nhìn qua trông rất vô tội đơn thuần, nếu bỏ qua hơi nóng như thiêu đốt có thể cảm nhận được qua lớp váy len dưới cơ thể cô.
Trần Vũ: …
“Ông chủ Chu, kiềm chế một chút.”
Chu Duật bật cười, anh khẽ thở dài, kéo cô vào trong lòng, anh thật sự thích cô an ủi anh, thích cách cô diễn giải cảm xúc của anh, đặt anh vào trong lòng.
“Trần Vũ, anh thích em.”
Anh thì thầm bên tai cô, bộ dáng lẩm bẩm nhắc lại nhiều lần.
Lỗ tai của cô tê dại, không nhịn được vùi sâu vào trong vòng tay của anh.
Trần Vũ nói: “Trước đây đều là anh hỏi em có chuyện gì không vui, nếu anh cũng có lúc không vui thì cứ nói cho em biết nhé.”
Chu Duật ôm cô, cọ cọ hai bên má cô: “Được, anh sẽ nói.”
Tiếng đôi môi chạm vào nhau mơ hồ không rõ ràng.
Trần Vũ vuốt tóc Chu Duật, muốn nói chuyện bảo anh buông ra, hôn lâu như vậy rồi, nhưng vừa mở miệng thì đã cạy răng đối phương, Chu Duật dừng lại một chút, sau đó dùng sức đẩy vào như phát hiện ra một lục địa mới.
Đợi mười phút trôi qua, Trần Vũ mặt không thay đổi tát một cái đẩy mặt Chu Duật ra: “Ông chủ Chu, không thể.”
Cô đã cảm giác môi mình vừa nóng vừa sưng rồi, nhất định là sưng lên rồi, mở camera điện thoại ra nhìn, đôi môi không dày cũng không mỏng giờ trông giống như hai chiếc xúc xích nhỏ trong bát mì ăn liền, bóng loáng nhiều nước.
Cô yếu ớt quay đầu lại, Chu Duật nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô, cười nhẹ một tiếng, vươn ngón tay cái sờ sờ: “Có đau không?”
Đau thì thật ra cũng không đau.
Nhưng Trần Vũ tỉnh bơ gật gật đầu.
Chu Duật trong lòng tức khắc sinh áy náy, anh bế cô đặt lên sofa, cúi người xuống, Trần Vũ trợn tròn mắt đẩy vai anh: “Làm, làm gì vậy.”
“Không hôn nữa, anh xem một chút.” Khuôn mặt của Chu Duật dần dần phóng đại, cô nhìn anh chằm chằm, trái tim sau lớp áo len đập loạn xạ.

Khoảng cách gần trong gang tấc, Chu Duật lấy hai tay vén tóc cô sang hai bên, ánh mắt rơi lên trên đôi môi cô.
Nó quả thực càng đỏ càng đầy đặn, giống như cánh hoa hồng bị ép ra nước hoa hồng, bị mưa rơi xuống làm mềm nhũn một cánh.
“Chu Duật…”
“Hửm?”
“Anh đừng nhìn em như vậy…”
Trần Vũ không biết nhìn chằm rằng kiểu nhìn chằm chằm này sẽ làm cho người ta cảm giác như bị cọ xát, rõ ràng là anh không có hôn cô nữa, anh đã không dùng sức lực vô tận của mình lên môi cô, hai gò má, mí mắt cô, nhưng ở khoảng cách gần như này, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không tự chủ mà run lên.
Còn có, phần dưới quần vest của anh hơi lộ liễu.
“Ừ, anh không nhìn nữa.”
Anh nói xong thì đứng dậy.
Trần Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, cô đã bị cắn một cách hời hợt như chuồn chuồn đạp nước.
Chu Duật: “Thì hôn một cái.”
Cô lẩm bẩm hai câu, giọng ngọt ngào như kẹo dẻo rơi vào tai của Chu Duật.
Bởi vì nhìn thấy Hứa Tố mà sinh ra một góc khói bụi, bị một viên kẹo đường làm cho mây mù tiêu tan, một viên kẹo trong suốt có thể nhìn thấy nhân ngọt.
Hai người nép vào sô pha một lúc, nói chuyện tán gẫu về việc mấy ngày nữa chuyển nhà, vợ chồng chủ nhà đã tới một chuyến, còn nói về lễ kỷ niệm thành lập trường sắp tới của trường.
Tuần tới lễ kỷ niệm trăm năm của Uyển Đại sẽ kéo dài hai tuần, sẽ mở cửa cho tất cả các cựu học sinh từ thứ hai đến chủ nhật, không chỉ vậy, nhà trường sẽ sắp xếp mỗi ngày một chương trình khác nhau, ngoại trừ lễ kỷ niệm trăm năm vào ngày kỷ niệm thành lập trường, từ thứ hai đến thứ tư sẽ là tiệc văn nghệ của học sinh trong trường, thứ năm đến thứ sáu là bài phát biểu của hiệu trưởng, cuối tuần là cựu sinh viên giao lưu, Chu Duật với tư cách là học sinh tốt nghiệp xuất sắc được mời chia sẻ kinh nghiệm.
Dù sao từ một học sinh nghèo hai bàn tay trắng trở thành Chu tổng có giá trị hàng trăm triệu hiện tại, câu chuyện này quá truyền cảm hứng cho những học sinh chưa ra khỏi tháp ngà (1), giống như nấu một bát canh gà phong phú, các thiếu niên thiếu nữ sẽ dễ dàng bị tiêm máu gà (2), khơi dậy tinh thần chiến đấu hừng hực, nhất định sẽ trở thành Chu Duật thứ hai.
1.(象牙塔-xa rời thực tế; thoát ly thực tế; tháp ngà (ví với thế giới nhỏ bé của nhà văn, nhà nghệ thuật khi thoát ly cuộc sống hiện thực)
2.

打鸡血 – (coll.) cực kỳ phấn khích hoặc tràn đầy năng lượng (thường được dùng để chế giễu)
 – (văn học) tiêm máu gà
Không nói đến các sinh viên sắp ra khơi, học sinh của Trần Vũ cũng có rất nhiều phỏng đoán về Chu Duật vị ông chủ thần bí này, chẳng hạn như các sinh viên trong nhóm OM đã lo lắng đến mức không dám động ngón tay khi lần đầu tiên gặp Chu Duật, nhưng sau giờ học họ đã chủ động đến cảm ơn Chu Duật.


Hầu hết các cuộc thảo luận trên xe buýt trên đường về đều liên quan đến Chu Duật.
Trần Vũ đếm đầu ngón tay: “Đoán anh đang đi theo kiểu mẫu tái sinh, cầm kịch bản bàn tay vàng của Long Ngạo Thiên, còn nói anh tu vô tình đạo, chỉ có cắt đứt với tình yêu mới có thể tàn nhẫn như vậy.”
Chu Duật mỉm cười, cúi người hôn nhẹ Trần Vũ trong lòng: “Cắt đứt tình yêu?”
Trần Vũ: “Anh còn chọc em thêm nữa thì thật sự là cắt đứt tình yêu đó.”
Chu Duật: “Em cay nghiệt ghê.”
Trần Vũ im lặng, sếp Chu điềm tĩnh hơi cau mày lại, rõ ràng là đang kiềm chế nhưng lại nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy.
Cô vươn tay phải sờ gò má của Chu Duật, Chu Duật để yên cho cô sờ.
Gió lạnh bên ngoài rít gào, bên trong ánh đèn nhu hòa, đối với rất nhiều người mà nói, Chu Thần như một vị thần đặt trên bàn thờ.

Sự nổi lên của viện nghiên cứu được lan truyền rộng rãi trên mạng, bao gồm cả gương mặt đẹp trai hiếm khi xuất hình trên màn hình này.

Nhưng khuôn mặt này cũng đã từng trải qua không ít thăng trầm, người khác theo cảm giác trực quan mà nói, nhưng với tư cách là bạn của Chu Duật, cô biết rõ ràng anh không có may mắn được ưu ái khi còn học đại học.
Nỗ lực của cô là từng bước, giống như hầu hết những học sinh giỏi khác, với một chút nỗ lực cùng kỷ luật tự giác cô nhanh chóng hoàn thành chương trình đại học và nghiên cứu sinh của mình, sau đó đạt điểm cao trong kỳ thi vào ngôi trường lý tưởng để trở thành giáo viên cấp ba.
Nhưng Chu Duật cần phải chịu rủi ro của hai bàn tay trắng từ không có gì cho đến khi có một chút.
“Hồi đó anh đã làm việc rất vất vả phải không, lúc tốt nghiệp đại học em vẫn có…”
Trần Vũ bỗng nhiên nhớ lại trong hôn lễ của cô, Chu Duật không có ở thành phố, Hứa Tố vốn ban đầu muốn mời Chu Duật làm phù rể.
Chu Duật nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, đây dường như là một chủ đề nhạy cảm.
Ngay khi Trần Vũ định chuyển chủ đề thì Chu Duật nói: “ Hôm đó anh ở Grand Hyatt.”
Đám cưới của cô với Hứa Tố được tổ chức ở Grand Hyatt, một hôn lễ đơn giản.

Hứa Tố mời anh làm phù rể, Chu Duật từ chối luôn.

Nhưng lúc đó còn chưa rơi xuống đáy, anh còn nghĩ, nhìn cô mặc váy cưới cũng tốt.
Nhưng trước đám cưới của Trần Vũ, Chu Duật đã phải trải qua giai đoạn chật vật nhất kể từ khi bắt đầu kinh doanh, sự phản bội của đối tác, đàn áp trong ngành, giống như một cơn sóng thần cuốn người xuống đất.
Trong cuộc phỏng vấn năm ngoái, MC đã hỏi anh rằng ở thời điểm khó khăn nhất trong sự nghiệp anh có từng nghĩ đến việc bỏ cuộc hay không.
Anh nói không.
Sự nghiệp khó khăn nhất có nghĩa là nó sẽ không tồi tệ hơn, mỗi hành động có thể là một cơ hội để tiến lên phía trước.
Sự nghiệp khó khăn cũng sẽ không khiến người ta muốn bỏ cuộc, nhưng anh lại quên mất ý nghĩ đó trước ngày diễn ra đám cưới của Trần Vũ.
Ngày hôm đó anh nghỉ ngơi ở khách sạn thanh niên, cách trung tâm thành phố một giờ đi tàu điện ngầm.

Ban ngày anh đợi dưới tòa nhà của một công ty đầu tư ở CBD trong ba tiếng đồng hồ, cuối cùng nhận được một trình bày dài năm phút, bên kia rất quan tâm đ ến trình bày của anh, nhưng nói: “Trước mắt đây không phải là phương hướng chúng tôi đầu tư.” Anh như mắc phải một chiếc xương cá mắc trong cổ họng, đứng thẳng lưng, đối phương vỗ vai anh bảo anh tiếp tục cố gắng.
Khi anh chuẩn bị rời đi, thì đối phương ngăn anh lại hỏi anh có muốn làm chuyên viên phân tích trong công ty đầu tư của họ không, anh ta sẵn sàng đề nghị mức lương khởi điểm 50 vạn tệ một năm cho anh.
Phòng của khách sạn thanh niên chật chội chỉ đủ cho một người chui vào, lớp vữa trát tường bong tróc, giường có mùi như bị ngâm trong mùa mưa ở phía nam mấy ngày nay.
Trong phòng cũng không có cửa sổ, nhưng chỉ tốn 100 tệ một ngày.
Anh trả lời câu hỏi trong phòng làm việc, mở nhóm bốn người.
Minh Dương tag anh vào một video, một vài người trong số họ đang bơm bóng trong phòng mới, những quả bóng bay màu đỏ và vàng lấp đầy cả căn phòng, còn có những chữ “Hỉ (囍)” chưa được dán trên kính và cửa chất đống trên giường cùng giấy được được dán một nửa trên tường, Trần Nhất Gia đang hét lên rằng giấy dán bị cong rồi, sau đó camera quét qua, Trần Vũ từ phòng bếp đi ra, đang bưng một bát trái cây trong tay, đôi mắt sáng ngời, cô gọi tên của Hứa Tố, cực kỳ dịu dàng.
Chu Duật đặt điện thoại xuống hít một hơi thật sâu, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Cô sắp kết hôn rồi, mà anh vẫn như cũ sợ để cô biết rằng anh thích cô.
Ngay từ khi biết Trần Vũ thích Hứa Tố, anh đã đặt mục tiêu cho mình, anh chứng kiến tình yêu thầm kín của Trần Vũ dành cho Hứa Tố, cũng nhìn thấy sự bảo vệ của Hứa Tố với Lâm Thiên, cho nên anh nghĩ mình vẫn còn thời gian.
Họ học cùng trường đại học, anh trở thành anh em của Hứa Tố, trong học kỳ năm đầu tiên anh đã giành được học bổng vì đứng đầu lớp, được thưởng nhiều hơn khi tham gia cuộc thi, anh mời bọn họ ăn cơm, còn gọi cả Trần Vũ cùng Từ Văn Tĩnh, cô nói, Chu Duật anh thật lợi hại.
Chu Duật không thể diễn tả được cảm giác lúc đó của mình, giống như da đầu anh tê cóng sau khi uống một lon coca vào mùa hè nóng bức.
Anh nghĩ anh muốn tỏ tình với cô trước kỳ nghỉ đông.
Nhưng ở cửa phòng thay đồ, anh nghe thấy Hứa Tố nói: “Trần Vũ, chúng ta hãy thử xem.”
Trong nháy mắt, cả người anh cứng đờ, không nói lên lời.
Anh nhìn người bên trong phòng thay đồ, trong lòng một giọng nói đen tối hét lên, từ chối anh ta, từ chối anh ta.
Nhưng cô nói được.
Chu Duật như rơi vào hầm băng.
Từ đó anh chỉ có thể làm người ngoài cuộc ở trong một góc nhìn mọi cảm xúc hỉ nộ ai lạc của cô do Hứa Tố điều khiển.


