ÁM SÁT ĐỐI TƯỢNG LÀ HỒ LY

Vừa được tiểu cô nương mặc áo màu xanh lục cười tủm tỉm dẫn vào sân viện viên chủ, ta đã cảm thấy đại sự không xong.
Nếu nói vị viên chủ mặt lạnh hôm qua chẳng qua chỉ thấy ta không vừa mắt, vậy hôm nay, nàng tản ra khí lạnh cũng có thể hóa thành những phiến băng xuyên thủng người ta rồi.
Làm sao đây, tâm trạng viên chủ hình như không được tốt a, là có liên quan tới ta sao? Lục La ngươi đừng đi nhanh như vậy, đừng cài then lại a, nè!
Trơ mắt nhìn vị tiểu cô nương mỉm cười rời đi, khép cửa lại, lòng ta như đống tro tàn, không nhịn được bất giác lui ra sau, ý đồ trốn tránh đối diện với ánh mắt nhìn thẳng chăm chú của vị bạch y nhân nọ. Thiệt tình, ta lúc nào chọc cho vị chủ tử này mất hứng vậy chứ, trừng phạt ta cũng đã làm xong rồi.
"Nghe nói đêm qua ngươi được Ngân tiểu thư mang vào phòng?"
Trong lúc ta đang bí bách, nàng mở miệng, giống như tùy ý, nhưng thanh âm lại lạnh lùng.
"Còn là vào khuê phòng của tiểu thư."
Hả, nàng gọi ta tới thật sự lại là vì chuyện này? Lẽ nào chuyện này truyền ra đã bị trang chủ biết được, sau đó trang chủ giận cá chém thớt lên người nàng chỉ trích quản giáo không tốt gì đó, cho nên nàng mới tìm ta cảnh cáo?
Nhưng ta lại nghe thấy nàng cười lạnh một tiếng, sâu kín nói.
"Ngươi ngược lại rất biết làm nữ nhân vui vẻ."
Lời này rõ ràng ẩn giấu một chút giễu cợt, khiến người ta phải khó hiểu, không đoán ra được. Nhưng tiếng nói này cực kỳ giống với quận chúa, lại khiến ta lập tức hình dung gương mặt quận chúa vào hình dạng của nàng. Ừm... nếu là quận chúa nói ra những lời này, trên mặt nhất định sẽ cười như không cười, còn giọng điệu giễu cợt, không chút nghi ngờ nào chính là đang cố nén cơn giận.
Sau đó ý mà nàng ẩn giấu chính là: Ha, được lắm, không đến phục vụ bổn cung, lại đi uống rượu với người khác, còn ngâm thơ này nọ, vui vẻ lắm chứ gì? Xem ra bổn cung nên thật tốt dạy dỗ lại ngươi. Nói, muốn bổn cung dạy dỗ ngươi thế nào...
Phi phi phi, ta đang suy nghĩ miên man gì vậy!
Sau khi phục hồi tinh thần ta quả thật muốn che mặt mình lại. Có điều liên tưởng như vậy xong, trong lòng bỗng cảm thấy kỳ quái. Cảm thấy quái lạ ở đâu đó.
Trong đầu thấy khó hiểu thoáng hiện ra hình ảnh hôm qua Sơn cô nương hôn trán Ngân San Lan, sau đó mỉm cười xoa đầu nàng...
"Ngươi đang nghĩ ngợi gì hả?"
Bạch y nhân đối diện thình lình nói, không vui nơi đáy mắt càng sâu hơn.
"Ta đang nói chuyện với ngươi, còn ngươi lại thất thần?"
"Không, không phải vậy, viên chủ, ta đang nghiêm túc nghe mà. Vừa rồi... chẳng qua trong đầu phiền não, đang tự cảnh tỉnh mà thôi." Ta vội vàng trả lời.
"Nga? Vậy sao." Nàng nhẹ nhàng nhướng mi.
