ÁM SÁT ĐỐI TƯỢNG LÀ HỒ LY

Mấy ngày sau khi trở lại Thuận Thiên thành, ta cũng không thể bước nửa bước vào vương phủ.
Biến cố xảy ra hết sức đột ngột, ta về Thuận Thiên thành cũng không nghe ngóng được nửa điểm tin tức, chỉ từ xa phát hiện được bốn phía vương phủ đều cho người canh phòng nghiêm ngặt không cho phép bất kỳ ai đến gần. Còn mấy tên lính kia dù cũng mặc khôi giáp màu bạc, nhưng khôi giáp tên tướng cầm đầu mặc lại là kỳ lân, cầu vai còn có đầu con chim tước được đúc bằng đồng... nhìn bộ dạng hình như là cấm vệ quân? !
Cấm vệ quân sao lại xuất hiện ở đây? Lòng ta giật nảy, lập tức xuất hiện rất nhiều điềm chẳng lành. Đáp ở xa quan sát một lúc, thấy vú Trương cầm giỏ thức ăn muốn tiến ra liền bị cấm vệ ngăn lại phải quay vào. Sự tình không lạc quan rồi.
Ta tranh thủ ngăn cản lão bá đi ngang lại hỏi thăm, hắn nhìn quanh không thấy ai chú ý, mới sờ chòm râu của mình than thở.
"Haiz, chỉ mới hôm qua, Bắc thành bỗng mây đen ùn ùn kéo tới, ngay cả Tấn vương phủ vốn luôn quang đãng cũng bị bao trùm, sau đó một đội quân ngân giáp đột nhiên cuồn cuộn tiến vào thành, bọn họ ai cũng khí khái bất phàm..."
Ta không nhịn được thúc giục.
"Lão bá, lão có thể nói vào điểm chính không."
Lão bá vuốt chòm râu mỉm cười.
"Đừng gấp a cô nương, cứ nghe lão kể tỉ mỉ đầu đuôi... chà, lão vừa kể đến đâu rồi? À Bắc thành đột nhiên mây đen kéo tới..."
Đây là muốn kể lại từ đầu sao! Ta sắp vội muốn chết rồi nè!
"Không, lão vừa kể đến quận chúa rồi!"
"Vậy sao?"
Hắn hơi sững sốt, lại bắt đầu than thở.
"Quận chúa Tấn An không hiểu sao mắc trọng bệnh, nghe nói hôn mê mấy lần, hôm nay cơm cũng không ăn được, đã bị giam lỏng trong vương phủ, haiz, quả thật ông trời ghen tỵ hồng nhan. Cũng không biết Tấn vương phủ đã phạm phải chuyện gì..."
Không ăn được cơm sao... tuy không biết những lời này có mấy phần là sự thật, nhưng ta vừa nghĩ tới bộ dạng tiều tụy phải chịu đựng thống khổ hành hạ lúc này của quận chúa, có lẽ một khắc sau tính mạng nàng liền sẽ bị đe dọa, là trái tim ta lại thắt lại.
Tại sao ta lại bỏ đi ngay vào lúc này! Nếu ở lại bên cạnh quận chúa, đã có thể sớm lấy được thuốc giải cho nàng, nói không chừng còn có thể ngăn cản trước khi nàng bị hạ độc Thất miên tán...
"Chậc, lão đừng nói lung tung a!"
Trong lúc ta vô cùng ảo não sốt rột, thì có một phụ nhân đi chợ vừa vặn nghe thấy lời lão bá, lại gần thấp giọng nói.
"Những người này chính xác là do đương kim hoàng thượng phái tới bảo vệ Tấn vương phủ."
Nàng xích lại gần thêm, nói.
"Nghe nói có người muốn gây bất lợi cho vương gia quận chúa nên mới vậy. Mà quận chúa bị trọng bệnh, được đưa vào hoàng cung tịnh dưỡng rồi."
"Cái gì?"
Quận chúa vào cung rồi? !
"Không thể nào, quận chúa rõ ràng còn nằm bệnh trong phủ mà."
Lão bá mặt đầy không tin khoát tay.
"Ai nha, con dâu Triệu gia hôm trước nhìn thấy xe ngựa tới đón nàng đi, chính xác là đã đưa nàng vào cung dưỡng bệnh. Hơn nữa nếu quả thực quận chúa còn bị nhốt trong phủ, đám người Vương tú tài sớm đã giơ bảng náo loạn một trận rồi."
Vương tú tài, giơ bảng? Không biết có phải là hội ái mộ cuồng nhiệt quận chúa không?
Lão bá không phục.
"Ha, ai nói không đi náo loạn, đều bị dẹp cả rồi, còn bị bắt đi vài người kia kìa, các ngươi không sống gần đó, ở đâu ra cho nhìn thấy."
"Ta là không sống gần đó, nhưng chuyện này ta rõ hơn lão nhiều..."
Bọn họ tiếp tục tranh luận không ngừng, nhưng ta đã không còn tâm trạng để tiếp tục nghe. Mấy tên cấm quân kia quả thực không giống như tới bảo vệ vương phủ, ngược lại càng giống giam lỏng bọn họ bên trong để giám sát hơn. Còn quận chúa ngay khi nàng vừa bị trúng kịch độc, thì tất cả người trong vương phủ đều liền bị khống chế, dưới tình hình này, rõ ràng chính là một âm mưu, bị người ta hãm hại, hơn nữa còn chưa rõ lai lịch đối phương là ai.
Vậy còn sư huynh, hắn có tham dự vào chuyện này không? Ta càng nghĩ càng thấy tâm loạn như ma.
Hôm nay chỉ đành nghĩ cách thử lẻn vào vương phủ mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trước đó, phải đi lấy bằng được thuốc giải cho quận chúa.
Vì vậy ta không trì hoãn thêm, lập tức vận khinh công bay đi cách phủ năm dặm.
Những ngày này trước cửa trăm họ Thuận Thiên thành đều dán liễn đỏ, dưới tàn cây cũng treo đèn lồng đỏ, hai bên phố đều bày ra không ít gian hàng Tết, xa xa nhìn lại đều là một cảnh vui mừng. Nhưng niềm vui này đến khu vực cách năm dặm thì liền chấm dứt.
Ở đây hắc bạch lẫn lộn, phần lớn đều là người trong giang hồ. Bọn họ thường cũng thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà con ngõ nhỏ trông cũng chỉ như một con ngõ bình thường không bóng người, không có pháo hoa. Gió rét thổi vù vù qua những cái sân nhỏ không người, thỉnh thoảng mấy con chó trông nhà sủa ầm lên vài tiếng, để mảnh địa phương này trông càng âm u quỷ dị.
Trước cửa nhà sư huynh ngược lại lại có dán đôi liễn, phá lệ nổi bật giữa một mảnh u tối, hai dòng chữ đầy ý nghĩa kia không giống như là bút tích của hắn. Ta ngửi thấy một trận mùi thơm thức ăn, trực tiếp leo tường tiến vào, đoạt chung rượu sư huynh đang đưa đến bên mép.
"Sao hả, muội không phải về Ngạo Thiên rồi à."
Hắn nửa điểm không thèm để ý, giống như sớm đã đoán được ta sẽ tới. Liếc ta một cái, lại cầm đũa gắp đậu phộng ăn. Bởi vì bốn phía đều có đại thụ bao quanh, trong viện ngược lại không bị gió rét tàn phá, nhưng không khí lạnh lẽo vẫn như cũ có thể làm tê cóng mười đầu ngón tay.
Ta chà xát hai lòng bàn tay vào nhau, giống như không quan tâm nói.
"Sư huynh, muội cần thuốc giải Thất miên tán."
Động tác hắn hơi dừng lại, xong vẫn tiếp tục rót trà đẩy đến cạnh ta. Đợi khói trắng bốc lên sau đó tiêu tán trong không khí, hắn mới làm vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
Sau một lát, mới nói.
"Thứ khác có thể cho muội, thứ này thì không."
"Tại sao?"
"Huynh đã nói với muội, muội hãy tránh xa nữ nhân kia ra."
Giọng sư huynh đột ngột trở nên nghiêm nghị, đôi đũa trong tay cũng nặng nề phách xuống bàn.
"Muội đã bỏ đi, hôm nay trở về là muốn dính vào cái gì đây!"
Ta nghe mà tâm lạnh.
"Sư huynh, huynh quả thật là người đã hạ thủ?"
Sắc mặt hắn cũng lạnh đi.
"Là huynh hạ thủ thì thế nào? Muội vì nữ nhân đó, nói chuyện với ta như vậy?"
"Kẻ thù của huynh, lẽ nào là quận chúa?"
"Muội không cần phải biết."
"Nhưng muội không muốn nàng chết!"
Ta khó thể duy trì thái độ dửng dưng thêm nữa, kéo lấy ống tay áo hắn cầu xin nói.
"Sư huynh, cho muội thuốc giải đi."
Sư huynh bất ngờ trừng ta, giống như bị lời ta làm cho kích động. Một cái hất tay, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Xem như đoạn tuyệt quan hệ ở đây cũng không tiếc?"
"Sư huynh!"
Ta kinh ngạc kêu lên.
"Muội thích nàng ta rồi phải không?"
Hắn bỗng ngắt lời ta, ánh mắt tàn bạo mang theo phức tạp.
"Nói huynh biết, có phải muội đã thích Trữ Thanh Ngưng!"
Thích quận chúa? Đầu óc ta ong lên, ngẩn ra nhìn gương mặt tức giận của hắn. Hồi lâu, mới tim đập loạn nhịp tránh đi tầm mắt, bên tai thì nóng bừng.
"Muội... muội không biết. Nhưng muội không thể đứng trơ mắt nhìn nàng chết. Muội phải cứu nàng."
"Hừ!"
Sư huynh nghe thấy phất ống tay áo, vô cùng lãnh khốc nói.
"Nếu như huynh không cho?"
"Sư huynh..."
Ta cũng đứng lên trấn định nhìn hắn, tay hơi buộc chặt.
Quả nhiên vẫn không đáp ứng a... nhưng chuyện đã tới nước này, ta cũng không còn sự lựa chọn nào hơn.
"Sư huynh, lúc nhỏ phàm gặp phải chuyện gì, chúng ta đều sẽ dùng võ công phân định cao thấp, quyết định sẽ nghe theo ai."
Ta chịu đựng trong lòng tràn ra chua xót, ép một chút nhiệt ý đang trực trờ tràn ra bên khóe mắt vào trong.
"Khi đó huynh thường luôn bảo vệ chở che cho muội, hôm nay hãy dùng hết sức mình, không cần thủ hạ lưu tình."
"Muội!"
Thân hình hắn run lên, không dám tin nhìn vào ta. Sau đó nổi giận ngược lại lại cười, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
"Ha, được, được! Không ngờ huynh muội chúng ta, hôm nay lại sẽ vì một nữ nhân mà bất hòa!"
"Sư huynh..."
Hốc mắt ta ê ẩm.
"Đừng nói nhảm!"
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bước mấy bước đến giá lấy thanh trường kiếm ném về hướng ta, sau đó cũng tự lấy cho hắn một thanh, vén lên một trận quyết đấu, chiêu thức bá đạo liền đánh úp tới.
"Ta ngược lại muốn xem thử những năm này muội có tiến bộ hay không!"
Khi tiếng leng keng vừa vang lên, binh khí đỡ đòn bị đánh hất sang một bên, chiêu thức mạnh mẽ. Sư huynh hiển nhiên rất tức giận, từng chiêu đều ngoan độc, từng bước ép sát, rất nhanh ép ta vào góc chết.
Ta yếu thế, một đường đều né tránh, mượn lực thân cây nhảy qua một vòng, vừa né tránh vừa một kiếm rơi vào lưng hắn, tóc bên cổ cũng bị kiếm khí bén nhọn gọt mất vài lọn. Ngay sau đó hắn xoay người tung cước, băng ghế thoáng chốc đằng gió hăng hái bay về hướng ta.
Ta đưa kiếm đón lấy, mũi kiếm mang theo băng ghế xoay một vòng theo lực đạo của ta, ngay sau đó ta hạ cổ tay xuống thấp, bộp một tiếng chiếc ghế được ta đè vững vàng trên bàn chắn giữa cả hai. Cùng lúc đó ta điểm lên ghế phi thân, đưa lực vào kiếm giáng một đòn thứ hai xuống chiếc ghế. Phanh một tiếng, bốn chân ghế gắng gượng khảm vào mặt bàn, đâm nứt ra vài đường kẽ hở, liên lụy bình trà và tách dĩa cũng bị vỡ nát.
"Được!"
Sư huynh quát một tiếng, hàn quang nơi đáy mắt càng tăng thêm, hất tay vẫy trường kiếm, mang theo âm gió vù vù, đỡ lấy một kiếm dừng lại vẫn chưa đánh xuống của ta.
Ta đáp xuống xoay người cúi thấp, ngửa nửa thân lên, khi đến bên cạnh sư huynh, liền điểm lên đại huyệt quanh thân hắn. Sư huynh thấy tình thế không ổn hất cổ tay quét một đường kiếm, hai kiếm chạm nhau, cọ sát qua khỏi, xoẹt ra những tia lửa nhỏ. Mũi chân ta điểm nhẹ, xoay thân lại, đứng cùng tư thế với sư huynh.
