ÁM SÁT ĐỐI TƯỢNG LÀ HỒ LY

Lại dám nói thích người khác!
Uổng công ta nhớ nàng đến vậy, còn mạo hiểm chạy vào cung! Mới bao lâu đó thôi đã liền thay lòng đổi dạ! Đồ phụ bạc!
Nghĩ lại những nguy hiểm lo lắng mấy ngày qua của ta, cùng với mẫu đối thoại vừa rồi, một mớ tâm trạng phức tạp liền giống như hơi nước tranh nhau bốc lên, khiến trái tim ta muốn bùng nổ.
Hai mắt ta trầm xuống, đưa tay vòng qua eo quận chúa, dưới một tiếng kêu khẽ xoay người mang nàng mấy bước áp vào tường. Sau đó cái tay còn lại áp tại bên cạnh đầu nàng, cúi đầu nhìn nàng rất sâu.
"Lặp lại lần nữa, người nàng thích là ai?"
—— Bá đạo đến mức khiến ta cũng phải giật mình.
Quận chúa không ngờ ta sẽ làm như vậy, mở to hai mắt ngây ngẩn, nhưng kinh sợ trong mắt cũng chỉ thoáng qua.... sau đó liền là ngạc nhiên mừng rỡ? Nhưng còn chưa cho ta kịp nhìn rõ, nàng liền rất nhanh khôi phục, không cam lòng yếu thế tiến lên đón lấy tầm mắt ta.
"Nàng định làm gì đây?"
Nàng thậm chí còn to gan đưa tay ra, nhu nhược như không xương leo lên bả vai, dây dưa tới cổ. Trêu đùa ta như vậy xong hất cằm đưa mặt tới gần, thì thầm thỏ thẻ.
"Nàng áp thiếp lên tường, là định làm gì thiếp, hửm?"
Đè thấp âm thanh đến mức quyến rũ tận cùng, cuối cùng còn rất uyển chuyển dùng giọng mũi tràn ra một tiếng hửm, yêu mị tận xương. Chỉ một chiêu này đã khiến ta buông kiếm đầu hàng, mất hết toàn bộ khí thế, chỉ còn lại nhiệt độ nóng phừng bên tai đang không ngừng lan tràn.
Đúng là cái đồ không có định lực mà! Ta quả thật muốn che mặt mình lại. Còn chưa có mần ăn gì cả, tại sao ta lại mặt đỏ tim đập hai chân như nhũn ra thế này... mắt thấy con hồ ly nào đó cong cong mi mắt, trong ý cười còn thấm chút đắc ý, ta chỉ hận không thể lập tức bỏ trốn khỏi đây.
Nhưng mà... quận chúa quả thật ôm cổ ta rất chặt. Còn gần nhau sát như vậy, trái tim - trái tim ta bị nàng trêu chọc đến nơi rồi! Ta phiền não muốn thối lui, nhưng người nào đó khăng khăng nhứt quyết không cho, tay đặt sau cổ còn xấu tính luồn vào trong áo lót ta vẽ vòng tròn.
Quá càn rỡ rồi!
"Haha..."
Lúc này quận chúa lại cười nhẹ, quả nhiên nhu mì câu nhân. Nhưng độ cong bên khóe môi lại mỗi lúc một ngả ngớn hơn, nhìn sao cũng thấy thật đáng ghét.
Đây là đang khiêu khích sao? Quả thật cho rằng ta không dám làm gì nàng cả sao? !
Ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, hạ thấp tầm mắt nhìn chằm chằm đôi môi anh đào gần trong gang tấc. Kiều diễm đến mức muốn phạm tội, trái tim ta liền đập không phanh.
Rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, gom hết dũng khí hơi cúi thấp đầu. Thần sắc quận chúa rõ ràng thay đổi, cẩn thận nhìn ta đang từ từ áp sát, dường như có chút không dám tin. Mà ngón tay vừa rồi còn vẽ vòng vòng cũng dừng lại, ngay lập tức níu lấy áo ta.
Ta cảm giác được hơi thở nàng bắt đầu loạn xạ.
Rõ ràng đang rất hồi hộp...
Bị quận chúa ảnh hưởng, bây giờ ngay cả ta cũng có chút khẩn trương, hô hấp cũng học theo bắt đầu run rẩy. Nhưng lúc này rồi làm sao có thể lui bước? Ta nhắm mắt tiến tới, đầu tiên chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào, hơi thở cũng liền lập tức quấn vào nhau, sau đó môi ta in lên một bờ môi khác.