"Ngươi biết mình làm sai ở đâu?"
Ta khum lưng cúi người, ngoan ngoãn trả lời.
"Tiểu nhân chỉ là hoa nô, thân phận khác biệt với tiểu thư, không nên vượt quá khuôn phép, theo tiểu thư uống rượu, bôi xấu thanh danh tiểu thư."
"Ngươi không nên ở chung một chỗ với tiểu thư, nguyên nhân cũng không phải vì thân phận khác biệt."
Viên chủ hừ lạnh một tiếng, từng bước đi tới cạnh ta, giọng trầm xuống.
"Hơn nữa ngươi sai, không chỉ có chuyện này."
Không chỉ có chuyện này? Vậy còn chuyện gì nữa? Ta không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm đôi giày ống màu trắng trước mặt, trán cũng sắp toát đầy mồ hôi lạnh. Suy nghĩ một hồi, mới do dự nói.
"Là ta... ra sức còn chưa đủ?"
"Phì!"
Ngoài ý muốn, bên trên đột nhiên truyền tới tiếng khẽ cười, mà giọng điệu vốn lạnh lùng cũng biến thành nhu hòa, giống như lớp băng trên mặt hồ bỗng ôn nhu tan ra vậy, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
"Ngươi tên ngốc nghếch này."
Giọng điệu này... không phải chứ! Ta kinh ngạc ngây người, bỗng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tay ngọc người trước mặt khẽ nâng lên, chậm rãi lột tấm mặt nạ, lộ ra mi mắt quen thuộc.
Quận... quận chúa? !
"Lại không nhận ra bổn cung."
Ngón tay thon thả của quận chúa đặt lên mi tâm ta, nhẹ nhàng đẩy một cái, bộ dạng lúc giận dỗi của nàng cũng đẹp mê hồn.
"Lẽ nào ngươi liền không cảm nhận được, Tần viên chủ đối đãi ngươi khác biệt người khác à?"
Đương nhiên cảm nhận được, phạt ta làm việc còn không cho ăn cơm, đơn giản là ác ý không giống người khác a! Không đúng, đây không phải điểm chính! Ta đè nén cơn oán phẫn cùng niềm vui mừng cảm động không rõ nguyên do xuống, gấp giọng hỏi.
"Quận chúa ngươi không phải nên nằm trên giường bệnh sao, sao lại chạy tới đây? ! Còn làm Tần viên chủ, rốt cuộc chuyện này là sao a?"
Người trước mặt lại ung dung nói.
"Ta đích thân tới, sau khi ngươi lấy được thuốc ta cũng uống kịp thời, tránh cho đường xá xa xôi, làm lỡ bệnh tình."
Quận chúa ngươi đừng có nói đùa!
Ta vội la lên.
"Mạo hiểm bệnh tình chạy tới đầm rồng hang hổ, đây cũng đâu phải là chuyện để đùa!"
"Sóng gió gì mà bổn cung chưa từng trãi."
Quận chúa khoát khoát tay, bưng lên vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Thật ra bổn cung cũng vì muốn điều tra án tình giúp triều đình mới tới. Các nước lân cận gần đây không yên, nước Lang Tử vùng biên giới có ý đồ xâm lược, lại còn ma giáo hoành hành..."
"Không, ta vẫn cảm thấy ngươi là vì ham vui mới tới."
Ta mặt không đổi cắt ngang lời nàng.
"E hèm, ngươi, ngươi lại chống đối bổn cung."
Quận chúa yểu điệu che ngực, đau lòng nói, động tác thần thái kia rất chi khoa trương. Ta tức giận nói.
"Nhưng rất nguy hiểm a, ngươi không cho Đại Phương theo cạnh ngươi sao?"
Nàng thế nhưng nhướng mày.
"Sợ cái gì, ngươi chẳng phải đã nói, sẽ đảm bảo an toàn cho ta à."
"Ta nói lúc nào?"
Ở cái chỗ này ta tự vệ còn chưa xong. Ta nói.
"Nếu quận chúa ngươi đã đích thân tới đây, vậy ta lưu lại hình như cũng không còn tác dụng, không bằng ta về trước..."
Sắc mặt quận chúa trầm xuống, sâu kín nhìn ta.
"Ngươi bỏ mình ta lại đây?"
Cái gì mà bỏ lại... ta muốn phản bác, nhưng dưới ánh mắt như thể thương tâm oán hận của nàng ta lúng túng không biết nên nói gì.
Người này đúng là thích diễn a. Từ buổi tối ở Phong Diệp tự ta đã đoán trước được một mặt này của nàng, nàng hình như không hề kiêng kỵ điều gì, mấy cái kiểu như lên cơn nổi giận đùa giỡn người khác thủ đoạn làm nũng, giờ đây lại bày ra bộ dạng bị phụ tình... đúng là đáng ghét, rõ ràng ta đều biết nàng là giả vờ, nhưng vì sao vẫn không tự chủ được sinh lòng áy náy thấy không đành với nàng.
"Thôi được ta không đi, chuyện gì cũng đều nghe ngươi hết được chưa." Ta đúng là không có cốt khí.
"Thế còn tạm được."
Quận chúa nào đó khen ngợi gật đầu.
"Không uổng công bổn cung bồi dưỡng ngươi."
Ha, ta cảm thấy thật mệt mỏi. Thật muốn ngay lúc này rút Minh Phong ra cho người này cắt cổ, kết thúc chuỗi lao lực không biết điểm dừng ở đâu a.
Nhưng mà, nhưng mà Minh Phong của ta lúc này còn không biết đang trong tay ai bị dùng làm dụng cụ gì rồi! Ta thu dọn cõi lòng tràn đầy bi thương của mình, nói.
"Quận chúa, ngươi tới đây lúc nào? Đã khỏi bệnh rồi sao?"
"Mỗi khi hàn chứng tái phát, đều chỉ cần một hai ngày là khỏi. Lúc này dù có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nỗi bệnh dậy không nổi. Thật ra trước khi ngươi tới đây, ta đã bí mật tiến vào, thay thế Tần Hương thật."
Quận chúa thấy ta kinh dị, lại giải thích.
"Vài năm từ sớm, ta đã liền sắp xếp bán nha đầu có hình dạng tương tự ta vài phần vào làm hoa nô, sau đó âm thầm giúp đỡ nàng tiến lên chiếc ghế viên chủ. Nàng chính là Tần Hương. Tần Hương xưa nay không thân cận người khác, mặt lạnh ít nói, mà ta dịch dung thay thế nàng, chỉ cần học theo bảy tám phần, chưng ra gương mặt vô cảm, sẽ không bị người ta phát giác."
Nàng nói vân đạm kinh phong, nhưng lòng ta đã bắt đầu nôn nao một trận sóng to gió lớn. Thì ra từ vài năm trước, quận chúa đã biết ở đây có Hỏa đan sân, sau đó liền lên kế hoạch?
Ta kinh ngạc nói.
"Vậy còn nàng?"
Vị Tần Hương thật, bây giờ lẽ nào đã...
Ánh mắt quận chúa hơi nheo lại, cười như không cười.
"Không còn giá trị lợi dụng, đương nhiên là..."
Bộ dạng ta sợ hãi. Nàng thế nhưng lại một bộ biểu tình buồn cười, vỗ vỗ mặt ta, quở trách.
"Nghĩ ngợi gì vậy, nhiệm vụ Tần Hương kết thúc, đương nhiên được ban thưởng cho hồi hương rồi."
"À."
Thật vậy ư? Ta len lén lau mồ hôi trong lòng bàn tay, suy nghĩ một chút, nói.
"Vậy Lục La cũng là người của chúng ta?"
"Ừm, thiếp thân phục vụ, đều là tâm phúc của bổn cung. Trong viên còn vài tai mắt khác."
Cài cắm vào nhiều như thế à? ! Xem ra không chỉ đơn giản vì Hỏa đan sân.
Ta lại hỏi.
"Tiểu vương gia hắn biết chuyện này không?"
Hừ, chính là tên này đã đẩy ta xuống hố, suy nghĩ lại cũng đều thấy tức giận. Mấy bộ sách quý giá của hắn sau khi về ta nhất định sẽ cướp đoạt hết!
"Thanh Sơn tự có chuyện nên làm."
Quận chúa thành thật xoay người, đi tới đầu bên kia giường ngồi xuống, lúc nhắc tới tiểu vương gia, thần sắc trên mặt liền lạnh đi vài phần.
"Những chuyện này không cần nó bận tâm, bổn cung tự xử lý được rồi."
"Lúc trước vương gia phái ta tới đây, ngươi cũng biết?"
"Ừmm~"
"Vậy sao ngươi không ngăn cản hắn a."
Ta buồn bực. Động tác nâng trà của người đầu bên kia dừng lại, ngay sau đó môi thơm khẽ mở, chậm rãi nhẹ nhàng nói giống như lông vũ phất qua vậy, nhẹ nhàng phẩy vào lòng ta.
"Bởi vì —— ta cũng muốn biết, ngươi sẽ vì ta làm được tới đâu."
Mới không phải vì ngươi đâu! Tim ta bỗng đập mạnh một cái, trong lòng vội vàng phản bác.
Sau đó cảm thấy không được tự nhiên, liền cũng học theo ngồi xuống, theo thói quen rót trà cho nàng.
"Nếu đã có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào, vậy tại sao không sớm trộm Hỏa đan sân?"
"Ha, bổn cung nếu muốn có được một vật, từ bao giờ sẽ dùng thủ đoạn trộm cắp. Hơn nữa vì một Hỏa đan sân cỏn con mà bứt dây động rừng, còn chưa đáng giá."
Không đáng giá? Ta khó hiểu có chút tức giận.
"Ta không biết các ngươi có kế hoạch gì, nhưng ngươi cứ vậy không quan tâm tới thân thể mình sao?"
"Ngươi lo cho ta?"
Quận chúa bỗng nghiêng người tới gần, ánh mắt nhìn ta thêm vài phần nóng bỏng.
Ta nghẹt thở, mới hậu tri hậu giác, bầu không khí này quả thật khiến ta không thể lý giải được. Ta chuyển tầm mắt né tránh nói.
"Ta chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái."
"Được rồi, không đùa ngươi nữa."
Nàng tạm bỏ qua, khẽ cười nâng chung trà nhấp môi.
"Ngươi cũng biết Hỏa đan sân năm năm mới ra hoa một lần, mà bệnh tình của ta cần dùng hoa này làm thuốc. Đợi thêm vài ngày, thời cơ mới chín mùi."
Vào lúc này tâm tình quận chúa hình như tốt hơn vài phần, khóe miệng còn cong nhẹ, giống như con hồ ly đang vui vẻ vậy. Nàng mở hộp đựng thức ăn trên bàn, bưng một dĩa thức ăn bên trong ra.
"Đây, ở đây có chút điểm tâm, ngươi có đói không, tới ăn đi."
Ta chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên. Mấy cái bánh ngọt tròn tròn nhỏ nhỏ kia có đủ mọi màu sắc, còn sắp xếp như cánh hoa, nhìn qua đã cảm thấy ngon mắt, còn tỏa ra hương vị ngọt ngào nữa, càng mê người. Vì vậy ta cũng không khách khí, gắp lên một miếng bỏ vào miệng, quả nhiên mùi vị tuyệt hảo.
---- ---- ----
Có lỗi chính tả, comment cho mình biết nhé, cảm ơn các bạn ^^

Bình luận

Truyện đang đọc