ALPHA PHẢN DIỆN MANG THAI RỒI



Tinh thần lực rèn luyện thế nào?
Quốc vương bệ hạ đeo mặt nạ đen, một mảnh vườn hoa bị bật gốc, nháy mắt dâng lên thành một hòn đảo nhỏ trôi nổi.

Tiểu Hoàng Đậu học theo, sử dụng tinh thần lực, lảo đảo nhấc lên một chậu hoa nhỏ, sau đó đôi mắt xanh biển nhạt to tràn đầy chờ mong nhìn quốc vương bệ hạ.

Trong đôi mắt xanh biển thâm thúy của quốc vương bệ hạ xẹt qua một tia ý cười, bàn tay rộng xoa đầu Tiểu Hoàng Đậu, giọng điệu trầm thấp nói: "Không rồi, tiếp tục chăm chỉ."
Quốc vương bệ hạ hiếm khi hoãn lại khí thế uy hiếp lạnh nhạt, khích lệ đứa nhỏ này vài câu, Tiểu Hoàng Đậu vui vẻ híp mắt, sùng bái ngưỡng mộ nhìn người đàn ông đeo mặt nạ này.

Bức tranh một lớn một nhỏ này trông vô cùng hài hòa, nhất là khi hai cặp mắt xanh biển một đậm một nhạt kia nhìn nhau, giống như ông bố trẻ dạy dỗ đứa con thơ.

Bùi Chiêu Chu nhìn cảnh tượng này, trong mắt lóe lên cảm xúc khó tả.

Anh vẫn luôn ở trong cung cùng Tiểu Hoàng Đậu, hỏi xin quốc vương bệ hạ rất nhiều tư liệu liên quan đến tinh thần lực, cho đến khi huấn luyện tinh thần lực của Tiểu Hoàng Đậu xong, anh cũng hiểu không sai lắm.

Trường hợp lớn nhất đang đứng trước mặt anh.

Quốc vương bệ hạ cường đại uy nghiêm như thần, mặc dù là một người lạnh nhạt cổ quái nhưng hắn đủ tư cách làm một quân chủ nhân từ, anh không cần lo lắng hắn sẽ lợi dụng Tiểu Hoàng Đậu làm chuyện gì xấu.

Không thể không nói nó làm Bùi Chiêu Chu an tâm, ít nhất quốc vương bệ hạ cũng có năng lực đặc biệt tương tự, có hắn đối với đám người đặc biệt như Tiểu Hoàng Đậu hẳn là chuyện tốt.

"Tiểu Hoàng Đậu, đêm nay chúng ta sẽ không quấy rầy quốc vương bệ hạ nữa, đi tới chỗ chú Y, chờ ngày mai lại tìm quốc vương bệ hạ chơi, được không?" Bùi Chiêu Chu vẻ mặt dịu dàng nói với Tiểu Hoàng Đậu như vậy, sau đó đối mặt với Tư Hoài Tây, sắc mặt lạnh đi trông thấy, nói, "Quốc vương bệ hạ, cảm ơn ngài đã chăm sóc cho Tiểu Hoàng Đậu, nhưng tôi vẫn cảm thấy không nên làm phiền ngài, tôi đã tìm được chỗ ở bên ngoài."
Tư Hoài Tây bỗng chốc nhíu mày, chú Y gì đó, là gã đàn ông dung mạo bình thường nhát gan nhìn thấy hắn liền co rúm đi theo anh ta tới hoàng cung hôm đó sao?
Không hiểu sao Tư Hoài Tây bực bội, đáy mắt ẩn ẩn nổi lên tức giận: "Tôi không cho phép."
Bùi Chiêu Chu ôm Tiểu Hoàng Đậu, giằng co với Tư Hoài Tây, trong lòng còn cảm thấy chẳng hiểu sao quốc vương bệ hạ lại từ chối, giải thích nói: "Quốc vương bệ hạ, tôi sẽ gửi Tiểu Hoàng Đậu đến đây sáng mai, tôi rất biết ơn vì quốc vương bệ hạ có thể dạy dỗ Tiểu Hoàng Đậu nhưng chúng tôi không thể quá mặt dày, ăn ở cũng phải ăn vạ trong cung."
Tư Hoài Tây vẫn cứ kiên quyết từ chối, đôi mắt xanh biển thâm thúy nhìn chằm chặp Bùi Chiêu Chu không bỏ, lạnh lùng nói: "Không được.

Tình huống của Tiểu Hoàng Đậu đặc biệt, con bé đã thức tỉnh tinh thần lực khi còn quá nhỏ, để đề phòng vạn nhất con bé phải ở lại đây.

Còn có một việc nữa tôi muốn báo với anh, tôi định nhận Tiểu Hoàng Đậu làm học trò, theo tôi học cách khống chế tinh thần lực, con bé có tiềm lực trở thành tồn tại siêu việt hơn cả tôi."
Sắc mặt Bùi Chiêu Chu đổi đổi, cố kỵ đến Tiểu Hoàng Đậu anh không thể không do dự mãi, cuối cùng đành phải buông Tiểu Hoàng Đậu, xin lỗi sờ soạng đầu bé, nói: "Vậy có khi ba phải đến chỗ chú Y một lúc, buổi tối Tiểu Hoàng Đậu không cần chờ ba về."
Tuy rằng Tiểu Hoàng Đậu có chút hụt hẫng vì rời khỏi ba nhưng bé cũng biết ba có chuyện quan trọng phải làm nên ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: "Vậy tối nay ba có về không?"
Bùi Chiêu Chu rối rắm cắn môi dưới, trả lời: "Có thể sẽ muộn một chút, nhưng ba sẽ cố hết sức về trước khi Tiểu Hoàng Đậu đi ngủ, nếu quá chín giờ, Tiểu Hoàng Đậu không cần chờ ba, đi ngủ sớm một chút."
Tư Hoài Tây ở một bên lạnh lẽo nhìn, khi Bùi Chiêu Chu chuẩn bị lướt qua hắn đi, mặt nạ cũng không ngăn được khí lạnh phát ra, trầm mặc mang Tiểu Hoàng Đậu đi.


Tiểu Hoàng Đậu nhìn quốc vương bệ hạ dưới lớp mặt nạ có vẻ tức giận, chớp chớp đôi mắt nghi hoặc.

Bởi vì tinh thần lực của quốc vương bệ hạ mạnh hơn bé nhiều, chặn được kỹ năng đọc tâm của bé, cho nên bé cũng không biết trong lòng quốc vương bệ hạ suy nghĩ cái gì.

Nhưng trực giác nói cho Tiểu Hoàng Đậu biết quốc vương bệ hạ là người tốt, sẽ không làm hại bé.

Cho dù là ba đã đi nhưng khi Tiểu Hoàng Đậu nắm tay quốc vương bệ hạ, bé vẫn yên tâm đi theo quốc vương bệ hạ.

Bùi Chiêu Chu đi rồi đến địa chỉ Y Thừa Trạch đưa, tới khách sạn gã ở.

Sau khi vào còn nghe thấy giọng Y Thừa Trạch hùng hùng hổ hổ, đong đưa mấy lọ thuốc hóa học nói: "Phí vận chuyện và phía thuế dược liệu ở chủ tinh đã đắt rồi, tđn đến cả khách sạn cũng đắt đỏ như vậy!
Bùi Chiêu Chu sau khi nghe được nói: "Bác sĩ Y, nếu cậu cần gấp, tôi chuyển một khoản tinh tế tệ cho cậu."
"Được ó, tôi tìm thấy kha khá dược liệu hiếm trên chủ tinh, phẩm chất cũng không tồi, tuy nghe giá xong cột sống hổng ổn tý nào.

Hơn nữa Tiểu Hoàng Đậu cũng không còn."
Y Thừa Trạch nhìn thấy Bùi Chiêu Chu vừa vào đã đòi chuyển tiền, nhưng cũng không ngần ngại đáp ứng, nói ra gã còn không có lương tâm sử dụng lao động trẻ em như Tiểu Hoàng Đậu mà, huống chi ba bé, đều là người trưởng thành rồi, hơn nữa đắp trên người anh đâu chỉ có vàng Tiểu Hoàng Đậu thắng cuộc nộp lên, còn có một ít dược phẩm gã nghiên cứu phát minh độc quyền chưa công bố kia kìa.

Tiếp nhận chuyện khoản xong, Y Thừa Trạch nhìn hàng dài số không, trừng lớn mắt kinh ngạc hỏi: "Nói đi, Bùi thiếu tướng, không phải anh còn chưa khôi phục thân phận sao? Tiền từ đâu ra?"
Bùi Chiêu Chu giải thích: "Tôi kiếm một ít thù lao trên mạng, hơn nữa trước kia tôi có mấy tài khoản ngân hàng mạng trống, chỉ là không rút tiền thôi."
Y Thừa Trạch hơi hiểu biết gật đầu, lại thật thuận miệng hỏi: "Nếu anh cũng chưa chết, chúng ta cũng đã trà trộn vào chủ tinh, Tiểu Hoàng Đậu cũng tìm được rồi, vậy sao anh không hủy đăng ký khai tử, khôi phục lại thân phận ban đầu của anh, hẳn là phải khá hơn bây giờ nhiều đấy."
Bùi Chiêu Chu lại hỏi Y Thừa Trạch lấy thuốc, một chút lo lắng thoáng qua đôi mắt màu hổ phách của anh, còn nói thêm: "Tôi sẽ đi, nhưng hiện trí nhớ của tôi vẫn chưa hồi phục."
Y Thừa Trạch chỉ đưa cho một hộp nhỏ chứa đầy viên nang đen đỏ cùng vài ba viên thuốc màu trắng, nói: "Thuốc dịch dung không còn nhiều như vậy, thân thể anh còn chưa ổn định, nên uống thuốc này trước đi, thuốc dịch dung kia có một số nguyên liệu không thích hợp với cơ thể anh lúc này… Lại nói, anh sợ gặp người quen trước kia sao? Bằng không lấy tài sản anh tích lũy nhiều như vậy, vì cái gì còn lằng nhằng không lấy, một khối tài sản như thế đủ để kiếp sau Tiểu Hoàng Đậu cơm áo vô lo."
Sắc mặt Bùi Chiêu Chu nặng nề cau mày nói: "Tôi không chắc để Tiểu Hoàng Đậu kế thừa di sản ban đầu có phải chuyện tốt hay không, tôi muốn đợi đến khi tìm được cha ruột của nó…"
Y Thừa Trạch chọc thủng lớp cố kỵ căn bản nhất của Bùi Chiêu Chu, nói: "Anh không phải lo lắng sức khỏe của mình không được, cho nên mới không dám cho Tiểu Hoàng Đậu tiếp nhận tài sản của anh, sợ những kẻ thù cũ của anh đến gây rắc rối cho Tiểu Hoàng Đậu đi… Nhưng anh có thể yên tâm, thời kỳ nguy hiểm nhất cũng đã vượt qua, chỉ cần anh không làm vận động kịch liệt kích thích, cái giống cơ giáp gì đó đặt sang một bên, hơn nữa không phải có quốc vương bệ hạ sao? Anh lo lắng gì nữa."
"Bùi thiếu tướng, có phải trước kia anh quen biết quốc vương bệ hạ không?" Y Thừa Trạch đột nhiên hỏi.

Trong mắt Bùi Chiêu Chu hiện lên một tia nghi ngờ, trong trí nhớ không ai quyền cao chức trọng sánh được với quốc vương bệ hạ, bất quá Y Thừa Trạch xác thực nói trúng băn khoăn trong lòng anh.

Sau khi anh tỉnh, mọi chuyện đã qua đại khái đều từ miệng Y Thừa Trạch nói ra, chỉ biết anh gặp phải một vụ nổ rất nghiêm trọng, tất cả mọi người trên cơ bản đều đã chết, chỉ có anh sống sót một cách thần kỳ.

Sau đó vì Tiểu Hoàng Đậu rời nhà trốn đi, không rảnh lo tới chuyện của anh, căn bản là đi tìm Tiểu Hoàng Đậu.

Hiện tại cuối cùng cũng có thời gian bình tĩnh lại tự hỏi chuyện chính mình, lại cố kỵ các loại bí ẩn và năng lực của Tiểu Hoàng Đậu nên không dám tùy ý hành động.


Khôi phục thân phận ban đầu cũng không xem là điều đặc biệt quan trọng gì, anh muốn làm rõ ràng đằng sau vụ tai nạn đến tột cùng xảy ra cái gì.

Bùi Chiêu Chu: "Tôi không nhớ rõ mình có biết một người như vậy, tại sao bác sĩ Y lại hỏi thế?"
Y Thừa Trạch giải thích: "Sau khi tôi cứu anh, lúc ấy tự dưng kiếm đâu ra một tam hoàng tử, cũng chính là quốc vương bệ hạ hiện tại, vì vạch trần hung phạm thực sự đằng sau vụ tai nạn nổ phi thuyền mà bắt cóc nhị hoàng tử đương thời, xuất động quân đội Đế Quốc cũng không chế phục được hắn.

Sau nhị hoàng tử thật sự bị hắn kéo xuống ngựa, phán tử hình, tuy rằng quá trình có chút rẽ hướng nhưng vòng đi vòng lại cũng đã chết… Có phải là vì anh không? Suy cho cùng lúc trước tôi vẫn là đào phạm trốn ở ngôi sao tội ác, tình hình cụ thể ở chủ tinh cũng không biết rõ, nếu không anh nghĩ lại xem."
Bùi Chiêu Chu trầm tư, khẽ mím môi, nhớ lại dáng vẻ của quốc vương bệ hạ, nghĩ thế nào cũng chỉ có một bộ mặt nạ đen lạnh băng, thái độ với anh đều là bài xích chán ghét.

Tuy rằng lúc đầu không hiểu sao đầu óc anh nóng lên, nói ra mấy lời không nên nói, nhưng nghĩ thế nào anh cũng cảm thấy quốc vương bệ hạ không giống người anh có quen biết…
Hoặc nói là không chán ghét anh đã không tồi.

Môi Bùi Chiêu Chu không tự giác gợi lên nụ cười khổ.

Bùi Chiêu Chu: "Không nghĩ quá nhiều, hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng chữa lành cơ thể và còn tìm cha ruột Tiểu Hoàng Đậu."
"À." Y Thừa Trạch do dự một chút, hỏi: "Cha ruột kia của Tiểu Hoàng Đậu là tiểu minh tinh Tư Hoài Tây đúng không, nếu không phải tôi tìm nhầm người thì đoán chừng anh khó tìm đấy."
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu ngưng lại, trái tim đội nhiên căng thẳng, hỏi: "Là hắn, có chuyện gì xảy ra sao?"
Y Thừa Trạch nói: "Tôi cũng không biết hắn xảy ra chuyện gì, toàn bộ thông tin giống như bốc hơi khỏi thế giới, không phải vì hắn là cha ruột Tiểu Hoàng Đậu sao? Nhìn Tiểu Hoàng Đậu có năng lực đặc biệt thần kỳ như vậy, tôi liền tò mò tìm người điều tra một chút, đều không ngoại lệ không có tin tức, cứ như sau chiến tranh liền không có người này… Đến cả ảnh Tư Hoài Tây trong tay Tiểu Hoàng Đậu cũng là tôi lấy từ trong tay một con bé truy tinh, vậy nên tôi khuyên anh không cần ôm hy vọng quá lớn."
Bùi Chiêu Chu tối sầm mắt lại, nhưng dù sao anh vẫn định tự mình điều tra một chút, cho dù thế nào cũng phải tìm được tin tức của hắn.

Nhưng đúng theo lời Y Thừa Trạch nói, tin tức về cha ruột Tiểu Hoàng Đậu gần như biến mất không còn một mảnh trên mạng, ánh mắt Bùi Chiêu Chu u ám, không ngừng tìm kiếm tin tức liên quan, lúc cần thiết thậm chí còn động đến hệ thống chính phủ Đế Quốc.

Một người không có khả năng biến mất không dấu vết.

Chỉ cần hắn còn sống thì vẫn có thể tìm thấy dấu vết của hắn trên mạng, trừ phi hắn là người tối cổ đến mạng cũng không dùng.

Bùi Chiêu Chu rất là lớn mật xâm nhập hệ thống chính phủ Đế Quốc, nhưng hệ thống lần này không phải hệ thống tường lửa lạc hậu như trước, nó liên quan đến thông tin của toàn bộ dân chúng Đế Quốc Lam Chu, hệ thống sử dụng cũng là trình độ tiên tiến nhất Đế Quốc, dù có vậy vẫn bị Bùi Chiêu Chu xâm nhập.

Sau đó…
Anh tìm thấy tin tức của Tư Hoài Tây, nhìn ảnh chụp chứng minh thư của thanh niên có đôi mắt xanh biển kia, quen thuộc đến gợi lên hồi ức trong anh, ngón tay không kiềm được chạm lên gương mặt người thanh niên trẻ tuổi trên màn hình, trái tim không khỏi tăng tốc, có chút căng thẳng lại chờ mong…
Bùi Chiêu Chu chậm rãi cười, đôi mắt màu hổ phách chảy xuôi ánh sáng nhung nhớ ưu thương, khuôn mặt trống rỗng trong trí nhớ cuối cùng cũng được lấp đầy.

—— Tư Hoài Tây.


Ngón tay lần theo màn hình miêu tả cặp mắt xanh biển thanh triệt kia, chiếc mũi cao, đôi môi đẹp…
Đột nhiên động tác Bùi Chiêu Chu chậm lại một lúc.

Anh phát hiện trên thông tin nhận dạng kèm theo một tờ chứng nhận kết hôn.

Không hiểu sao anh lại thấy sợ hãi, tìm sâu hơn sẽ nhìn được tin Tư Hoài Tây đã kết hôn với một người khác, rốt cuộc thì anh đi lâu như vậy, hắn tìm người khác cũng hợp tình hợp lý…
Nói là nói như vậy, sắc mặt Bùi Chiêu Chu lại cứng nhắc dị thường, ẩn ẩn cắn chật hàm sau.

Nhấp vào.

Cuối cùng cũng nhìn thấy thông tin chứng nhận kết hôn của hắn.

【Đằng trai: Bùi Chiêu Chu, sinh năm 30XX, Alpha, đã tử vong.】
【Đằng trai: Tư Hoài Tây, sinh năm 30XX, Beta, 20 tuổi.】
【Hai bên đã thành công đăng ký trở thành vợ/chồng hợp pháp ở Đế Quốc.】
Bùi Chiêu Chu đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn thông tin trền màn hình, nội tâm bất an phút chốc suy sụp.

—— Tại sao anh không nhớ đã cùng hắn kết hôn?
—— Thời gian lại còn sau khi anh chết?
Bùi Chiêu Chu nhìn xuống tờ chứng nhận kết hôn.

Giấy kết hôn vốn nên là ảnh chụp có đôi có cặp, nay chỉ có một mình Tư Hoài Tây xuất hiện, đôi mắt xanh biển lặng lẽ như một mảnh vực sâu vô đáy, hắn đang cười, đáy mắt lại không có ý cười, ngược lại làm Bùi Chiêu Chu cảm thấy một cổ đồng cảm bi thương vô vọng.

Hắn thật ra đang khóc
Hắn đang đợi anh trở về.

Nhưng cuối cùng, trên tay cô độc đeo hai chiếc nhẫn trắng bạc, ghế ngồi bên cạnh trống không.

"Ủa sao anh khóc vậy, chẳng lẽ thấy tin cha ruột của Tiểu Hoàng Đậu chết rồi hả? Mau lấy khăn giấy lau đi, không sao không sao, không phải Tiểu Hoàng Đậu còn cho anh là ba sao anh phải mạnh mẽ lên!" Y Thừa Trạch miệng tiện nói, suy đoán lung tung cuối cùng lại hảo tâm đặt một xấp khăn giấy cho Bùi Chiêu Chu.

Nhưng Bùi Chiêu Chu cũng sửng sốt, lúc này mới nhận ra trên mặt mình đầy nước mắt.

Nước mắt không kiềm được, nhỏ giọt ướt đầu gối, cổ họng đột nhiên khàn khàn, khóc như một vở kịch câm.

Chỉ có chính anh không khống chế được nước mắt dâng ra, trong đầu đột ngột bị xé rách đau đớn, ký ức về người đó hiện lên rõ ràng lại làm anh đau lòng không thôi.

Hắn không nên khổ sở như vậy, hắn phải cười rộ lên như ánh sao ngang trời, sẽ giả vờ ngoan ngoãn làm nũng hôn anh…
Mà không phải giống như trong ảnh, không có nước mắt, lại đang khóc lóc chờ anh về.


"Không có việc gì, hắn không có việc gì, chỉ là tôi có thể tìm hắn trở lại…" Bùi Chiêu Chu đỏ hốc mắt, đôi môi trắng bệch, ánh mắt kiên định nói.

Y Thừa Trạch đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn sắc mặt Bùi Chiêu Chu dần dần tái nhợt, mở miệng hỏi: "Trước khi đi tìm hắn, có khi anh phải kiểm tra cơ thể của mình một chút, có phải gần đây anh ăn thứ gì khác mà không uống thuốc dinh dưỡng tôi phối cho anh đúng không."
Bùi Chiêu Chu mím môi, im lặng một lúc.

Thẳng đến khi Y Thừa Trạch lòng nóng như lửa đốt lôi kéo Bùi Chiêu Chu đi kiểm tra toàn thân.

Với tư cách là một bác sĩ, Y Thừa Trạch đen mặt thông báo với bệnh nhân không vâng lời, nói: "Cơ thể anh hiện tại mất cân bằng, quá trình sản xuất máu có vấn đề, thuốc dịch dung kia không thể dùng, hoàng cung tạm thời không thể đến."
Bùi Chiêu Chu lập tức nói: "Không được, tôi không an tâm để Tiểu Hoàng Đậu một mình."
Y Thừa Trạch bực bội gãi đầu, nói: "Quên đi, chỉ một lần này thôi.

mấy ngày nay tôi để anh đi xem Tiểu Hoàng Đậu trước, chờ thân thể anh ổn định lại rồi nói tiếp."
Hoàng cung.

Tư Hoài Tây thâm trầm nghe Tổng Bí thư Y Lâm báo cáo.

"Vừa rồi trong nháy mắt số liệu theo dõi xuất hiện vấn đề, hacker không xác định đã xâm nhập vào tư liệu hệ thống chính phủ Đế Quốc Lam Chu, còn xem xét thông tin cơ mật của quốc vương bệ hạ."
Y Lâm cũng tỏ vẻ khó hiểu, nói: "Nếu giống hacker bình thường tìm thông tin của người quan trọng tôi còn cảm thấy không thành vấn đề nhưng hacker này lại đi tìm kiếm thông tin thân phận trước kia của quốc vương bệ hạ.

Sau khi Đế Quốc Lam Chu thành lập, thông tin trên mạng về quốc vương khi còn làm minh tinh đã bị xóa sạch… Nếu không phải hệ thống chính phủ Đế Quốc Lam Chu liệt kê thông tin của ngài ở mức độ bảo mật cao nhất thì chúng ta cũng chưa chắc phát hiện ra có hacker tấn công."
"Nhưng đến tột cùng thì kẻ nào sẽ cảm thấy hứng thú với thông tin của ngài? Chẳng lẽ có kẻ nghi ngờ thân phận ban đầu của quốc vương bệ hạ ngài sao."
Y Lâm cảm thấy rất là kỳ quái, tính cả danh tính thật sự của quốc vương bệ hạ là gì cũng chẳng có giá trị, căn bản sẽ không dao động địa vị của quốc vương bệ hạ.

Tư Hoài Tây khóe mắt hơi trùng xuống: "Tìm được địa chỉ của người kia không?"
Y Lâm lắc đầu: "Chỉ tìm được một IP giả, quốc vương bệ hạ định làm gì với thân phận này? Đã lâu rồi ngài không dùng qua."
Tư Hoài Tây nhấp môi dưới, nhíu hàng mi dày, nói: "Mặc kệ, nếu người kia có hứng thú với thân phận ban đầu của tôi, vậy có thể sẽ lại tìm tới, chờ người đó chui đầu vào lưới."
Quả thật đã lâu không dùng qua.

Y Lâm cảm thấy thông tin thân phận này không hề có giá trị, nhưng ở trong mắt Bùi Chiêu Chu lại không gì có thể sáng được.

Tuy nhiên, tin tức sau đó của Tư Hoài Tây là hàng loạt khoảng trống, ngoại trừ thông tin nhận dạng cơ bản nhất, việc sử dụng tài khoản ngân hàng liên quan, lên mạng, đi xe mua sắm toàn bộ đều không có nhật ký.

Trừ phi Tư Hoài Tây không rời khỏi Đế Đô, thậm chí không sử dụng một đồng một cắc nào, không có đi xe, không có mua sắm, bằng không anh cũng không thể tra ra hắn đã làm cái gì.

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu hạ xuống, lập tức trong lòng cảm nhận được mất mát.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới khiến một người biến mất không còn tung tích?.


Bình luận

Truyện đang đọc