Kiếm đánh tới phải nhanh, chỉ có tốc độ mới có thể trong nháy mắt chớp được thời cơ, cố ý để lộ sơ hở dụ sư huynh tấn công, ta đánh sau nhưng đánh trúng. Bàn về sức lực hay khí thế ta đều không sánh được với hắn, nhưng bàn về chớp thời cơ dùng khinh công để dây dưa hắn chưa chắc đủ linh hoạt bằng ta!
Trong sân bỗng nổi lên trận gió, thổi bay vạt áo, lưỡi kiếm lóe lên.
Chưa đầy nửa nén hương ta với sư huynh đều mang đủ mọi chiêu thức ra dùng. Sư huynh dùng kiếm thay đao, kiếm khí chém ra đã mạnh và rộng hơn nhiều so với trước, nhưng dù cẩn thận đến đâu cũng sẽ để lộ sơ sót, không thể chu toàn tất cả được. Lúc hắn đánh ra kiếm khí lần nữa, trong nháy mắt ta thả tay đánh một chưởng vào chuôi kiếm, mũi kiếm bất ngờ hướng thẳng tới cổ họng hắn.
Hắn không phòng được ta sẽ có chiêu thức này, lui nhanh ra sau hai bước. Ngay sau đó huơ kiếm hất lên, chiêu cuối cùng này là chiêu Hoàn kiếm thức. Gần như đồng thời, ta bắt lại chuôi kiếm thuận thế vung lên.
Động tác giống hệt, năm đó ta theo hắn luyện võ công nhiều vô số kể. Chiêu Hoàn kiếm thức này, làm cho kiếm bay xoáy cắt đứt gân cổ đối phương, ngay sau đó bay về lại bên tay trái, chớp cái đoạt lấy tính mạng, không có một giây sơ hở.
Sư huynh không ngờ ta sẽ dùng chiêu thức năm đó có tập thế nào cũng không học được, cúi thấp người để né chiêu Hoàn kiếm thức, ta nhanh chóng tiến lên xuất chưởng thẳng vào mặt hắn. Hắn không kịp dùng biến chiêu nên vận công thối lui, ta kiên định, ném bỏ thanh kiếm của mình ép sát theo sau, thời điểm hắn dùng kiếm đánh trả ta liền chặn lại.
Lúc này để chặn được thanh kiếm, chỉ còn cách dùng thân mình. Máu tươi ồ ạt chảy ra, sư huynh cũng ngẩn người. Ta không để ý nỗi đau đớn da thịt bị cắt trúng, lúc này thay đổi hướng mũi kiếm kề sát bên cổ hắn. Mà thanh kiếm ban nãy ta ném ra sau lưng cũng xoáy nhiều vòng, kêu vùn vụt cắm vào thân cây khô, kình khí chưa ngừng, tạo nên âm thanh chấn động.
Thắng bại đã rõ.
Sư huynh nhìn ta thật sâu.
"Ha, ta nhớ hồi đó muội luyện mãi cũng không luyện được chiêu này."
Dừng một chút, lại nói.
"Xem như cũng học được không ít bản lĩnh hơn trước."
Mấy lời này tuy vẫn còn giận, nhưng giận dữ thì đã bớt đi vài phần, nghe ra còn có thêm vài phần vui vẻ yên tâm và cảm khái.
"Sau khi huynh bỏ đi, muội đã khổ luyện rất nhiều."
Ta thở hổn hển thả kiếm xuống. Trận đánh này tuy ngắn ngủi, nhưng gần như đã tiêu hao hết thể lực của ta. Điểm huyệt để máu ngừng chảy, thế nhưng máu chảy ra lại biến thành màu đen kèm theo đau nhức chứng tỏ đã bị trúng độc.
"Mau bôi thuốc giải lên."
Hắn thấy ta cau mày nhẫn nại, thần sắc liền hòa hoãn đi không ít, đưa lọ thuốc bột cho ta.
Ta lắc đầu.
"Sư huynh, muội xin là thuốc giải cho quận chúa."
"Muội! Muội thử nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình đi!"
Thần sắc vừa hòa hoãn liền lập tức lạnh đi, một bộ chỉ tiếc sắt không thể rèn thành thép với ta.
"Muội vì nàng ta, ngay cả tính mạng cũng không cần? ! Muội không thấy đã phụ lòng sư phụ sao?"
Ta cắn răng không nói lời nào, cứ vậy cố chấp nhìn hắn, dưới chân lại thấy rã rời, đứng không vững. Không biết thanh kiếm này đã tẩm chất độc gì, quả thật đau muốn chết, nếu không phải ta liều mạng chịu đựng, lúc này đã khóc lóc kêu đau rồi cũng nên!
"Ai! Không có tiền đồ!"
Hồi lâu, sư huynh cuối cùng cũng thỏa hiệp trước, xoay người vào trong nhà cầm một cái lọ nhỏ cùng vải thưa ra, cùng với lọ thuốc bột vừa rồi ném tất cả vào ngực ta, thở hổn hển nói.
"Cầm lấy đi! Sau này đừng tới tìm ta nữa!"
Nói xong quay lưng, không thèm nhìn ta lấy một cái.
Hốc mắt ta lập tức chua xót, hít hít cái mũi, nói.
"Sư huynh, thật ra kẻ thù của huynh không phải quận chúa đúng không."
Lúc này lấy được thuốc giải ta cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm xác định, quận chúa không phải kẻ thù đã hại chết Lê nhi mà sư huynh nói, còn "sau này đừng đến tìm ta nữa" gì đó, bất quá cũng chỉ nói lẫy mà thôi.
Về điểm này sư huynh rất giống sư phụ, đều là ngoài miệng thì cứng nhưng trong lòng lại làm bằng đậu hũ haha.
Ta vội vàng mở vải thưa ra, bôi thuốc băng bó. Thấy hắn không thèm để ý tới ta, lại ưỡn mặt cười nói.
"Đợi mấy ngày tới mọi chuyện xong xuôi, sư muội sẽ tới bồi sư huynh một bàn rượu và mồi ngon."
"Hừ, đừng có được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Cút, đi tìm tiểu tình nhân của muội đi!"
Hắn phất ống tay áo xong liền vào trong nhà.
Ta thè lưỡi. Xem ra sư huynh hình như đúng là đã có va chạm gì đó với quận chúa, bằng không hắn cũng sẽ không thay đổi thái độ tức giận của mình trước chuyện của ta và quận chúa như vậy... không đúng, ta thích quận chúa hồi nào đâu!
Mặt ta nóng lên, sau khi băng bó xong lập tức vận khinh công trở lại vương phủ, sau đó lượn vào trong con hẻm nhỏ vắng người.
Vốn định trèo tường phía sau vương phủ lẻn vào, không ngờ ngay cả nơi đó cũng bị canh giữ, suýt nữa ta còn bị bọn họ phát hiện. Xem ra khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Ta đành phải đi vòng qua nơi khác, sau đó tránh mấy tên thủ vệ đi qua đi lại ở đó. Theo lý thuyết, dù cho người vương phủ bị giam lỏng đi nữa, nhưng ám vệ chắc cũng sẽ không bị bắt lại toàn bộ chứ.
Quả nhiên, ta vòng tới vòng lui một hồi, rốt cuộc có người chủ động tới tìm. Là nữ ám vệ trưởng giỏi khinh công nhất, Sở Linh.
"Quận chúa lệnh cho ta ở đây đợi ngươi."
Nàng đi thẳng vào vấn đề.
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Sở linh: (* ̄△ ̄*) Hoa đại nhân, ta đợi đại nhân ở đây đã bảy ngày.
Phi Hoa: Thế à, vậy không nên để chậm trễ thêm, mang ta đi gặp quận chúa đi.
Sở linh: (* ̄△ ̄*) Hoa đại nhân, khoảng thời gian rời khỏi vương phủ, đại nhân có ăn đậu hũ của ai không? (khẳng định đậu hũ ngươi hỏi và đậu hũ nàng trả lời khác nhau một trời một vực =))))))~~~)
Phi Hoa: Hở? Có ăn đậu hũ của tiểu muội Xuân Hoa a, có vấn đề gì không?
Sở linh: (* ̄△ ̄*) Quận chúa nói, ba ngày không chịu mò về, còn ăn đậu hủ nữ nhân khác, không cần đi gặp nàng nữa, trực tiếp lấy cái chết đền tội ở đây.
Phi Hoa: ( °Д°;) Cái gì! ! Sao có thể! Ta còn chưa đưa thuốc giải cho quận chúa mà!
Sở Linh: (lạnh lùng rút kiếm) Lấy cái chết tạ tội đi!
Phi Hoa: ( > Д <;) Không không, ta vẫn chưa nấu cho quận chúa mấy món sở trường của ta!
Sở Linh: (lạnh lùng giơ kiếm lên) Lấy cái chết tạ tội đi!
Phi Hoa: ( *;) Không không không! Ta... ta... ta vẫn chưa kịp thổ lộ nói thích quận chúa kia mà! !
Sở linh: . . . ( ) Chúc mừng! ! Đại nhân được thông qua
~~(  ̄▽ ̄) Nhanh tắm rửa sạch sẽ rồi đi với ta gặp quận chúa! !

Bình luận

Truyện đang đọc