Nhưng còn chưa hoàn toàn chạm vào, quận chúa bỗng xoay mặt đi. Hai tay ôm lấy cổ ta cũng trượt xuống, đặt lên đầu vai nhẹ nhàng đẩy ta ra.
Lại... bị từ chối? ! Ta ngây người.
Người trước mặt cắn môi, qua một lúc lâu mới quay đầu nhìn ta, thần sắc nghiêm túc nói.
"Tại sao lại hôn thiếp?"
Gì cơ? Bản thân còn đang ảo não vừa rồi hôn quá chậm vừa nghe thấy liền thốt lên.
"Rõ ràng còn chưa hôn mà."
"Nàng!"
Quận chúa hung hăng quát ta, nhưng trên gương mặt đã hồng thấu vài phần.
"Tại sao... muốn hôn?"
Đương nhiên là vì ham mê sắc đẹp! Ta rũ mi nhỏ giọng nói.
"Lúc trước có nói... sẽ cho ta thời gian suy nghĩ. Bây giờ... ta cảm thấy mình đã nghĩ rõ ràng rồi."
Nếu nói trước khi vào cung còn thấy hơi do dự, thì bây giờ ta đã có thể xác định, ta thích quận chúa. Ta thích nữ nhân cố chấp muốn có được câu trả lời trước mặt này.
Ta nâng mi mắt, ôn nhu nói.
"Trữ Thanh Ngưng, ta thích nàng."
Thanh âm vừa chấm dứt, ánh mắt quận chúa lập tức run run có chút dao động.
"Thật lòng?"
Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Thật lòng."
Ta trịnh trọng gật đầu, tiến lên kéo lấy bàn tay nàng. Vừa muốn tiếp tục tố ra một đống nỗi lòng của mình, nhưng con hồ ly ngạo kiều nào đó liền thay đổi sắc mặt, đẩy tay ta ra, còn từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư trông rất quen mắt, bộ dạng một bộ phải tính cả nợ cũ lẫn nợ mới.
Trong lòng ta rơi lộp độp. Ha, còn tưởng thổ lộ xong thì tâm trạng quận chúa sẽ tốt lên, sẽ không so đo chuyện kia... ta quả thật quá ngây thơ rồi.
Chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến.
"E hèm, nét chữ cũng không tồi, mấy lời viết trong đây cũng cảm động không kém."
Nàng vừa đánh giá vừa giũ bức thư ra trước mặt ta, đọc lời bên trên lên rất chi ác ý làm ta thấy không chốn dung thân.
"Đều là nữ tử, thân phận cách biệt, sao có thể mưu cầu quận chúa xem trọng. Chỉ mong từ đây không gặp lại, chấm dứt cơn phiền muộn... ha." =))))))~
Cười lạnh một tiếng xong nàng ngước nhìn ta, gằn từng chữ.
"Phong thư này đối với thiếp, không khác gì một bức hưu thư."
"Nghiêm trọng như vậy?"
Ta mở to hai mắt. Biết vậy đã chẳng làm thế a!
"Hừ, cho nên bây giờ, không cho nàng hôn thiếp, cũng không cho được đụng vào."
"Quận chúa..."
Ta hối hận không xong, đáng thương tiến tới muốn lấy lại bức thư, nhưng còn chưa chạm vào, móng vuốt liền bị đẩy ra.
"Muốn lấy lại, còn phải xem biểu hiện của nàng."
Quận chúa nào đó cao ngạo hất cằm lên, muốn bao nhiêu đắc ý liền có bấy nhiêu đắc ý.
"... Được được được, sau này đều nghe theo nàng còn chưa được sao."
Ta dở khóc dở cười, dắt nàng tới ngồi xuống, nghiêm mặt nói.
"Đúng rồi, Sở Linh và Ngân trang chủ tối qua không phải đã vào cung sao, bây giờ họ ra sao rồi?"
"Bọn họ vẫn ở chỗ thái hậu."
Thấy ta nói vào chuyện chính, quận chúa cũng thu hồi nét đùa giỡn.
"Ngày mai, sẽ có kết quả."
Ta hơi do dự.
"Sẽ có nguy hiểm gì không?"
"Không biết. Nhưng yên tâm đi."
Nàng xoa bóp hai má ta.
"Nàng về phủ tắm rửa sạch sẽ chờ đợi, bổn cung chưa đầy hai ngày sẽ có thể rời khỏi đây."
Ta để mặc nàng hết nắn nắn xong chuyển sang bóp bóp, hừ hừ nói.
"Chẳng phải nói không được động vào à."
"Ha, đó là nàng làm chuyện trái với lương tâm bị quả báo trừng phạt, liên quan gì bổn cung?"
