ALPHA PHẢN DIỆN MANG THAI RỒI



"Mẫu phi…"
Vương phi Chitty ngước đôi mắt vũ mị lên, trên bàn cung đình trắng tuyết tinh xảo đặt một lọ chủng tường vi mới, người hài lòng vuốt ve cánh hoa kiều diễm, chậm rãi chuyển tầm mắt mình con trai nhị hoàng tử Kyle mặt đầy âm trầm uể oải, giọng nói ưu nhã tùy tiện hỏi.
"Sao lại giống chó nhà có tang thế này?"
Mặt mày nhị hoàng tử Kyle nháy mắt ảm đạm, ẩn nhẫn nắm chặt tay lại thả lỏng, giọng mang có vẻ nhụt chí nói: "Sự tình bại lộ, cha ngầm hạ lệnh lưu đày con khỏi chủ tinh Đế Quốc, trục xuất vị trí hoàng thất… Mẫu phi, con phải làm sao bây giờ?"
Trong mắt vương phi Chitty lóe lên một đạo u ám, môi đỏ diễm lệ mím ra nụ cười nhạo báng: "Gã thật sự nghĩ rất đẹp, lợi dụng ta lâu như vậy, muốn một chân đá mẹ con chúng ta đi để cho gã âu yếm vương hậu Vanessa và thoái vị cho Edward."
Nhị hoàng tử Kyle lo âu hỏi: "Mẫu phi, người có biện pháp giữ con ở lại không? Cậu Humphrey bên kia có thể giúp con không?"
Ánh mắt vương phi Chitty lạnh lùng: "Mệnh lệnh của Edmund trên dưới Đế Quốc chưa có ai dám trái."
Nhị hoàng tử Kyle nghe tới sắc mặt xám xịt, bước chân loạng choạng, lẩm bẩm tự giễu nói: "Cha thật sự rất tàn nhẫn, nói cho cùng có khi nào ông coi con như con ruột của mình đâu."
"Kyle, có đôi khi ta thật sự nghi ngờ con có phải con ruột của ta không, hay do trên người con còn nửa dòng máu điên xuẩn của Edmund nên mới có thể bày ra bộ dạng thất bại chật vật đến thế."
Vương phi Chitty nheo lại đôi mắt vũ mị, nghiêm khắc bất mãn nhìn Kyle mới chịu chút đả kích đã tự mình sa ngã, quả trách: "Lưu đày có nghĩa là thất bại sao?!"
Đôi mắt u ám của nhị hoàng tử Kyle tức khắc hiện tia sáng, nghi ngờ hỏi thử: "Mẫu phi, người nghĩ như thế nào?"
Vương phi Chitty lãnh đạm liếc mắt nhìn nhị hoàng tử Kyle một cái, nói: "Sau khi lưu đày đừng hành động hấp tấp, nghe theo sắp xếp của mẫu phi và cậu Humphrey, gia tộc Barcelona sẽ nâng đỡ con lên vương tọa."
Có được lời hứa của mẫu phi, gia tộc Barcelona sẽ làm việc giúp, y vốn biết mình sắp bị lưu đày, nội tâm thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng nắm chắc an tâm.
Nhị hoàng tử Kyle bình tĩnh trở lại, cho dù bị cha lưu đày, y vẫn tinh tưởng lực lượng quyền thế của gia tộc Barcelona bên mẫu phi, sớm muộn gì y cũng sẽ trở về chủ tinh Đế Quốc.
Nhưng có một điều vẫn luôn làm y canh cánh trong lòng.
Nhị hoàng tử Kyle mày nhíu chặt lại, đôi mắt xanh biển tối tăm tối nghĩa nhìn về phía vương phi Chitty, ở trong lòng đấu tranh một hồi, khó có thể mở miệng lại không cam lòng hỏi.
"Mẫu phi, cha có nói với con về chuyện của hai người, mẫu phi, có phải người dùng thủ đoạn nào đó để vào hoàng thất không.

Bằng không sao mà cha lại chán ghét sự tồn tại của con như vậy, chỉ quan tâm vương hậu Vanessa và Edward, nhưng lại coi hai mẹ con chúng ta như không có…"
Vương phi Chitty tức khắc cười nhạo, đôi mắt vũ mị lạnh lùng tràn đầy châm chọc, bất mãn quát lớn với Kyle đầu óc không thanh tỉnh, nói.

"Kyle, con thật sự bị tình anh em của Edward tẩy não, con thật sự nghĩ rằng giữa hoàng thất cần có tình thân ngu ngốc gì đó sao? Người duy nhất con có thể tin cậy là mẫu phi con và gia tộc Barcelona."
Nhị hoàng tử Kyle hạ thấp mặt, u ám trầm mặc một lúc.
"Ý mẫu phi chính là, cha chưa từng xem con là thân nhân, chỉ có mẫu phi và cậu Humphrey mới là người đáng tin cậy của con."
Sắc mặt vương phi Chitty hơi dịu lại, đôi mắt vũ mị lạnh lẽo: "Bất quá mẫu phi ta không thể để cho tên Edmund kia dễ dàng vu tội ta, để con trai ta chỉ nhìn thấy một mặt xấu xí của mẹ nó, nếu đem ra so sánh, tên Edmund kia càng làm người ta cảm thấy ghê tởm ác liệt."
"Kyle, con cảm thấy cha con là người như thế nào?"
Nhị hoàng tử Kyle mím chặt môi, không cam lòng nói: "Một vị vua uy nghiêm, cường đại, đủ tư cách, do dù cha có tính cố chấp ham muốn quyền kiểm soát mạnh mẽ nhưng tất cả quý tộc, quan viên và công dân đều thần phục lệnh người… Không muốn thừa nhận nhưng cha là kiểu quốc vương con khao khát trở thành."
Vương phi Chitty cười lạnh nói: "Không, trong mắt ta Edmund là một quốc vương điên khùng cố chấp cường thế.

Trước khi Vanessa gả cho Edmund còn có hôn ước, kếu hôn ước kia thành thật vậy hiện tại Vanessa là chị dâu ta, vợ của anh trai cùng cha khác mẹ của ta…"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhị hoàng tử Kyle, vương phi Chitty từ tốn kể lại hết thảy mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
"Tuy rằng ta xem thường Vanessa chỉ là một bé gái mồ côi xuất thân quý tộc nhỏ được nhân thu nuôi ở dinh thự Barcelona, còn bị anh Keynes xem tướng muốn trở thành chủ mẫu gia tộc Barcelona.

Nhưng anh trai Keynes của ta là người thừa kế xuất sắc của gia tộc, cũng là một người dịu dàng đáng ngưỡng mộ, mà Vanessa từ nhỏ tính tình hiền lành dễ lừa, nếu đổi thành một Omega quý tộc ngạo mạn phiền phức làm chủ mẫu gia tộc Barcelona có khi ta còn không vui."
"Hôn ước của anh Keynes và Vanessa tiến triển hết sức thuận lợi, tổ chức lễ đính hôn hết sức long trọng ở dinh thự Barcelona, còn mời Edmund, quốc vương mới nhậm chức không bao lâu, cũng chính là người cha điên của con."
"Gia tộc Barcelona thân là quý tộc lớn, ta lại là Omega mang dòng máu thuần khiết nhất trong gia tộc, cũng là một trong những ứng cử viên chờ tuyển vương hậu, cùng cạnh tranh vị trí vương hậu với vài Omega quý tộc còn lại.

Nhưng cho dù là có độ xứng đôi với quốc vương lên đến 86% hay là tài lực gia thế quý tộc, ta đều được công nhận là có khả năng lên ngồi bảo tọa vương hậu cao nhất."
"Nhưng không ngờ là Edmund lại thèm ước vị hôn thê của anh trai ta ngay trong lễ đính hôn! Đáng lẽ ta phải sớm nhận ra, ánh mắt Edmund dừng lại trên người Vanessa lâu đến đáng sợ, thậm chí ngay lúc anh trai Keynes trao đổi nhẫn đính hôn với Vanessa, Edmund đã cắt ngang nghi thức."
"Lúc đó Đế Quốc đang xảy ra chiến tranh với nữ vương Trùng tộc đã thức tỉnh, Edmund dùng thế chiến căng thẳng ở Đế Quốc làm cớ, lâm thời điều anh Keynes ra chiến trường.


Kể từ đó trở đi, Edmund thường xuyên tới cửa dinh thự Barcelona, người ngoài đều cho rằng Edmund sắp sửa tuyển ra một vương hậu từ gia tộc Barcelona.

Không ngờ là thật sự tuyển được, nhưng người đó không phải ta mà là Vanessa."
"Người con gọi là cha kia, quốc vương Edmund bá đạo khốn nạn nhiều lần phái anh Keynes lên chiến trường liên tục, sau đó không lâu, anh Keynes hy sinh trên chiến trường, gia tộc Barcelona mất đi một người thừa kế ưu tú."
Đôi mắt âm lãnh vũ mị của vương phi Chitty xẹt qua căm hận, hận ý mãnh liệt dành cho cha Edmund của hắn, nỗi nhớ và tình cảm chân thành dành cho anh trai Keynes đã chết đan xen gợn sóng trong đôi mắt xinh đẹp của người.
"Sau cái chết của anh Keynes, Edmund càng không thèm giấu giếm sự thèm muốn của mình đối với Vanessa, ngoài mặt nhiều lần bảy tỏ hảo ý với gia tộc Barcelona, kỳ thật là đang chèn ép, bức bách chúng ta giao ra Vanessa.

Ngay cả khi anh Keynes chết rồi vẫn không buông tha anh ấy, muốn buộc giải trừ hôn ước của anh ấy và Vanessa, mà Vanessa được anh Keynes bảo vệ rất khá hoàn toàn không biết gì về những việc này."
"Buồn cười chính là độ xứng đôi pheromone giữa Vanessa và gã còn không tới 30%, Edmund là Alpha cấp S nguy hiểm hiếm nhất, pheromone của Vanessa không thể ổn định pheromone bất ổn trong kỳ mẫn cảm của gã, cho nên gã đến tìm ta.

Mượn pheromone của ta, chiết xuất pheromone của ta bằng kim tiêm để gã vượt qua kỳ mẫn cảm nguy hiểm."
"Theo giao dịch, gã sẽ nâng đỡ gia tộc Barcelona, nhưng ta nhìn thấu tất thảy những điều Edmund sau làm, là gã khiến gia tộc Barcelona mất đi một người kế thừa ưu tú, những thứ này mãi không đền đủ.

Ta yêu cầu vị trí vương hậu, nếu không được, lùi một bước lấy vị trí vương phi, dù sao Vanessa vẫn là một cô gái hiền lành dễ lừa, mà con của ta muốn bước lên vương tọa kia… Con hiểu không?"
"Kyle."
Đôi tay vương phi Chitty lạnh băng phủ lên trên mặt Kyle, đôi mắt vũ mị mang theo hận thù sâu sắc, nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh biển của hắn, như là nhìn chằm chằm vào người người chân chính căm hận.
Mặt nhị hoàng tử Kyle tái nhợt, sợ hãi rũ mắt cặp mắt xuống, thuận theo nói: "Dạ vâng, mẫu phi."
- ------------------------------------
Hoàng cung, hồ nước ngưng tụ ánh trăng nhàn nhạt, ngọn gió tịch liêu thổi qua cây bạc hà thấp bé, ánh đèn tinh xảo trang nhã trong cung điện mập mờ ảm đạm.

Tư Hoài Tây cách lan can bên ngoài, đôi mắt xanh đem thâm thúy lạnh lùng nhìn phiến cửa sổ cung điện.
Có người tới sớm hơn hắn một bước.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cung điện trông đẹp đẽ quý giá an tĩnh lạ thường, hành lang tối tăm không người qua lại, tiếng gió nhỏ vụn ồn ào làm người ta nhức đầu bực bội.
Nhị hoàng tử Kyle mở cửa, mày nhăn lại, bài xích nói: "Làm sao lại là anh?"
Người đến là đại hoàng tử Edward, chỉ thấy anh đêm khuya đi vào phòng ngủ của nhị hoàng tử Kyle, đôi mắt xanh biển u buồn nặng nề, khi nhìn Kyle còn mang theo cảm giác tội lỗi phức tạp.
"Xin lỗi, Kyle, anh không thể làm cha thu hồi mệnh lệnh, nhưng anh có cách để em không rời đi."
Không hiểu sao Kyle cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Edward, nhưng sao có thể cơ, Edward yếu đuối ngu xuẩn luôn coi em trai mình rất quan trọng.
Huống chi sau khi nói chuyện với vương phi Chitty, đối với hiện thực mình bị lưu đày ra hoàng thất, Kyle đã không để ý quá nữa.
"Ha hả, Edward, anh sẽ có biện pháp nào sao?"
Kyle cười nhạo nói.
Những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y!
Edward mắt xanh u buồn thâm trầm nhìn y nói: "Xin lỗi, Kyle, em nhịn một chút."
Nhịn cái gì?
Trong đầu Kyle vụt qua nghi vấn.
Edward không biết lấy từ đâu ra một cái ống tiêm, nhanh nhẹn dứt khoát chặn bả vai Kyle, tiêm thuốc gây tê vào bắp tay y.
Tác dụng gây tê bắt đầu lan ra khắp cơ thể, Kyle cả người tê dại không đứng vững trừng lớn mắt xanh, kinh hãi tức giận nói với Edward: "Edward, rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì?"
Đôi mắt xanh u buồn bao dung của Edward nhìn Kyle từng chút đứng không vững, mới đặt Kyle đã được gây tê cả người đặt lên giường.
Kyle trong lòng bắt đầu luống cuống, toàn thân tê dại không nhúc nhích được, chỉ có thể khàn khàn cổ họng hét lớn: "Người đâu! Đại hoàng tử Edward điên rồi, muốn mưu hại em trai ruột của hắn!"
Ánh mắt Edward ôn hòa bao dung, tay vuốt ve mái tóc vàng hỗn loạn rũ xuống của Kyle.
Nhìn đôi mắt xanh yếu ớt khiếp đảm, ánh lên vẻ sợ hãi người anh trai này, Edward do dự nhăn mày lại, trong lòng đau xót, áy náy nói.
"Xin lỗi, Kyle, anh không có lựa chọn nào khác…"
"Anh tìm cho em thuốc gây tê tốt nhất, sẽ không đau, chỉ có như vậy cha mới thương tiếc em, cho em ở lại."

Kyle cảm thấy đầu óc Edward không thể lý giải được.
"Anh mau giải thuốc gây tê cho tôi! Ai quan tâm đến cha anh gì đó, cho dù bị lưu đày tôi cũng sẽ trở về, Edward, anh đừng đắc ý quá sớm!"
Edward nói với đôi mắt ưu thương sâu sắc: "Không được, anh không thể mặc kệ Kyle rời đi, vậy sẽ không hoàn chỉnh."
Nói xong.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Kyle.
Edward tâm tình bi thống đánh gãy chân Kyle.
Răng rắc!
Tiếng nứt xương vang lên.
Ngay cả khi tiêm thuốc tê, Kyle vẫn cảm nhận được cơn đau tê tâm liệt phế.
Chân y bị đánh gãy sao?!!!
Kyle bị chọc giận, mắt đỏ bừng nhìn Edward bệnh thần kinh tái phát, mắng to: "Con mẹ nó anh điên rồi! Chỉ bởi vì tôi bị lưu đày mà anh phải đánh gãy chân tôi sao!"
Edward u buồn áy náy nói: "Như vậy anh mới có thể trên danh nghĩa xin cha chiếu cố vết thương chân của em, giữ em ở lại chủ tinh Đế Quốc.

Nếu cha không muốn em ở trong cung dưỡng thương, em còn có thể ở nơi ở tư nhân của anh tại chủ tinh Đế Đô."
Kyle tức muốn điên rồi, càng làm y hộc máu chính là Edward đang rất nghiêm túc! Tên điên này thật sự muốn giữ y lại nơi này!
"Tôi không muốn ở cùng kẻ điên ngốc nhà anh! Để tôi đi lưu đày!"
"Kyle, đừng tùy hứng."
"Tùy hứng mẹ anh!"
"Quá kích động mà nói, tác dụng của thuốc tê liền không tốt nữa."
Ánh mắt Kyle hơi dại ra, trên đùi sau khi gây tê, cơn đau nhè nhẹ truyền đến thần kinh vậy mà làm y sung sướng khó tả, cảm nhận được khoái cảm đau đớn…
Y tuyệt vọng che lại khuôn mặt đỏ bừng.
Edward lưu ý điều này, ôn hòa nói: "Có lẽ lần sau anh sẽ dùng ít thuốc tê hơn.".


Bình luận

Truyện đang đọc