Thời điểm Châu Chấn Nam tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Ánh mắt cậu mông lung mơ hồ nhìn bức tường trắng toát với đầy đủ thiết bị y tế, có lẽ đây là bệnh viện. Sự chú ý của cậu va vào thân ảnh thiếu niên ngồi ngủ gật trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, quầng thâm mắt nhìn thấy rõ, mái tóc loạn xạ, tuy không phải hình ảnh xán lạn như ngày thường nhưng phải thú thật là cậu vẫn rất đẹp trai.
Có lẽ là nhận ra động tĩnh trên giường bệnh, Hà Lạc Lạc giật mình tỉnh dậy, vừa thấy đôi mắt mở to của Châu Chấn Nam liền nhào đến gắt gao ôm chặt lấy cậu, sống mũi cay cay nói: "Nam Nam, cuối cùng anh cũng đã tỉnh rồi..."
Châu Chấn Nam bị ôm tới đau, hỏi: "Lạc Lạc, sao vậy, anh ngủ bao lâu rồi?"
"Anh đã ngủ hơn 1 ngày trời rồi!!" Hà Lạc Lạc càng ôm cậu chặt hơn: "Vậy mà em cứ sợ là anh sẽ không tỉnh lại nữa..."
Châu Chấn Nam cũng không ngờ mình đã ngủ lâu đến vậy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác áy náy, xoa xoa lưng Hà Lạc Lạc: "Không sao, hiện tại anh đã tỉnh lại rồi mà, buông tay ra nào."
Hà Lạc Lạc dừng ôm Châu Chấn Nam, nhưng không hoàn toàn bỏ tay ra mà giữ vai cậu, giữa khuôn mặt của hai người chỉ cách một khoảng trống không được coi là lớn.
Hà Lạc Lạc nhìn chằm chằm khuôn mặt đối diện như muốn khắc sâu dung nhan này lại trong tâm trí mình. Chỉ có chính cậu mới biết giờ phút này mình đang hân hoan đến mức nào. Khoảnh khắc khi mảnh bê tông ấy rơi xuống, cậu mới nhận ra được rằng ở trong lòng cậu, Nam Nam chiếm vị trí quan trọng đến mức nào, giống như kiếp trước dường như Hà Lạc Lạc đã mắc nợ người con trai này vậy. Cứ nghĩ đến việc tính mạng Nam Nam đang ngàn cân treo sợi tóc, trái tim Hà Lạc Lạc như quặn lại, đau đớn không sao tả xiết, giống như bị hàng ngàn con dao đâm xẻ ra vậy. Hà Lạc Lạc không muốn mất Châu Chấn Nam.
Đến khi Châu Chấn Nam bị nhìn tới mức tai cũng phiếm hồng rồi, Hà Lạc Lạc mới nói từng chữ một, cực kì rõ ràng: "Nam Nam, từ nay về sau đừng rời xa em được không?"
Trong lòng Châu Chấn Nam có thứ gì đó khẽ dao động, cậu vô thức nói: "Được."
Hà Lạc Lạc mở to mắt, cảm động khôn xiết, "chụt" một cái, hôn lên chiếc trán láng mịn của cậu.
Hà Lạc Lạc mỉm cười ngồi xuống, để Châu Chấn Nam ngây ngốc xoa xoa trán mình, dường như vẫn còn xúc cảm mềm mại mà lạnh lẽo kia, cảm giác của nụ hôn này... rất đặc biệt, không giống như những nụ hôn trong quá khứ kia của Yên Hủ Gia.
Nhắc tới Yên Hủ Gia, Châu Chấn Nam như bừng tỉnh, bấy giờ mới nhớ lại tất cả, sốt sắng hỏi: "Gia Gia... Gia Gia đâu?"
Hà Lạc Lạc mím môi, không cam tâm đáp: "Chết rồi."
Châu Chấn Nam sững sờ, mở to mắt, giọng điệu như sắp khóc hỏi: "Thật không?"
"Tất nhiên là không thật rồi. Yên Hủ Gia vẫn đang sống nhăn răng ở phòng bên cạnh kia kìa." Diêu Sâm từ đâu bước tới, tay cầm bát cháo ngồi xuống một cái ghế ở gần giường, nhìn người bị băng bó như bánh chưng trước mắt, nói tiếp: "Em uống nước đi rồi ăn chút cháo."
Hà Lạc Lạc ngồi phía bên còn lại của chiếc giường, tha thiết đẩy đĩa táo ra: "Nam Nam, em gọt nhiều táo lắm, anh nhớ ăn tráng miệng nha."
Nhìn cả chục đĩa táo trước mặt, khoé miệng Châu Chấn Nam khẽ giật, đây là gọt táo cho người ăn hay là cho nợn ăn đấy!? Tuy vậy nhưng cậu cũng cảm động, gọt nhiều táo như thế, với thiếu gia tay không dính giọt nước xuân, có lẽ cực khổ không ít.
Thấy Châu Chấn Nam không chú ý đến cháo, Diêu Sâm nhíu mày, cầm thìa múc một muỗng đưa ra trước mặt cậu: "Há miệng."
"Em muốn xem Gia Gia." Châu Chấn Nam lắc đầu. Giờ cậu chỉ muốn xem thương thế của Yên Hủ Gia như thế nào rồi thôi. Thảm trạng máu me be bét ấy Châu Chấn Nam nhớ rất rõ, từ lúc tỉnh dậy cậu đã lo lắng không yên.
Biết Châu Chấn Nam chỉ ăn mềm không ăn cứng, Diêu Sâm dịu giọng lại: "Em bị băng khắp người, không tiện hoạt động, vừa mới tỉnh dậy cơ thể còn rất yếu, ăn xong rồi anh dẫn em đi, có được không?"
Bây giờ Châu Chấn Nam mới thấy những vết bỏng khi ở trong đám cháy hoành hành, sau khi được bôi thuốc và băng bó thì cũng đỡ, nhưng vừa nghĩ đến đã thấy ran rát rồi, đầu cậu cũng còn khá đau. Rối rắm một giây, Châu Chấn Nam gật đầu, ngoan ngoãn mở miệng ăn thìa cháo thịt thơm lừng rù quyến con sâu ham ăn trong người mình.
Ăn xong bát cháo và vài miếng táo, bỗng có tiếng gõ cửa. Hà Lạc Lạc ra mở cửa, đánh giá người trước mắt rồi mời vào.
Người mới bước vào cao ráo, đẹp trai, nét mặt nghiêm túc, dáng đứng thẳng tắp, tuổi tầm 25 đến 30, và điều đó sẽ rất bình thường cho đến khi nhìn bộ đồ cảnh phục trên người anh.
Người thanh niên lấy giấy chứng minh thân phận cho ba người xem, nói: "Xin chào, tôi là cảnh sát điều tra vụ án phóng hoả gϊếŧ người hôm ngày 24/10 vừa qua, Lưu Dã. Ba người vừa là nạn nhân vừa là nghi phạm, mong ba người sẽ hợp tác với chúng tôi."
Châu Chấn Nam nhíu mày: "Gϊếŧ người? Chẳng lẽ... có người chết trong biển lửa hôm qua?"
Lưu Dã bắt tay với ba người, nói: "Đã có hai nạn nhân thiệt mạng, chúng tôi sâu sắc chia buồn cùng các vị."
Châu Chấn Nam hít một hơi thật sâu. Sự thật này khiến cậu choáng váng đầu óc, hai con người mới hôm trước còn vui vẻ cười với cậu, nay đã biến thành cát bụi, chẳng bao giờ được gặp lại nữa. Phải chăng nếu Yên Hủ Gia không kéo cậu nhảy xuống, hai người họ cũng sẽ biến thành cái xác khô? Hà Lạc Lạc vội vàng ôm Châu Chấn Nam, thì thầm: "Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi."
Diêu Sâm biết ngay sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra: "Được rồi, anh muốn gì ở chúng tôi? Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Tốt, bây giờ từng người một đi sang phòng bên cạnh để tôi hỏi một số vấn đề."
Diêu Sâm nhìn Hà Lạc Lạc, nói rất đương nhiên: "Đi đi kìa."
Hà Lạc Lạc như hiện ra trên đầu một cục ?: "Sao lại là tôi?"
"Không biết, nhưng chú đi đi, đừng để người ta đợi chứ."
Hà Lạc Lạc càng bực mình: "Sao anh không đi đi, tôi ở lại chăm sóc Nam Nam."
Diêu Sâm khinh bỉ nhìn: "Không, cậu nguy hiểm lắm, tôi không tin tưởng được."
Châu Chấn Nam yếu ớt giơ tay: "Xin lỗi nhưng tôi có thể tự chăm sóc mà."
"Em/Anh không có quyền nói!"
Lưu Dã nhìn một màn này, hít sâu một hơi, tự nhủ rằng mình không được tức giận: "ĐỀ NGHỊ TỪNG NGƯỜI MỘT ĐI THEO TÔI." Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Thôi cả hai người đều đi ra đi, tôi ở đây phỏng vấn vị đang nằm trên giường bệnh này trước."
Diêu Sâm và Hà Lạc Lạc đành đi ra ngoài, trước khi đi Hà Lạc Lạc còn cố căn dặn một câu: "Nam Nam mới tỉnh dậy, anh nhớ đừng có tra hỏi giữ dằn quá đấy."
Lưu Dã trợn mắt: "Tôi là cảnh sát hay cậu là cảnh sát?" Rồi đóng sập cửa lại.
Anh kéo một chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ra ngồi, chuyên nghiệp rút ra một quyển sổ, nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu."
Bên ngoài, Diêu Sâm và Hà Lạc Lạc đang ngồi ngẩn người nhìn tấm biển số phòng bệnh.
Hà Lạc Lạc lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "Nam Nam bị như thế... Bố mẹ anh ấy không đến à?"
Diêu Sâm trầm ngâm trả lời: "Hôm qua mẹ em ấy có đến một lúc rồi đi công tác, có lẽ thấy tình hình không nghiêm trọng lắm. Bố mẹ em trai chị gái đều bận rộn cả, còn mỗi mấy người chúng ta chăm sóc thôi. Bên phía Yên Hủ Gia thì có mẹ cậu ấy đến thăm, nhưng bà ấy cũng bận lắm, không quá mấy ngày sẽ đi thôi."
Nói xong, cả hai chìm vào suy nghĩ riêng của mình.
Làm con của nhà có tiền, hoàn cảnh số lần gặp mặt cha mẹ ít ỏi đa số đều giống nhau. Hà Lạc Lạc chống cằm nghĩ tới gia đình mình, bố là doanh nhân, mẹ là thẩm phán, trong nhà căn biệt thự rộng lớn chỉ có mỗi cậu và một đám người làm. Đói thì có bàn ăn đầy ắp những mỹ thực đủ mọi màu sắc, ốm thì bác sĩ gia đình chăm sóc từng ly, muốn gì có đó, thậm chí việc học hành của cậu có bết bát thế nào, cha mẹ cũng sẵn sàng mở đường cho vào ngôi trường quý tộc này. Thế nhưng họ không biết, thứ cậu cần chính là tình thương, cậu muốn có cái ôm ấm áp, muốn có sự quan tâm đặc biệt. Vì thế khi gặp Châu Chấn Nam, cậu mới thích điên cuồng như thế, nếu mất đi...
Hà Lạc Lạc không dám nghĩ tới. Cậu đột nhiên ngẩng mặt, quay sang nói với Diêu Sâm. "Học trưởng, có thể giúp em một chuyện không?"
Rõ ràng Diêu Sâm đang nghĩ tới gì đó, bị tiếng nói của Hà Lạc Lạc làm giật mình. "Wtf? Sao tự nhiên lại muốn anh đây giúp đỡ?"
"Có thể giúp em theo đuổi một người không?"
Diêu Sâm nhíu mày: "Nhưng anh đây có quen biết đứa con gái nào đâu? Mà cũng chẳng thấy chú nói chuyện với gái bao giờ. Chẳng lẽ là yêu qua mạng?"
"Không phải. Nhưng anh phải hứa sẽ giúp cơ, một mình em làm việc này khó lắm."
Diêu Sâm xua tay: "Rồi rồi, chú mày nói rõ hơn đi anh mới giúp được chứ."
Nghiêm túc nhìn thẳng phòng bệnh, Hà Lạc Lạc nói mạch lạc từng chữ: "Em muốn theo đuổi Nam Nam."
Diêu Sâm im lặng ba giây, không đổi biểu cảm hỏi lại: "Ý chú là Châu Chấn Nam?"
"Đúng vậy."
"Là cái con người đang ngồi trong phòng bệnh, băng bó khắp người, bị cảnh sát tra hỏi kia á?"
"Ừm."
Diêu Sâm lại duy trì im lặng, sau đó bỗng nhiên nhào tới lắc vai Hà Lạc Lạc như điên khùm rồ dại: "Choi du ma!! Con me no!! Chú thích Châu Chấn Nam?! Vậy là chú thích con trai á?! Ấu mài gót hao tu?!! Đã chắc chắn chưa vậy?! Nhưng mà Nam Nam của mài là trai thẳng đấy, cái tình cảm này của mài an lon roi!!"
Hà Lạc Lạc đẩy tay Diêu Sâm ra: "Bình tĩnh, chính vì thế nên em mới cần anh giúp, nếu như anh có thể giúp đỡ em thì quả là chuyện tốt, anh thân với Nam Nam đến như vậy, tạo chút điều kiện cho em cũng đâu có khó."
"Nhưng mà... Anh đâu có lí do gì để giúp mày?" Có gì đó trong người Diêu Sâm hò hét kháng cự.
Hà Lạc Lạc cố gắng thuyết phục, câu nào cũng rất có lý: "Vừa nãy anh hứa rồi mà, với cả tình nghĩa anh em bạn bè bấy lâu nay, anh không muốn Nam Nam hạnh phúc à? Vả lại anh với anh ấy là bạn tốt, không có gì mờ ám phải không, thế thì cần gì phải xoắn xuýt."
"Cái này..."
Đầu Diêu trùm trường sắp nổ tung rồi!
Thảo nào hắn cảm giác Hà Lạc Lạc nguy hiểm vậy, ra là có tâm tư khó nói với bạn cùng phòng của hắn!!
Câu nói vừa rồi của Hà Lạc Lạc đả làm đả động đến hắn, nếu hắn không có ý gì với bạn cùng phòng, tại sao không thể giúp đỡ tạo cơ hội một chút?
Nhức đầu quá.
"Không thì em đành nhờ Trạch Tiêu Văn vậy, nghe nói anh ấy từng thay ban gái như thay áo, mà anh ấy mà tạo cơ hội ấy... Không biết sẽ làm ra chuyện gì..." Hà Lạc Lạc ra vẻ tiếc nuối đứng dậy.
Nghe đến tên Trạch Tiêu Văn, Diêu Sâm từ đau đầu lái sang đau não. Truyền thuyết của Trạch hội trưởng, ai mà không biết chứ. Khiến yang hồ nể phục nhất là hồi năm ngoái, mỗi tháng quen một cô bạn gái mới, cô nào cô nấy xinh đẹp như nữ thần nhưng cuối cùng đều không ở lâu dài được. Không hiểu sao năm nay Trạch Tiêu Văn tu tâm dưỡng tính, một mình cô đơn lẻ bóng suốt từ đầu năm học đến giờ. Trạch Tiêu Văn chỉ cho Hà Lạc Lạc cách cưa cờ rút? Chỉ có nước Châu Chấn Nam bị ăn sạch thôi!! Tốt nhất là hắn nên tự mình ra tay, tuy ngoài mặt như ủng hộ nhưng bên trong lại âm thầm chia rẽ, trẻ con không nên yêu sớm!!
Thở dài một hơi, Diêu Sâm nói: "Ok, anh đây sẽ giúp mày."
Hà Lạc Lạc mắt sáng ngời: "Thật không?" Cậu ngứa mắt Nam Nam thân mật với tên đàn anh này lắm rồi, từ giờ cậu vừa có thể tiến gần tới Nam Nam, lại vừa dọn dẹp được chướng ngại vật, đúng là vẹn cả đôi đường. Hà Lạc Lạc cậu đây đúng là thiên tài mà muahaha.
Bỗng nhiên, cánh cửa dẫn vào phòng bệnh của Châu Chấn Nam mở ra, Lưu Dã xuất hiện, nghiêm nghị nói: "Một trong hai người theo tôi sang phòng bên cạnh đi."
Hà Lạc Lạc đứng dậy: "Vậy để tôi."
Lưu Dã gật đầu, ra hiệu Hà Lạc Lạc đi theo mình.
Diêu Sâm bước lên hai bước, định vào trong phòng bệnh của Châu Chấn Nam, lại bị Lưu Dã nhắc nhở: "Cậu kia cứ đứng đó đi, lúc nữa tôi đỡ phải đi tìm. Hơn nữa cũng để bệnh nhân nghỉ ngơi, cậu bé ấy đang ốm mà."
Hà Lạc Lạc cố ngăn không cho mình lộ ra tiếng cười, bước theo Lưu Dã vào phòng thẩm vấn.
Hết chương 32. (30.1.2021)
*Lời tác giả: Hí hí tình cảm có tiến triển rồi nhá các pạn iu =))))) Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có những thịt văn thật đáng eo cute phô mai que để húp vào những ngày lạnh giá =)))
Lảm nhảm vậy thôi hôm nay ra lại có hàng FMV nóng hổi mới ra lò, Thiên Nam nha các bác, nhảy zô ủng hộ nào ??
https://youtu.be/oRqfV4QDK0E