Nàng ăn đậu hủ ta mỗi lúc một to gan hơn, sờ soạn đã đời xong thì rất lớn mật hôn lên mặt ta một cái!
Quận chúa đỏ mặt thẹn thùng đi đâu mất rồi, nhanh trả lại cho ta!
Ta bĩu môi, cũng bắt đầu tính sổ với nàng.
"Quận chúa, ban nãy nàng nói thích hoàng thượng thì phải."
"Ây dô, nàng còn nhớ hỉ."
Tâm tình quận chúa đang tốt, phong tình vạn chủng liếc nhìn ta một cái.
"Thích đó là thích của tình huynh muội a."
"Thật sự?"
"Hừ."
Vừa nói vừa nhích lại gần, giảm thấp giọng nói.
"Nàng... ghen tỵ?"
Mới sẽ không thừa nhận.
Ta hừ hừ ngó mặt đi nơi khác không để ý tới nàng. Một lát sau cuối cùng lại là người không nhịn được trước tiên.
"Quận chúa, chuyện đó, ta cho nàng ôm một cái nhé?"
Không cho ta chạm vào nàng, vậy nàng chạm vào ta thì được đúng không?
Người đối diện nghe xong phì cười một tiếng.
"Chủ động như vậy?"
"Không ôm thì thôi."
Ta giả bộ muốn đi.
"Tới đây."
Nàng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. Ta nghe tiến tới ngồi xuống, nàng lại đứng dậy, sau đó... ngồi lên đùi ta.
"Hừ, phải nên thế này từ lâu. Cái đồ đầu gỗ mục nát không có lương tâm."
Nàng ngọt nị ôm lấy cổ ta, vùi mặt vào hõm cổ làm ổ trong đấy, cọ cọ một cái. Trong nháy mắt trái tim ta như hóa mềm. Mềm đến mức có thể nặn ra nước.
Đây chính là cảm giác lưỡng tình tương duyệt đi... thật tuyệt.
Nhưng đắm chìm trong cảm xúc yêu đương hạnh phúc cùng quận chúa không lâu ta bỗng rất nghiêm túc ý thức được một vấn đề. Đó chính là, quận chúa vẫn chưa biết thân phận thật sự của ta.
Ta là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ muốn tới lấy tính mạng nàng, lời giải thích được người nhờ tới bảo vệ lúc trước cơ bản là gạt người... những chuyện này phải làm sao mở miệng đây? !
Bây giờ có phải là lúc để nói ra? Nàng có thể nào trong cơn giận dữ quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với ta? Thật sợ hãi...
Lúc ta còn đang giằng co, quận chúa đã đưa tay sờ lên gương mặt ta, sau đó trong lòng ta ngửa đầu nhìn, mềm nhũn nói.
"Đang suy nghĩ chuyện gì?"
Ta nhìn con ngươi chất chứa biết bao ôn nhu, rốt cuộc không nhẫn nại được, cúi đầu hôn lên mi tâm nàng.
"Đang nghĩ về tương lai hai ta."
"Ngoan như vậy?"
Nàng chậm rãi gợi lên khóe môi, sóng mặt nhẹ chuyển. Nụ cười kia ta chưa bao giờ nhìn thấy, sáng rỡ mang theo vài tia thẹn thùng dè dặt, tựa như đóa hải đường chớm nở trong nắng ấm vào một ngày tháng tư, đẹp đến khiến người ta muốn bảo vệ lấy.
Hai, bỏ đi, những chuyện đó có thể sẽ chọc cho nàng thương tâm, vẫn là tìm cơ hội từ từ nói rõ sau. Ta siết vòng tay thật chặt ôm quận chúa vào lòng. An tĩnh ngồi hồi lâu, nàng mới từ trong lòng ta nhẹ nhàng đứng dậy.
"A, tuyết rơi rồi."
Nàng đi tới cửa sổ, ôn thanh nói.
"Nàng mau trở về đi, ở đây không bì được như trong phủ."
"Nhưng ta mới đến chưa được bao lâu."
Ta có chút không đành. Bước tới cầm tay nàng, ngăn cản trận gió rét thổi qua khung cửa.
Nàng thuận thế treo trên người ta ngọt nị nói.
"Sao hả, không nỡ xa thiếp?"
"Khoan hãy đắc ý."
Ta liếc nàng một cái, nhìn bông tuyết bay ngoài trời đúng là không ít.
Còn không đi, Triệu thúc cũng gấp sắp đứt lưng quần đi. Vì vậy đành hôn trộm khóe môi mỹ nhân, liền nhảy lên bệ cửa sổ.
"Vậy ta đi trước."
"Đại Hoa."
Quận chúa ở sau lưng bỗng gọi ta lại.
"Ừ."
Ta tùy ý quay đầu, nàng đã tới trước bắt lấy cổ áo kéo ta thấp xuống. Trên môi liền bị một mảnh mềm mại bao trùm.
Ta thoáng chốc ngơ ngẩn.
Nụ hôn này tới quá mức đột ngột. Đợi ta kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, thì một cổ nhiệt ý đã xông lên khắp não, tấn công xém chút chân ta mềm nhũn trượt khỏi thành cửa té xuống. Còn quận chúa nhắm mắt dính sát lấy môi ta, động tác dồn dập mà xảy ra cũng rất thô.
Hơi thở ta chậm lại, không khống chế được nữa. Ta đưa tay ra sau đầu nàng, sau đó liền cúi đầu hung hăng ấn xuống.
"Ưm..."
Tiếng rên nhẹ rất thấp tràn ra khỏi bờ môi. Ta ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, dựa theo bản năng nhẹ nhàng duyện mút, thân người quận chúa lập tức mềm nhũn, hô hấp loạn xạ không còn ra hình dạng gì.
Gió rét thổi tới sau lưng, nhưng giờ phút này ta không hề cảm thấy một chút lạnh lẽo nào, mọi giác quan của ta đều đang vùi vào nụ hôn lâu mà dài này. Quận chúa nắm chặt lấy vạt áo ta, ngửa cằm nhiệt tình nghênh hợp. Ta thử thăm dò rê lưỡi qua hàm răng nàng, câu khởi dây dưa lấy một cái ướt mềm khác. Hô hấp cả hai hòa vào nhau, âu yếm vuốt ve lấy làn da trơn mịn mà nóng hổi của nhau.
Từ lúc bắt đầu chưa được lưu loát, vụng về nhưng về sau thì ngày càng hòa hợp ăn ý, hết thảy phát sinh rất tự nhiên, cứ như nước chảy thành sông.
Không biết đã trôi qua bao lâu, từ xa bỗng truyền đến một tràng tiếng nổ vang. Trong bầu trời đêm nhiều đóa hoa lửa nổ tung, có lẽ đã bắt đầu bắn pháo bông. Ta và quận chúa nhẹ nhàng tách môi, lúc mở mắt ra, liền thấy một bầu trời sáng lạn thu vào trong đáy mắt nàng, sáng rực như trời sao lấp lánh. Toàn bộ sắc thái rực rỡ đều không tuyệt diệu bằng một nửa đôi mắt nàng.
Quận chúa vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biết, giờ phút này nàng xinh đẹp biết nhường nào.
"Đại Hoa..."
Nàng tỉ mỉ thở hổn hển, đối mặt cùng ta. Sau đó lại nói một câu, nhưng lại bị một vòng pháo hoa mới nổ ầm ầm che mất âm thanh.
Ta nhìn đôi môi nàng khép mở, khóe miệng cong lên. Dưới bầu trời đang nổ đầy pháo bông, lòng ta dường như cũng đang bùng nổ rất nhiều đợt pháo.
"Ta cũng yêu nàng."
Ta bưng mặt nàng lên, thấp giọng nói.
--- --- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu thúc bị lãng quên thiệt lâu: Tê buốt quá! Để một lão đầu tử ta phải ngồi đợi lâu trong làn tuyết rét buốt, các ngươi còn ân ân ái ái chưa xong nữa à? ! !
Hoa nào đó: Nhưng hôm nay là valentine a, thúc chịu đựng thêm xíu nữa nhé.
Quận chúa: Hoa, nàng phải đi sao?
Hoa nào đó: (ôn nhu) tới, hôn lần nữa.
Quận chúa: Ừm.
Lại hôn thêm một hồi.
Hoa nào đó: Được rồi ta phải đi.
Quận chúa: Không mà, còn muốn.
Hoa nào đó: Vậy, lần cuối cùng...
Vì vậy, hôn xong lại hôn tiếp, rốt cuộc trời sáng.
Quận chúa: Nếu trời đã sáng, vậy ở lại ăn sáng rồi hẵng đi.
Hoa nào đó: Ừm... cũng được~
Triệu thúc một bên vành mắt thâm đen hai má hõm sâu xuống. Bụng đói cồn cào, ta phải hút điếu thuốc để tỉnh táo lại mới được...
---
Một số ghi chú của mình sau khi up lên mình thấy không cần thiết thì mình sẽ auto bỏ đi mấy đoạn ấy các bạn nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc