ÁI THƯỢNG NỮ LÃO SƯ

Lời của tiểu Lý lão sư khiến ta suy tư thật lâu, trước kia luôn sợ trong lòng Cẩn không có ta, bây giờ lại biết ở trong lòng của nàng, nàng cũng sẽ lo lắng cho ta, nàng sẽ đứng ở góc độ của ta, vì ta mà suy tính, điều này làm cho ta rất cảm động.


"Minh tử, sao đứng một mình ở đây?"A Đạt cùng với một nữ sinh khác của lớp chúng ta đi tới. Là Trương Thần, bát quái nữ nổi danh của lớp chúng ta.


"Không có gì a, ngươi đi đâu đấy!" Thăm hỏi đơn giản.


"Ta muốn đi dạo một chút, Minh tử, sao ngươi đứng một mình ngây người ở đây?"


Thấy Trương Thần khiến ta nghĩ ra một kế, đúng vậy, ta muốn giải thoát Cẩn khỏi những tin đồn hỗn loạn gần đây.


"Ta đang nghĩ về Đỗ lão sư đây!"


Trong dự trù đạt tới hiệu quả, ánh mắt Trương Thần sáng lên, A Đạt có chút thất kinh, nháy mắt ra hiệu cho ta, ý muốn bảo ta Trương Thần ở đây, chớ nói lung tung.


"Ai, ta cũng thật bất đắc dĩ, ta thích Đỗ lão sư, Đỗ lão sư lại không thèm để ý đến ta, nếu Đỗ lão sư đối tốt với ta như mọi người nói thì tốt rồi, ai...."


"Minh tử....Ý ngươi là?" A Đạt hiển nhiên vẫn không rõ dụng ý của ta. Ngược lại Trương Thần vẫn luôn vểnh cái lỗ tai lên nghe.


"Thật ra thì ta cũng thông cảm cho Đỗ lão sư, ngươi xem, ta vừa là học sinh của nàng, vừa là nữ sinh, nàng không để ý tới ta cũng bình thường, ai...Mà thôi, không nói nữa, ta đi đây!"


Nói xong, ta liền rời khỏi, để lại A Đạt trợn mắt há mồm đứng đó và Trương Thần với khuôn mặt vui vẻ.


Quả nhiên, cũng không lâu lắm, lời đồn liền đổi hướng, ta biến thành kẻ điên cuồng theo đuổi mà Cẩn trở thành một hình tượng chính nghĩa mà không hề gây thương tổn cho ta. Vui vẻ, xem ra, ta một mình tương tư đơn phương thật sự thành công.


Lần này, cho dù có người muốn chỉ trích, muốn sỉ vả, cứ việc tới tìm ta, Cẩn là vô tội, vẫn luôn là ta một mình đeo đuổi, người ta cũng không có đáp ứng, muốn trách cũng không thể trách Cẩn.


Dự trù hiệu quả là đạt tới, chỉ tiếc một điều, ta thật sự là không ngờ năng lực truyền bá của Trương Thần lớn như vậy, đi loanh quanh bị mọi người chỉ trỏ, soi mói nhiều hơn, ai...nhẫn đi! Nhẫn qua hết thảy là tốt rồi!


Không có việc sẽ không dám đi tìm Cẩn, thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho Cẩn, Cẩn vẫn quan tâm ta trước sau như một, thỉnh thoảng sẽ phát cho ta một tin nhắn.


Cảm giác gặp nhau nhưng không thể thấy nhau sao mà khó khăn đến thế, trong một đoạn thời gian, thích đọc thơ ca, mua một đống lớn những tập thơ về xem, Cố Thành, Từ Chí Ma, Hải Tử(1)....Tổng hội tìm được một chút an ủi trong lòng!


Tiết tự học rãnh rỗi sẽ lật tập thơ ra xem, vốn không thích ngồi học trong trường, chủ nhiệm lớp vốn luôn luôn là nghiêm trị ai xem sách báo trong lớp, bất quá nhìn thấy ta cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, còn ta cũng biết khiêm tốn, bọc bên ngoài tập thơ là bìa sách bài tập dày cộp, lão sư cũng không tiện nói gì.


Những ngày không thấy được Cẩn, viết rất nhiều, gửi gắm tình cảm vào thơ, lúc này mới phát giác văn học thật sự là một nơi chất chứa khổ đau, những đè nén tràn đầy nhưng không chỗ phát tiết. Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở, điều tốt đẹp chính là khoảng thời gian xa xa không hẹn trước, trước mắt bao phủ một màn sương trắng, tương lai là mông lung như vậy, không thể nắm lấy.


Nghe một ca khúc, khiến ta suy nghĩ thật lâu, bất kể nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, đều sẽ nhớ tới Cẩn.


Cuối cùng một chén rượu tự nói với mình ngươi đã đi xa Ta không thể dùng bất kỳ thứ gì để đánh đổi


Sự hiện diện của ngươi bên cạnh ta Uống say trong cơn mệt mỏi


Chỉ còn mỗi ý niệm về ngươi


Nhiều năm sau này có thể chờ đợi hay không Nói không sai


Còn quan trọng kết quả làm gì


Nếu dụng tâm đi yêu, kết quả như thế cũng đáng giá Thật ra thì ngươi cũng đã khóc


Khóc đến quyết liệt như vậy Nếu rời đi


Cũng không cần khó khăn như vậy quá


Hãy để cho ta yêu ngươi, thương ngươi, chiếu cố ngươi Cho đến một giây sau cùng tiếng chuông đồng hồ vang lên Coi như kết cục là núi lỡ đá mòn


Yêu đến cả người đầy thương tích


Hãy để cho ta yêu ngươi, thương ngươi, chiếu cố ngươi Cho đến một giây sau cùng tiếng chuông đồng hồ vang lên Vẫn như cũ chờ đợi, tâm vẫn chờ đợi một giây sau cùng Tất cả dừng lại


Ta tin tưởng ta sẽ yêu ngươi đến hết đời, cho nên, chia lìa nhất thời ta có thể chịu đựng.


Cẩn, bất kể phát sinh cái gì, có ta ở đây, ta sẽ yên lặng chờ ngươi....chờ đợi kỳ tích của chúng ta!


Lại từng ngày từng ngày đến trường như trước, đôi lúc cảm thấy thật chán nản, không thú vị, thỉnh thoảng sẽ trốn tiết chạy đến bãi cỏ sau dãy lớp nằm dài, ngày dần dần ấm lại, ánh mặt trời chiều tà vẩy lên người, ấm áp khiến cho người ta rất muốn ngủ, ngày trôi qua rất chậm, thật muốn lập tức qua hết, một đêm lớn lên!


Bắt đầu thích âm nhạc trầm thấp, khi còn bé học qua phong cầm (ac-coc-de-ong), thanh âm quá vang, khiến cho trong lòng dồn dập mà chấn động, từ từ sợ sự huyên náo ồn ào, thích ở đêm khuya ngồi trên bệ cửa sổ thổi acmonica, thổi nhiều nhất là bài "Trái tim ta thật sự tổn thương" và "Nàng sẽ xem ta trình diễn chứ", cũng không phải là trong lòng có ngàn vạn đau đớn, chẳng qua là những dòng nhạc trầm thấp có thể khiến cho lòng của ta an tĩnh lại.


Yêu, lựa chọn phần tình yêu như vậy, ta nhất định phải chịu đựng tịch mịch, ôm lấy cô độc.


Cứ như vậy ở trong cô độc mà lớn lên, trở nên im lặng, ít lời ít ngữ tĩnh lặng vượt qua dòng người. Nhưng trong lòng ta tự biết thỉnh thoảng sẽ có một tia tịch liêu. Đem ảnh Cẩn phóng đại đặt trên bàn, một mình ngẩn người nhìn, ta không biết mình có phải là một kẻ si tình hay không, có khi lại cảm thấy mình thật ngốc nghếch.


Còn phải thật cố gắng học tập, nếu muốn xứng với Cẩn, tự nhiên muốn cố gắng trở thành một cường nhân, xem ra, trừ bỏ học tập ra sẽ không có cách nào khác khiến cho mình trở nên cường đại hơn. Yêu một người, trừ việc phải có dũng khí, sợ rằng còn phải phấn đấu rèn luyện rất nhiều mặt khác.


Đứng ở trước cửa sổ, có lúc cảm thấy lòng nhói đau, có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho sự trưởng thành!


Di động vang lên, là Cẩn.


"Gần đây dường như không nhìn thấy ngươi!"


Đúng vậy, Cẩn, ta vẫn luôn trốn tránh ngươi, ngươi làm sao có thể nhìn thấy ta a?


"Hoàn hảo, sắp tới thi cuối kỳ, bận rộn!"


Cẩn, ta không thể giao những ý nghĩ trong trái tim cho ngươi biết, đã để ngươi lo lắng quá lâu, không muốn lại khiến ngươi đau lòng. Nếu như trước kia ta là một hài tử bốc đồng, như vậy bây giờ, ta coi như là trưởng thành, ta sẽ chôn tình yêu thật sâu trong lòng, chôn ở chỗ sâu nhất, ta muốn đợi cho tình yêu biến thành thiên trường địa cửu, này nhất thời tịch liêu ta có thể nhẫn nhịn.


"Ta nghĩ học tập đối với ngươi mà nói không phải là việc khó đi!"


Nhìn tin nhắn của Cẩn, đột nhiên rất muốn nghe giọng của nàng, dường như thật lâu chưa nhìn thấy Cẩn, chưa nghe thấy thanh âm của Cẩn.


Gọi thẳng một cú qua.


"Tiểu tử, sao tự dưng lại gọi tới đây?"Cẩn dĩ nhiên là rất kinh ngạc ta sẽ gọi thẳng tới.


"Không có gì a, muốn gọi liền gọi!" Tùy ý nói mà tâm thì như sóng lật!


"Đang làm gì?"Cẩn cũng tùy ý hỏi.


"Đọc một chút sách, nghe một chút nhạc!"


"Thật hăng hái a, xem ra tâm tình không tệ!"


"Ha ha, lão sư, ta hát một bài cho ngươi nghe đi!"


Hướng về phía điện thoại, thấp giọng hát lên, bài này hát ở tông thấp hơi khó, nhưng mà chỉ cần dụng tâm là tốt rồi, ta biết, Cẩn nghe hiểu được tâm tình của ta!


"Ngươi biết không, yêu ngươi cũng không dễ dàng Phải cần rất nhiều dũng khí


Là ý trời đi, thật nhiều điều không nói nên lời Chính là sợ ngươi không đủ sức


Ngươi tin sao, cả đời này gặp ngươi Là ta thiếu ngươi từ kiếp trước


Là ý trời đi, khiến cho ta yêu ngươi Rồi lại khiến ngươi rời xa ta


Có lẽ trong dòng luân hồi đã sớm chỉ định Kiếp này ta nên trả lại cho ngươi


Một lòng thổn thức trong mưa gió Bay tới thổi đi cũng là vì ngươi


Trên đường có ngươi, chịu khổ một chút cũng nguyện ý Cho dù là phải chịu đớn đau vì chia cách


Trên đường có ngươi, đau một chút cũng nguyện ý Coi như đời này nhất định phải cùng ngươi chia xa".


Một khúc hát thôi, lại có xung động muốn khóc, Cẩn, ngươi biết không? Ta cũng sẽ cảm thấy nội tâm rất ủy khuất, này ngàn vạn tư niệm cũng hóa ở nơi này, ngày qua ngày chờ đợi, ta không biết ta phải đợi bao lâu, chẳng qua là yên lặng chờ đợi, đã đủ rồi.


"Hát không tệ! Tiểu tử!" Rất rõ ràng, Cẩn nghe được dụng ý của ta, chỉ là chúng ta đều không nói ra.


Tồn tại một loại nhàn nhạt ăn ý, khiến cho chúng ta cũng cẩn thận yêu quý và trân trọng lẫn nhau.


"Lão sư, ngươi gần đây như thế nào, nghe thấy giọng khàn khàn, cổ họng không tốt?"


"Hoàn hảo, làm lão sư mà, bệnh nghề nghiệp thôi, có thể là do gần đây nói hơi nhiều!"


Đột nhiên nhớ tới cũng sắp tới kỳ thi cuối kỳ, các lớp đều liều mạng đuổi tiến độ đem chương trình lớp mười hai kết thúc, vào năm mười hai cũng có thể toàn lực bắt đầu ôn tập.


Đúng vậy, lớp mười hai, năm cuối cấp.


"Lão sư, ngươi phải giữ sức a, đừng quá liều mạng, còn chưa tới năm mười hai nữa, cứ như vậy tới năm mười hai biết làm sao!"


"Đúng vậy, giống Chu Minh ngươi, để dành sức từ từ xài a!"


"Ta? Ta không có a, ta là cố hết sức học tập nha!"


"Ngươi cố hết sức? Đừng có dọa ta a, ngươi nếu có thể đem tất cả tinh lực dồn vào học tập, Bắc Đại chắc chắn nằm trong tầm tay!"


"Bắc Đại? Ngươi thích Bắc Đại?" Đột nhiên thật tò mò, Cẩn sẽ thích trường nào đây?


"Học sinh thường thích Bắc Đại! Ngươi không thích!"


"Ta? Không có đặc biệt thích trường nào, nơi nào cũng giống nhau, ta không cảm thấy ở trường có thể học được cái gì, thứ ta muốn học, không phài là điều trường học có thể dạy!" Đây cũng là suy nghĩ trong sâu thẳm của ta, ta vẫn luôn không cảm thấy thành tích học tập có thể đánh giá được năng lực chân chính!


"Ha ha, ta tin ngươi sẽ thi rất tốt, bất kể ngươi thi trường nào, tương lai của ngươi cũng không thể nào tệ được!"


"Tin tưởng ta vậy sao?"


"Đúng vậy, ta có thể nào không hiểu rõ học sinh của mình? Cho nên, tiểu tử ngươi có tâm sự gì cũng đừng lừa gạt ta, chính là dù có giấu giếm ta cũng nhìn thấy!"


Ta biết điều Cẩn nói là cái gì, Cẩn dĩ nhiên cũng biết ta biết.


Giữa chúng ta, dường như là khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, lại giống như chỉ gần trong gang tấc, không cần nói gì cả, chỉ cần nghe tiếng hô hấp của Cẩn, ta có thể cảm nhận được sự chia sẻ và ủng hộ.


Đây chính là yêu đi, ai đó đã từng bảo rằng tình yêu không cần nói ra, có lúc không cần quá nhiều ngôn ngữ, trong lòng kết nối với nhau, như vậy là đủ rồi.


"Minh a, đi ngủ sớm một chút, ta thấy lo cho sức khỏe của ngươi, ngươi làm việc trái giờ giấc quá. Mặc dù buổi tối hiệu suất có cao cũng không thể vắt kiệt sức mình như vậy a!"


"Ân, ta biết! Ngươi yên tâm!"


"Tiểu tử ngươi cũng coi là thiên phú dị bẩm đi, lớp chúng ta có mấy người cũng học tập ngươi, ban ngày đi học gục xuống ngủ, bị ta phê bình một trận, người ta nói với ta là học tập Chu Minh văn 1! Ta nói'Người ta Chu Minh ngủ có thể thi hạng nhất, người ta thành quỷ rồi, ngươi cũng được vậy sao!"


"Ngất, lão sư, ta không phải quỷ!" Ta thấy lời này hơi là lạ!


"Ngươi còn không quỷ a, ta thấy có một tiểu quỷ đang cư ngụ trong ngươi đây!"đây cũng đúng, ta đúng là trong lòng có quỷ!


"Ha ha, đi ngủ sớm một chút a, Minh, ngủ ngon!"


"Ân, lão sư ngủ ngon!"


Cúp điện thoại, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, đột nhiên ngồi cười khúc khích một mình.


Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm dưới trăng thâu!


Chú thích


(1)Cố Thành: ( 1956-1993) là một trong những nhà văn "đổi mới" quan trọng của "mông lung thi" xuất hiện ngay trong thời hậu-Mao. Cố Thành còn là một hoạ sĩ, và đã cho in một cuốn tiểu thuyết. Ngay sau khi giết người bạn đời là Tạ Diệp , Cố Thành đã tự sát trên đảo Waihehe ở New Zealand vào năm 1993.


Từ Chí Ma: (15/1/1897-19/11/1931) là bút hiệu của Chương Tự, người Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Từ Chí Ma là thi nhân kiệt xuất của văn học Trung Quốc, là người đầu tiên khởi xướng lối thơ bạch thoại và mở đầu cho thơ cận đại Trung Quốc, ông dung hoà luật thơ Âu Mỹ với phong cách thơ Trung Quốc để tạo thành thể thơ trữ tình mới, ý cảnh thâm hậu, bút lực bình đạm mà sâu xa.


Nguồn: thivien.net


Hải Tử(1964-1989): Hải Tử là người tổng kết thơ ca lãng mạn những năm 80, tháng Năm năm 1989 đã nhảy vào đường tàu ở Sơn Hải Quan, chọn cái chết để khẳng định thơ, phủ định cuộc sống lạnh lùng dung tục


Nguồn:nhanam.vn

Bình luận

Truyện đang đọc