ÁI THƯỢNG NỮ LÃO SƯ

Cuối cùng câu chuyện "tình huống máu chó" mà ta giảng giải chấm dứt cuộc nói chuyện. Cẩn đưa ta đến cửa tiểu khu, rồi vẫn đứng đấy.


"Lão sư, ta không sao, ngươi trở về đi!"


"Không quan hệ, đợi ngươi tiến vào ta sẽ đi. Minh nhi, ta hy vọng từ hôm nay trở về sau ngươi sẽ là một Chu Minh vui vẻ, tựa như lúc ta mới quen ngươi vậy, không muốn nhìn thấy một người lúc nào cũng buồn buồn, được không?"


Ta gật đầu một cái, Cẩn, ta chỉ có thể nói ta cố hết sức đi.


"Minh nhi, sau này bất kể gặp chuyện gì, cũng có thể tới tìm ta, nhớ, có ta ở đây!" Xong rồi, ta hoàn toàn cảm động...


"Về nhà đi, ta nhìn ngươi tiến vào ta mới đi!" Cẩn giúp ta sửa lại một chút khăn choàng cổ, cười xoa đầu của ta!


Chìm đắm trong ôn nhu của ngươi...Cẩn, "Ta yêu ngươi" ba chữ quá khó khăn để nói ra, hãy để cho ta dừng ở bên cạnh ngươi, một khắc dừng lại, nào sợ cái giá cao phải trả chính là vĩnh viễn tịch mịch.


Hiệu quả sau khi Cẩn cùng ta nói chuyện rất tốt, chẳng qua là ta có lúc sẽ rất sợ, nếu như có một ngày Cẩn xa cách ta, hoặc là ta rời đi Cẩn, kia, cuộc sống của ta sẽ là cái dạng gì.


Ta biết, ta chắc là sẽ không ở mãi bên cạnh Cẩn, ba năm sau này, chúng ta nhất định sẽ tách ra, quý trọng, quý trọng mỗi ngày ở bên Cẩn, ta không dám suy đoán ngày sau sẽ thế nào nhung nhớ, vào giờ phút này, ta chỉ muốn nắm chặc mỗi một giây.


Cẩn rõ ràng quan tâm ta so với trước kia càng nhiều chút, rõ ràng so với những bạn học khác càng nhiều chút, ta cảm giác được, ta biết, cũng không phải là bởi vì nàng yêu ta, có lẽ chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm của lão sư, hoặc là còn có chút đồng cảm, mặc dù ta cần không phải là những thứ này, nhưng là, chỉ cần có Cẩn, như vậy liền đủ rồi, hết thảy đều đủ rồi.


Còn là thường thức đêm, thức đêm thành một loại thói quen, dần dần, ta trở nên trắng đêm không ngủ, sau đó buổi sáng khi đi học ngủ thẳng đến trưa, thói xấu, mười phần thói xấu, vì chuyện này, Cẩn không biết nói ta bao nhiêu lần, nhưng là thói quen không thay đổi, bất kể ta cố gắng thế nào, chính là không ngủ được.


Cẩn đề nghị ta học thuộc trước một số bài văn, ta lặng lẽ nói "Lão sư, tất cả các bài trong sách ngữ văn và sách tiếng anh ta đã học thuộc hết rồi."


Cẩn ngạc nhiên vô cùng, cầm sách ngữ văn hỏi thử ta mấy đoạn, kết quả phát hiện ta thật sự đã học qua.


Ai...không có biện pháp, coi như là nhân họa đắc phúc đi.


Đi học ngủ dĩ nhiên là bị lão sư phê bình, nhưng là bao nhiêu thành tích của tavẫn không có giảm sút, lão sư cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.


Dần dần, ta đi học liền biến thành tự học, dĩ nhiên, trừ tiết ngữ văn.


Mặc dù việc ngủ không quy luật cuối cùng khiến ta cảm thấy mệt mỏi, nhưng là, tâm tình đã từ từ tốt hơn nhiều. Trừ bí mật trong lòng, cái gì cũng có thể nói cho Cẩn, mà Cẩn, cũng thường nói một ít chuyện cho ta nghe.


Mùa xuân, cứ như vậy tới.


Chẳng ai nghĩ tới mùa xuân tốt đẹp lại đột nhiên hạ nhiệt độ một lần, ta liền sốt.


Từ nhỏ thể chất ta đã rất tốt, bệnh một khi đã đến, tựa hồ chính là thế công hung hiểm, đại khái là nhiệt độ thay đổi, buổi tối lại không ngủ, buổi sáng liền bắt đầu phát sốt.


Ta vẫn cảm thấy cảm mạo chả phải bệnh gì nặng, sáng tùy tiện ăn một chút gì đó, uống vào một đống thuốc cảm đủ sắc màu rồi đến trường học.


Dọc theo đường đi cảm thấy đầu nằng nặng, lúc lạnh lúc nóng, vốn là đường đi tới trường không xa cư nhiên lúc đó trên người đã đầy mồ hôi!


Vừa đến trường học liền lập tức nằm dài trên bàn, đầu ngất ngất, muốn ói....


Tiếng chuông đầu giờ vang lên, bắt đầu nghĩ, nên thu bài tập ngữ văn, ta từ từ chậm rãi đứng lên, nhất thời cảm thấy mắt nổ đom đóm.


Nhanh chóng ngồi xuống lại, viết tờ giấy "hôm nay ta không thoải mái, ngươi thu bài tập đi, Minh lưu!"


Xoay người đưa cho bàn sau, "Đưa Lưu Lộ" (ngữ văn khóa đại biểu khác của lớp chúng ta)" Không bao lâu, Lưu Lộ ôm bài tập đi tới trước mặt ta "Chu Minh ngươi không sao chứ"


"Không sao, ta có chút không thoải mái, nằm một hồi là tốt rồi, hôm nay phiền ngươi thu hắc, cám ơn a!" Nói xong, cảm thấy rất mệt mỏi, nằm ở đó cũng không muốn dậy nữa.


Ồn ào xôn xao...loáng thoáng nghe có người nói chuyện, không biết là bất tỉnh hay là thiếp đi, ánh mắt không mở ra được, rất lạnh, giống như tất cả gió đều hướng về phía ta mà thổi.


Mông lung cảm thấy có người nâng đầu ta lên, sờ sờ.


"Chu Minh!" Âm thanh rất quen thuộc, nhưng là thật sự quá mệt mỏi, ta thật không muốn nhúc nhích.


"Minh nhi....đã dậy rồi sao, ngươi phát sốt rồi, mau đứng lên!" Là Cẩn.


Ta "phanh " một cái đứng lên, Cẩn sợ hết hồn. Ngất....lắc lư lại ngồi xuống.


"Minh nhi? Ngươi như vậy không được, sốt thành như vậy!"


"A? Không có...Không có sao....Nằm một hồi là tốt....Ta...Chỉ là mệt mỏi...!" tự ta cũng không biết mình nói cái gì.


"Còn không có gì? Ngươi như vậy không được, mau, đi bệnh viện !" Nghe ra được Cẩn đang nóng nảy.


"Lão sư, ta đưa nàng đi!" Là thanh âm của bạn cùng bàn.


"Các ngươi bất kể là ai, tự quản thật tốt, ta đi ra ngoài một chút!" Tiếng bước chân Cẩn càng ngày càng xa...


Giống như cảm thấy tốt hơn một chút, ngủ cảm giác thật tốt a...Giống như không còn lạnh nữa, cũng không còn khó chịu nữa....Hô...Hô...


"Chu Minh!" Ngất, đây là người nào a?


"Nhìn đứa nhỏ này sốt cao quá..." Nghe không hiểu là ai.


"Ta tiết 3 có tiết, nếu không về được ngươi liền dạy thay đi! Ta mang nàng đi bệnh viện!" Đây là thanh âm của Cẩn, Cẩn, Cẩn, nghe thanh âm ta liền biết là ngươi.


"Minh nhi, đi, cùng lão sư đi bệnh viện hắc...." Mông lung cảm thấy có người kéo ta, ta mở mắt, là Cẩn.


Ta rất muốn nói lão sư không cần phiền vậy đâu, nhưng là không nói ra miệng, hảo khốn, mệt mỏi, cảm thấy không có khí lực.


Ta liền tựa vào trên người Cẩn, đảm nhiệm Cẩn kéo ta đi.


Lúc lên xe còn có chút cảm giác, chỉ nhớ Cẩn là ôm ta thật chặc, không ngừng dùng mặt mình dán vào trán ta, mặt của nàng, thật mềm mại...


Sau đó ta liền hoàn toàn ngủ thiếp đi.


Lúc ta bắt đầu cảm giác được chính là cảm thấy rất thoải mái, không khí ấm áp, căn phòng ấm áp, ta cứ như vậy mơ mơ hồ hồ rơi vào một giấc mộng hỗn loạn.


Mộng thấy Cẩn, nàng lôi kéo tay của ta, chạy rất nhanh, hình như là bị người xấu đuổi theo, là người xấu thế nào cũng không biết rõ, nếu không phải thì chắc là chó đi...hoặc là những thứ khác, dù sao chính là chạy. Chạy chạy, chân ta đột nhiền liền không nhúc nhích được, nằm trên mặt đất liền không đứng dậy nổi, Cẩn vội vàng chạy tới kéo ta, sau đó người xấu hoặc là con chó điên liền đuổi theo tới, ta liền dùng sức đẩy Cẩn ra để cho nàng mau chạy đi, còn liều mạng la hét...


Sau đó liền tỉnh. Một thân mồ hôi.


Cẩn ngồi ở trước giường của ta, cười nhìn ta.


"Tỉnh rồi, ...mơ gì vậy?" Rõ ràng có ý cười nhạo.


"Không có, ta nói mớ sao?" Khủng hoảng~ ta dường như ở trong mộng đã kêu Cẩn, không biết có nói ra mồm hay không .


"Nói mớ thì chưa, vẻ mặt đĩnh khẩn trương, thế nào? Nằm mơ thấy muốn tìm nhà xí mà không tìm được sao?"


Thật may là chưa nói mớ,...ta vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ân, hoàn hảo, mới 9h, từ lúc 7h20 ta ở trên lớp đến giờ cũng không bao lâu, không ngủ bao lâu.


"Lão sư, ta khỏe rồi, chúng ta trở về trường học đi!"


"Trở về trường học? Bây giờ? Ngươi khỏe hẳn chưa?"


"Đúng vậy!" Ta sờ sờ đầu, "Ta khỏe hơn nhiều, không còn nóng chút nào!" Cẩn cười, cười rất vui vẻ, tựa hồ còn có chút kỳ quái.


"Bây giờ trường học đoán chừng chỉ còn sót mỗi bảo vệ giữ cửa !"


Kéo rèm cửa sổ, ngất, không phải là 9h buổi tối chứ....Mẹ a, ta là heo a. Ngủ lâu như vậy!!!


Cẩn ngồi vào bên giường của ta, sờ sờ trán ta."Ai...bị ngươi hù chết! Bình thường khỏe như trâu, vừa bệnh một cái liền gục luôn ....Ai!"


Ngất, ta cũng không muốn có được hay không.


"Lão sư, cũng đã trễ thế này, ngươi...Ngươi tại sao không trở về nhà a?"


"Hừ...Ta về nhà, đem ngươi ném cho chó ăn sao?" Chó? Tại sao lại là chó?


"Kia...Vậy bây giờ?"


"Đây là phòng bệnh, xem ngươi ngủ ngon như vậy ta không nỡ kêu ngươi, gọi điện báo về trường xong liền muốn để cho ngươi ngủ nhiều một chút, nào biết ngươi ngủ thẳng cẳng tới bây giờ a! Đi thôi, đi nhà ta?"


"Ngươi....nhà ngươi?" Ta ngất, không phải đâu.


"Chẳng lẽ ngươi ở đây?"


Nói thật, ta cũng không dám, buổi tối trong bệnh viện...Rất kinh khủng a, vạn nhất gặp quỷ....


"Ách...Ta về nhà được rồi!"


"Về nhà? Ngươi về nhà cũng không phải chỉ có một mình sao? Không được, vạn nhất buổi tối sốt lên thì làm sao bây giờ? Đi nhà ta, nhà ta buổi tối cũng không có ai!"


"Không có ai? Dương..."


"Dương Dương ở nhà bà nội đây, tối nay không có ở đây! Đi thôi, không có gì bất tiện, đi nhà ta ta ngược lại sẽ tương đối an tâm!"


Cẩn chắc là sẽ không cho ta cơ hội nói không, dĩ nhiên là không nói lời gì đã đem ta kéo ra ngoài, bắt một chiếc taxi liền đi, kia tình hình, cùng trong mộng của ta có chút tương tự.


Thế cục hoàn toàn không nằm trong khả năng khống chế của ta, hỏng mất, tiền đồ chưa biết! Trong lòng có chút thấp thỏm bất an, còn có chút mong đợi.


Lần thứ hai tới nhà Cẩn.


Lúc về đến nhà đã là 10 giờ, Cẩn là gương mặt mệt mỏi, ta là vạn phần sợ hãi. Khẩn trương, thật là khẩn trương a.


Ta ngồi trong phòng khách, tay chân luống cuống, không biết nên làm cái gì, mà cái gì cũng không làm tựa hồ không được quá tốt...


Cẩn ngay cả y phục cũng không đổi, một thân lao vàophòng bếp bận rộn hoạt động.


"Lão sư, ta không đói bụng, ngươi dọn dẹp nhanh một chút rồi nghỉ ngơi đi!" Cẩn vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa hướng ta hống...


"Ai quản ngươi a, ta nhưng một ngày chưa ăn gì, ngươi không đói bụng, ta nhưng chết đói!" Cẩn chưa ăn? Một ngày? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy ở bên giường của ta ngồi cả ngày?


Ta thật đáng chết.


"Minh nhi a, ngươi mau rửa mặt rửa chân, uống chút nước nóng rồi nằm xuống đi, một lát đem thuốc uống"


"Nga!"


Ta nằm? Ta nằm đâu a ta?


Chạy đến nhà vệ sinh, bàn rửa mặt rất đơn giản, chỉ có một vài thứ, xem ra, Cẩn cũng không trang điểm gì nhiều.


"Khăn lông màu xanh nhạt bên phải là của ta, vòi nước vặn qua phải là nước nóng hắc..." Ân cần dặn dò.


Loại cảm giác này thật tốt


Rửa mặt xong, nằm đâu a? Đây là một vấn đề.


Hai gian phòng cũng nhìn qua, phòng Cẩn là một giường đôi, phòng Dương Dương cũng có giường, đáng tiếc quá nhỏ,..


Ta ngủ đâu a?


Suy nghĩ một chút, cuối cùng trở về ghế salon ngồi đi!

Bình luận

Truyện đang đọc