Nhưng Hứa Tốt cũng không tốt như vậy nên Chu Duật nghĩ mình vẫn còn cơ hội.
Chu Duật trong khách sạn thanh niên không có cơ hội, ngược lại, anh hiện tại thậm chí còn không thể cho Trần Vũ một căn phòng sáng sủa rộng rãi như trong video.
Anh nghĩ, nếu anh bán lại bằng sáng chế thay vì bắt đầu kinh doanh, thì ít nhất anh có thể có đủ tiền để mua một căn nhà.
Minh Dương: @Chu Duật anh em mai cậu thật sự không đến sao?
Chu Duật: Không kịp.
Minh Dương: Haizz được rồi, ngày mai quay video cho cậu xem.
Anh trợn tròn mắt nhìn trần nhà đến ba giờ sáng, mua chuyến tàu cao tốc sớm nhất để về, đi năm tiếng đồng hồ, anh thay quần áo sạch sẽ, cạo sạch râu đã mọc qua đêm, đợi cho đến khi đến Grand Hyatt, nhìn thấy ảnh chụp của Trần Vũ với Hứa Tố trong sảnh.
Anh đột nhiên rút lui, anh sợ gặp Trần Vũ.
Nhưng anh vẫn cúi đầu đi theo đám đông vào trong sảnh cưới của cô ở tầng bảy, giống như những gì Minh Dương phàn nàn, bố trí hôn lễ của Hứa Tố với Trần Vũ chỉ có thể được gọi là đơn giản, nhưng cô lại rúc vào người Hứa Tố hạnh phúc mỉm cười.
Đèn trong hôn lễ rất sáng, bó hoa hồng trắng rất hợp với cô, trong bộ váy cưới tinh khôi không tì vết sẽ không có ai xinh đẹp hơn cô, cô thật xinh đẹp.
Anh im lặng nhìn cô, không dám đi vào.
Từ nay về sau anh một chút cơ hội cũng không có nữa rồi.
Cô đã trở thành cô dâu của người khác, sẽ không bao giờ cùng anh chia sẻ một bình sữa nữa, cũng sẽ không đột nhiên quay đầu, nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Chu Duật cậu lại đạt điểm tuyệt đối, thật lợi hại.”
Cô luôn yêu người khác, và bây giờ cô đã được như ước nguyện.
Anh hẳn nên phải chân thành mà chúc phúc cho cô.

Trần Vũ dừng lại một chút, cô ngồi dậy nhìn anh: “Không phải trước hôm đó anh ở thủ đô sao?”
“Ừ.” Chu Duật nói: “Anh có trở về.” Còn tới nhìn em, nhìn em đeo chiếc nhẫn tượng trưng cả đời cho anh ta.
Cô rất thông minh để biết điều đó có nghĩa là gì mà không cần anh phải nói thêm lời nào.
Suy nghĩ trong mắt cô rất dễ hiểu, rối rắm, kinh ngạc, đau lòng…
Chu Duật cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Không sao.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc