ALPHA PHẢN DIỆN MANG THAI RỒI



"Quốc vương hạ, hình như vừa gặp tôi đã yêu ngài…"
Thông báo của Bùi Chiêu Chu dọa sợ tất cả mọi người có mặt tại đây.

Hắc y Y Thừa Trạch kinh tới độ không khép được cằm, quốc vương bệ hạ trước mặt là kẻ nào?! Đại đế thu phục Liên Bang, Trùng tộc và thành lập Đế Quốc Lam Chu khổng lồ chưa từng có trước đây!!!
Làm sao anh có can đảm thổ lộ với quốc vương bệ hạ như vậy?!!
Y Thừa Trạch bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, Bùi Chiêu Chu là bị mất trí nhớ, thật sự không phải hỏng não sao?!! Bằng không sao lại dám to gan làm sự tình kinh dị như này với quốc vương bệ hạ, sợ tới mức trái tim gã suýt nữa ngừng đập.

Y Thừa Trạch tính toán lập tức ôm Tiểu Hoàng Đậu bỏ chạy.

Tiểu Hoàng Đậu ở bên canh kinh ngạc mở to mắt, tự hỏi nếu ba Bùi thật sự thích quốc vương bệ hạ, vậy bé cũng sẽ… nỗ lực chúc phúc, hu hu hu…
Thương thay tấm ảnh chụp bố khác của bé trong cặp vịt vàng, xem ra bố khác sau này sẽ phải cô đơn, nhưng không sao, còn có Tiểu Hoàng Đậu ở cạnh!
Nhưng bây giờ Tiểu Hoàng Đậu lặng lẽ rơi nước mắt, đem ảnh chụp bố khác nhét vào chỗ sâu nhất trong cặp vịt vàng.

Trong lòng thầm hứa, nếu hai ba không ở cùng nhau, vậy hy vọng hai người có thể hạnh phúc, Tiểu Hoàng Đậu có thể tự chăm sóc tốt bản thân.

Bùi Chiêu Chu dường như không để ý chút nào với oanh động mình gây ra, màu hổ phách trong mắt thuần túy tò mò nhìn thẳng Tư Hoài Tây không bỏ, tầm mắt nhiệt tình thẳng thắn như muốn xuyên qua mặt nạ, nhìn rõ dung mạo của Tư Hoài Tây.


Tư Hoài Tây sửng sốt, khuôn mặt dưới mặt nạ dần dần đỏ lên, không phải ngại ngùng, mà là giận.

Bên ngoài, ánh mắt Tư Hoài Tây vẫn thâm trầm đạm nhiên, hai tay chống lên bàn làm việc, trên thực tế mu bàn tay căng thẳng nổi gân xanh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ba của Tiểu Hoàng Đậu, anh đây là đang nói giỡn đi…"
Con mắt Bùi Chiêu Chu hơi hơi mở lớn, nhìn quốc vương bệ hạ khí thế uy nghiêm lạnh nhạt, mà người đàn ông cũng có đôi mắt xanh biển trong trí nhớ kia…
Không giống, hoàn toàn không giống.

Quốc vương bệ hạ giống nước biển lạnh băng, bỏ qua phần băng đông cứng trên mặt biển, chỗ sâu nhất giống vực sâu đông lại lòng người, đôi mắt thâm thúy lạnh băng khinh thường xem anh.

Nhưng người đàn ông trong trí nhớ kia, chính xác mà nói thì là cậu trai lớn non nớt, trắng trắng cao cao, lớn lên hẳn là một tiểu bạch kiểm tuấn mỹ, mỗi khi hắn cùng đôi mắt xanh biển thanh triệt ấm áp nhìn anh, tựa như cầm búa nhỏ gõ vào trái tim anh.

Làm Bùi Chiêu Chu không khỏi mềm lòng, tùy ý hắn đòi.

Nhưng mà có vẻ thật sự là tiểu bạch kiểm, Bùi Chiêu Chu mơ hồ nhớ rõ có ký hợp đồng bao dưỡng với hắn, nhưng kỳ quái chính là còn xuất hiện rất nhiều hình ảnh hắn điều khiển cơ giáp.

Tóm lại.

Hắn rất tốt, tuy rằng lùn hơn quốc vương bệ hạ hiện giờ một chút, nhưng so với quốc vương bệ hạ nghiêm túc lạnh nhạt thì đáng yêu hơn.

Bùi Chiêu Chu còn nhớ rõ hắn nấu ăn ngon, lúc hôn anh bên tai quanh quẩn tiếng cười từ tính, khi ôm anh thì dính người như một con kim mao, thời điểm tức giận cả người còn rất hung dữ.

* Kim mao: một giống chó.
* Gốc là nãi hung: chỉ bộ dạng của cún con mềm mại dễ thương phát hỏi, thông thường miêu tả một số đối tượng có khuôn mặt trẻ con còn chưa lớn hẳn, bộ dạng tương đối dễ thương mềm xinh khi tức giận thông thường không có uy lực răn đe ngược lại sẽ khiến mọi người cảm thấy dễ thương đáng yêu.

Trong mắt Bùi Chiêu Chu xẹt qua tia đau thương mờ mịt.

—— Anh nhớ hắn, vì sao hắn còn không xuất hiện, chẳng phải là chim hoàng yến anh bao dưỡng sao? Vì sao đột nhiên thật sự giống chim nhỏ bay đi không thấy tăm hơi nữa.

—— Tại sao từ trên người quốc vương bệ hạ anh nhìn thấy bóng dáng hắn?

Bùi Chiêu Chu bụm mặt, đôi mắt màu hổ phách lộ ra nghi hoặc, anh muốn tới gần người trước mặt, giống như gần gũi với người trong trí nhớ, nhưng người trước mặt lại là quốc vương bệ hạ nghiêm túc lạnh nhạt…
Loại khát vọng kỳ quái này làm anh có chút mờ mịt không biết làm sao.

Bùi Chiêu Chu đột nhiên bức thiết muốn biết bộ dạng của hắn, nhưng ký ức anh mơ hồ một mảnh, càng nghĩ đầu càng đau, đến cuối cùng Bùi Chiêu Chu đau khổ ninh chặt mày, trán chảy ra mồ hôi lạnh, môi mỏng hơi tái đi.

Tư Hoài Tây khẩn trương nhăn mày nhìn hàng giả này tỏ vẻ đáng thương, rõ ràng chỉ là vạch trần anh ta mặt dày vô sỉ trước mặt con nhỏ muốn thông đồng với hắn, lại bày ra bộ dạng yếu ớt xanh xao.

Với ngoại hình trông giống Bùi ca, cùng đôi mắt màu hổ phách hiện lên đau đớn kia, cmn làm lòng hắn khó chịu theo.

Tư Hoài Tây đột nhiên nhớ đến, ông bố khác của Tiểu Hoàng Đậu là tra nam bỏ lại người chồng hôn mê bất tỉnh thành người thực vật, ba năm không thấy bóng dáng.

Xem ra người đàn ông lớn lên vô cùng giống với Bùi ca này quả thực đáng thương…
Đáng thương thì đáng thương nhưng Tư Hoài Tây không có ý định tiếp thu.

Tư Hoài Tây trầm giọng, không chút lưu tình nào nói: "Lời anh vừa nói, đừng để tôi nghe lần thứ hai, các người có thể tự mình rời khỏi hoàng cung, Tiểu Hoàng Đậu ở lại hoàng cung mấy ngày để tôi dạy dỗ, tôi sẽ chăm sóc tốt con bé."
Nghe tin con gái nhỏ vừa mới tìm được phải rời xa mình, Bùi Chiêu Chu không rảnh nghĩ chuyện khác, lập tức phản đối: "Không được, nó còn quá nhỏ, cần có người chăm sóc, không thể rời xa tôi được."
Tư Hoài Tây bất biến, lãnh đạm không mất uy nghiêm nói: "Nói vậy năng lực đặc biệt của Tiểu Hoàng Đậu anh biết, loại năng lực này với con bé là con dao hai lưỡi, một khi không cẩn thận sẽ bị kẻ tâm tư không tốt lợi dụng."
Tâm tư không tốt hắc y chột dạ lui lui, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại.

Tiểu Hoàng Đậu một bên nghe được tiếng lòng Y Thừa Trạch, nhìn thấy ông chú lòng dạ hiểm độc này cuối cùng cũng biết sợ, bây giờ còn có người chống lưng cho bé, đắc ý dạt dào chọc sau lưng Y Thừa Trạch.


Lộ ra nụ cười của tiểu ác ma.

Tiểu Hoàng Đậu nhỏ giọng nói: "Không muốn con cáo trạng với quốc vương bệ hạ thì sau này phải ngoan ngoãn nghe lời con nói."
Y Thừa Trạch bày vẻ mặt giận không dám nói.

Tư Hoài Tây lại tiếp tục: "Ở lại hoàng cung tôi sẽ dạy dỗ con bé cách khống chế tinh thần lực, cũng chỉ có tôi mới có thể dạy con bé."
Bùi Chiêu Chu do dự rối rắm một hồi, thông qua video giám sát anh biết được năng lực đặc biệt của Tiểu Hoàng Đậu, anh lo lắng Tiểu Hoàng Đậu còn nhỏ như vậy, sử dụng năng lực này đó có ảnh hưởng đến sức khỏe không, hiện tại có người có thể dạy Tiểu Hoàng Đậu ở phương diện này thì tốt quá.

Nhưng Bùi Chiêu Chu vẫn không yên tâm để Tiểu Hoàng Đậu một mình ở lại hoàng cung.

Bùi Chiêu Chu nghiêm túc nhìn Tư Hoài Tây nói: "Có thể, nhưng với tư cách là ba của Tiểu Hoàng Đậu, tôi cũng muốn ở lại hoàng cung với nó."
Tư Hoài Tây trào phúng mà cười, cảm thấy tên này chính là muốn nhân cơ hội ở trong hoàng cung câu dẫn hắn, dáng vẻ đáng thương vừa rồi cũng là giả vờ.

Tư Hoài Tây lạnh mặt nói: "Tùy anh, nhưng anh không được đến gần tẩm cung của tôi."
Bùi Chiêu Chu cảm thấy bị khuất nhục, trái tim co thắt khó chịu, mím chặt môi nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không, thưa quốc vương bệ hạ.".


Bình luận

Truyện đang đọc