ÁI THƯỢNG NỮ LÃO SƯ

Chưa ăn cơm nhưng cũng không thể quay lại nhà bà nội ăn được, phỏng chừng sẽ bị cha cười cho thúi mũi, suy nghĩ một chút, hay là tìm đại một chỗ giải quyết cái bao tử là được.


Cả một buổi chiều nhấp nhổm không yên, nhớ tới thanh âm khàn khàn của Cẩn mà cứ như đứng đống lửa, ngồi đống than.


Còn chưa tới giờ tan học ta đã vội vã chạy đến cổng trường.


Tuyết vẫn còn rơi, thời tiết quỷ quái chết tiệt này, bộ trời trong một chút xíu sẽ có người chết sao?


Đến sớm hơn một tiếng đồng hồ, tính toán một chút, đoán chừng cho dù giờ này không đứng ở đây mà ngồi ở nhà ta cũng sẽ cảm thấy bứt rứt trong người.


Mới vừa đứng được một hồi, tấm áo khoác lông thật dày đã nhiễm lạnh, lại tiếp tục đứng một hồi, chân như muốn hóa đá. Lúc này ta mới nghĩ tới việc hồi nãy không đi giày mềm quả nhiên là sai lầm.


Ai, nếu không đông chết sẽ tiếp tục chờ.


Rốt cục ta cũng chờ được đến lúc đó, từ xa đã nhìn ra được nàng không thoải mái, bình thường đi đường nàng lúc nào cũng vội vã, mà hiện tại lại bước đi chậm cứ như.....không thể nói được, nói ra sẽ bị đánh.


Không có bước tới đón nàng, ở cổng trường quá nhiều người, đợi ở nơi này là tốt nhất.


"Ở trong sân trường đã có thể nhìn thấy ngươi!" Cẩn cười đi tới.


"Đứng đây bao lâu rồi?"


"Một lát!"


"Một lát?" Cẩn rõ ràng là không tin, cao thấp đem ta đánh giá một chút, lắc lắc đầu. Giờ mới phát hiện, bất tri bất giác, tuyết đã đọng trên người một lớp.


Ai, Cẩn thật thông minh a, làm cách nào cũng không lừa được ngươi.


Cẩn cứng rắn đem tay ta từ trong túi áo lôi ra,"Nhìn xem, tay cũng đã tê cóng, còn nói là mới tới một lát..."


Tay Cẩn thật là nóng.


"Có phải ngươi phát sốt hay không? Sao lại nóng thế này a?"


"Đó là vì tay ngươi quá lạnh!" Cẩn cười, nhưng mà nụ cười này sao lại vô lực đến thế.


Ta ra sức chà xát tay vào quần áo, tay vốn đặt trong túi ngay từ đầu nên cũng không lạnh lắm, chà một hồi cũng ấm lên không ít. Vội sờ sờ trán Cẩn.


Ta không tin là tay của ta quá lạnh.


"Đi, bắt xe về nhà!"


"Bắt xe gì chứ? Ở đây có xe buýt!"


"Ta lạnh!" Không phân trần nhiều, ta nhanh chóng bắt một chiếc taxi chạy về nhà Cẩn.


Quả nhiên là người không hiểu cách yêu quý bản thân, đây chính là nhà của một lão sư lớp mười hai độc thân---- bàn học hỗn độn, di tích của những thứ thực phẩm rác rưởi như vỏ của mì ăn liền đóng gói nằm la liệt, còn có ổ bánh mì chưa kịp ăn đặt trong phòng bếp nữa chứ.


"Ngươi chính là chiếu cố bản thân như vậy đó hả?" Ta có chút tức giận, nhưng lại đau lòng nhiều hơn.


"Ha hả, ngươi xem ngươi kìa, tiểu hài tử, chuyện bé xé ra to, ta không sao cả!" Cẩn vẫn còn ở đó cậy mạnh .


"Ngươi thay quần áo rồi lên giường nằm đi!" Không thể chịu nổi, ta thề, nếu nàng còn tiếp tục không biết thương tiếc bản thân như vậy nữa ta sẽ điên mất.


"Ta thật sự không có việc gì hết!" Vẫn còn ở đó cậy mạnh.


"Đỗ Cẩn, không phải là ngươi muốn ta giúp ngươi thay đấy chứ?" ngữ điệu bình thản, giống như từ trước cho tới bây giờ ta cũng chưa từng dùng giọng điệu lạnh lùng như thế cùng nàng nói chuyện bao giờ.


"Tiểu tử nhà ngươi kêu tên ta càng ngày càng thuận miệng a!"


Ta mới vừa động một cái định tiến lên ôm lấy nàng, ai ngờ người ta đã sớm phòng bị, vội lui một bước.


"Tự ta thay... Ta sẽ đi nằm a, ngươi... ngươi đừng di chuyển!" Bộ dáng Cẩn lúc này có chút buồn cười, giống như nàng là một tiểu nha đầu còn ta là một đại hôi lang.


Ta cười không nổi, đang sốt ruột muốn chết. Đi đến ban công gọi điện thoại.


"Uy, nhị cô, vị bác sĩ thường tới xem bệnh cho bà nội số điện thoại là gì vậy? Ân, hảo. Không có việc gì, ân, một bằng hữu của ta không thoải mái, hỏi một chút....Ân, được!"


Vội vã gọi điện cho bác sĩ Vương, đọc địa chỉ nhà Cẩn nhờ nàng lập tức chạy qua.


Chỉ có thể như vậy thôi, thay vì tốn công khuyên nàng đi bệnh viện không bằng mời bác sĩ đến tận nhà.


Chỉ chốc lát, bác sĩ đã tới, Cẩn đáng thương, chờ bác sĩ bước vào tới cửa phòng rồi mới biết.


Sau đó rất nhanh bị ta cưỡng bức đo nhiệt độ cơ thể, từng giọt nhỏ xuống, kim đều đã ghim trên người rồi mà vẫn còn nói mình không có việc gì đâu.


Tiễn bác sĩ Vương đến cửa, tự nhiên không tránh được phải tốn một phen giải thích, bác sĩ Vương là bằng hữu của cô cô, đương nhiên không thể không dò xét một chút.


"Người này là ai a?"


"Người quen của ta!" Không nói rõ ràng, có thể còn chưa đến lúc đó, cho dù thời điểm đó đã tới thì cũng không cần thiết phải giải thích nhiều ....


"Cảm mạo thôi, không có việc gì nghiêm trọng, có chút phát sốt, truyền một bình nước biển sẽ ổn thôi!"


"Ân, vậy ngài kê đơn cho ta một vài loại thuốc đi!"


"Được rồi, ta cho ngươi một chút rượu thuốc, nếu buổi tối vẫn còn sốt thì hãy lấy rượu này thoa toàn thân cho nàng một chút!"


Ta choáng váng, việc này độ khó hơi lớn nha...Lập tức đình chỉ tư tưởng không lành mạnh trong đầu, đây là khoa học...


Ai, sao lại cảm thấy không lành mạnh nhỉ, xem ra ta thật là quá phong kiến a.


"Nga, vậy ngài cho ta một cái nhiệt kế đi!" Nữ nhân này ngay cả nhiệt kế cũng không có. Khi trở lại phòng đã thấy Cẩn đang dựa đầu giường trừng mắt nhìn ta.


"Ta đã bảo là không có việc gì rồi mà, ngươi đứa nhỏ này, ai, quản không được ngươi, đưa túi cho ta!"


"Làm gì?" Ta rất là tò mò rốt cuộc nữ nhân này có bao nhiêu tinh lực, đã sinh bệnh mà vẫn không chịu nghỉ ngơi.


"Trong túi của ta còn đống bài tập chưa kịp chấm đâu!" Hướng ta rống lên.


"Ta giúp ngươi chấm!"


Cẩn nhìn ta, vẻ mặt khinh thường.


"Thế nào? Ta chính là một chuẩn lão sư nha!"


"Ngươi? Ngươi cũng chỉ là một cái bán thành phẩm!"


Ta ấn Cẩn nằm xuống giường, đắp kín chăn cho nàng, ngồi bên cạnh giường nàng, tìm trong túi của nàng ra một cây bút đỏ, nhìn từng dòng chữ rồng bay phượng múa dày đặc trong đống bài tập mà bất đắc dĩ ngồi chấm.


Cẩn nhanh chóng thiếp đi, từng giọt nước biển vẫn tiếp tục nhỏ xuống, tiếng hô hấp nhè nhẹ, còn có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, nhìn vẻ mặt Cẩn dần dần chìm vào giấc ngủ, ta sẽ cảm thấy một tia hạnh phúc.


Cho đến khi đã chấm xong đống bài tập mà nước biển vẫn chưa truyền hết, Cẩn ngủ rất trầm, nhìn ra được, lão sư lớp mười hai này thật sự cần được nghỉ ngơi .


Dự đoán thời gian nước biển sẽ truyền hết, lặng lẽ chạy đến nhà bếp.


Trong tủ lạnh trống trơn, lần sau tới ta nhất định phải mua một vài thứ mang đến.


Tìm được gạo và trứng gà trong tủ bếp, sau khi đã xác định chúng vẫn còn chưa biến chất, nhanh chóng nấu một chút cháo trứng.


Đại khái là ta ở phòng bếp gây ra tiếng động quá lớn, Cẩn tỉnh.


Lúc ta bước vào phòng, Cẩn đang nằm ở đó nhìn chai nước biển xuất thần. Nước biển nhanh chóng truyền hết, nhìn đồng hồ, đã là 9h hơn.


Đợi một hồi, giúp Cẩn rút kim tiêm ra. Đem bình nước biển tháo xuống, gói kĩ rồi cho vào thùng rác. Khi còn bé, bà nội thường ngã bệnh nên ta từ nhỏ đã học được cách rút kim ra, nếu không, chỉ sợ vào lúc này ta đã luống cuống tay chân cả lên.


"Đói bụng không? Ta chuẩn bị cho ngươi một chút đồ ăn!"


Đến phòng bếp múc một chút cháo đưa đến trước giường Cẩn, nói cái gì nàng cũng không chịu để ta đút, nhất định phải tự mình múc ăn.


Ai, Đỗ Cẩn, ta phải làm thế nào với ngươi bây giờ?


Quật cường ăn xong muỗng cuối cùng, kéo chăn nằm xuống. Ta sờ sờ trán của nàng, còn có chút ấm.


Ta là tuyệt đối không dám thoa thuốc toàn thân cho nàng, cho nên chỉ đổ một chút rượu thuốc giúp nàng thoa lòng bàn tay và gan bàn chân.


Tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ánh sáng le lói của cái đèn bàn, ta an vị bên giường lặng lẽ ngắm nhìn, nếu nữ nhân ngốc nghếch này cảm thấy khó chịu mà vẫn không chịu mở miệng, vậy thì ta sẽ ở đây canh chừng dùm nàng.


Chỉ chốc lát, Cẩn mở miệng "Ta muốn uống nước!"


Vội vàng chạy đi rót nước, cầm tới đây. Uống hai hớp, hắng giọng một cái, rồi lại nằm xuống. Vừa mới chuẩn bị đem ly đi cất, Cẩn đã bắt lấy tay ta.


"Minh nhi, ngươi đừng đi!"


Một tiếng "Minh nhi", tan chảy trái tim ta, nhu tình vô hạn...


Ta mặc nguyên quần áo nhẹ nhàng nằm xuống giường, nắm lấy tay Cẩn,"Ta không đi!"


Tựa như một chú chim nhỏ bị thương, nàng cứ như vậy cuộn mình nép vào một bên, vì cái gì lại muốn đem chăn quấn chặt đến thế? Là do khí trời rất lạnh, hay là do nội tâm đã kết băng, ta phải làm thế nào mới có thể hòa tan lòng ngươi, cho ngươi sự ấm áp?


Trên bục giảng, ngươi luôn luôn giản giải thao thao bất tuyệt, mạnh mẽ mà tiêu sái, tất cả vấn đề nói ra đều tràn đầy tự tin...mà hiện tại, ngươi lại tiều tụy như thế, ngươi như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy xót xa.


Nhẹ nhàng hôn lên môi Cẩn, không mềm mại như nụ hôn đầu tiên, hơi khô nứt ra, ta thử nhấm nháp, bắt nó trở nên ướt át, vụng về mà thấp thỏm, lại tựa như trong một khoảnh khắc lơ đãng ấy cùng lửa nóng sâu tận đáy lòng nàng chạm vào nhau, dây dưa.


Thân thể sinh ra một loại cảm giác khác thường, là do cơn sốt thiêu đốt lý trí của nàng hay là cảm giác thấp thỏm đang kích thích thần kinh của ta, theo nụ hôn ngày càng sâu, cảm giác ấy không ngừng bốc lên. Cuối cùng, ta không thể phá vỡ phòng tuyến ấy trong lòng ta, ta không dám tìm hiểu sâu hơn nữa, ta không thể chạm vào nơi thánh khiết ấy trong lòng ta trước khi nàng nói nàng yêu ta.


Cuối cùng, cách một lớp chăn ôm nhau ngủ. Trong màn đêm, một giọt thanh lệ chảy xuống mu bàn tay ta, hôn khô vết tích ẩm ướt trên khóe mắt, trong màn đêm yên tĩnh, ta chẳng qua là dùng thanh âm khàn khàn như nàng mà thầm thì -- ta yêu ngươi!


Mông lung ngủ thiếp đi, ta không phải là một người tuân theo quy luật giấc ngủ, lại trong cái tình huống nhất định sẽ mất ngủ này mà ngủ dị thường an ổn.


Có Cẩn ở bên cạnh, trái tim của ta càng trở nên kiên định. Mới sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức.


Mơ mơ màng màng... Cẩn tỉnh lại trước, nhìn đồng hồ đầu giường, chắc là muốn xoa xoa mắt một chút, kết quả là phát hiện ra mình giống như một cái bánh tét bị ta gắt gao bao chặc trong chăn.


"Tài Tài, nghe điện thoại..."


Cực kỳ không tình nguyện móc di động ra, "Uy? A, cha!"


Câu thứ nhất của cha chính là "Ngươi lêu lổng ở đâu mà buổi tối cũng không về nhà?"


"Cha, ta ở nhà Đỗ Cẩn đây, đừng ồn ào, chúng ta còn chưa tỉnh ngủ đâu, ta buổi sáng ta sẽ về, có việc ta trở về rồi nói sau!"


Hai mắt đều lười mở, không ngủ đủ, còn muốn ngủ tiếp...


"Hài tử thúi nhà ngươi, ngủ cũng không thay quần áo, có thấy bẩn không hả? Ngươi mau ngồi dậy cho ta!"


Ai, xem ra đúng cơn sốt đã lui, cả người cũng trở nên tràn trề nhựa sống như thế, lại bắt đầu mở miệng chê bai ta.


"Ngươi một đêm ngủ không đắp chăn, không lạnh a?" Nhìn ta chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, Cẩn có chút lo lắng .


"Không lạnh, quá nóng là đằng khác!"


Vốn là nhắm mắt lại định nhàn hạ ngủ tiếp một hồi, một câu kia vừa ra khỏi miệng xong đột nhiên cảm thấy có ý nghĩa khác... Ngẫm lại một chút cảm thấy chột dạ, "Phịch" một tiếng ngồi bật dậy.


Chúng ta như muốn nhớ lại chuyện tình tối hôm qua.


"Ách... Ta đi rửa mặt..."


Đứng lên vội vàng đi đến phòng tắm.


Nhớ tới "chuyện tốt" mình làm tối hôm qua, trái tim trong ngực dồn dập không ngừng, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có chút buồn cười, một mình ở trong phòng rửa tay nở nụ cười.


Chờ cho tới lúc ta đi ra, người ta cũng đã thay quần áo xong. Ai, quả nhiên bộ dáng mặc áo ngủ và bộ dáng mặc giáo phục là một trời một vực, mấy mẫu thiết kế của trường học vẫn luôn rất rác rưởi, nhưng mà năm nay giáo phục dường như khá đẹp mắt.


Đương nhiên, cũng phải xem là mặc trên người của người nào a?


"Ngươi ở bên trong nửa ngày... làm cái gì vậy?" Cẩn cười hỏi ta.


"Ta? Rửa mặt a?"


"Rửa mặt? Ôi, Chu đại tài tử, ta còn thật không có nhìn ra! ! !"


Choáng váng, đứng đó mơ mộng chuyện tình tối hôm qua mà quên không rửa mặt... Ta điên rồi...


"Chu đại tài tử, xin hỏi ngài có phải bị ta lây bệnh hay không? Có muốn ta cũng truyền cho ngươi một bình nước biển hay không a? Ta thấy đầu óc của ngươi đúng là bị đốt đến hồ đồ rồi..."


Mất mặt a...Thật đúng là ‗sắc' làm lu mờ lý trí mà.


"Trong phòng tắm của ngươi không có sữa rửa mặt ta hay dùng, ta đợi về nhà rồi rửa sau..."


"Ân, hảo, Chu đại tài tử nha, công phu ngụy biện của ngươi quả nhiên là đạt tới mức thiên tài rồi đấy!" Nói xong thẳng tiến vào phòng tắm.


Ai...Khỏi bệnh rồi cũng không quên nhục nhã ta một phen.... Đứng ở nơi đó tiếp tục hồi tưởng...hồi tưởng đến chỗ mấu chốt.... Trong lòng hoa nở, mùa xuân còn xa sao?

Bình luận

Truyện đang đọc