ÂN TỨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thành Thành, cậu biết hôm nay là ngày gì không?" Lâm An An thừa dịp lớp học đang rất lộn xộn thì đứng trước mặt Thành Thành, trên mặt một mảng ửng hồng, có chút lo lắng không yên mà hỏi han.

Thành Thành lắc đầu, nghi ngờ nhìn Lâm An An. Nó luôn cảm thấy cô bạn Lâm An An này rất kỳ quái, cô bạn này xem ra phải là một cô bé rất hướng nội, bình thường làm đại diện cho lớp, ngoại trừ lúc thu bài tập có giao lưu với mọi người, thời gian còn lại đều im lìm không lên tiếng. Thế nhưng đôi khi cô bé lại có vẻ rất hay nói, Thành Thành ở bên cạnh nghe đến ngủ gà ngủ gật, nhất là cô bé thích nói đến nửa chừng, Thành Thành hỏi lại, cô bé lại không trả lời.

Lâm An An cười hì hì hai tiếng, nói với Thành Thành: "Hôm nay là sinh nhật của mình."

"Hả?" Vẻ mặt Thành Thành hơi khựng lại, rồi nhanh chóng nói: "Ngày mai mình nhất định sẽ tặng một món quà bù lại cho cậu nha, xin lỗi, mình thật sự không biết."

"Mình không có ý đó." Lâm An An vội vã xua tay, "Mình không phải muốn cậu mua quà cho mình, mình chỉ là muốn cậu hoàn thành một nguyện vọng của mình thôi."

"Nguyện vọng gì? Nếu như có thể hoàn thành mình nhất định sẽ hoàn thành."

"Nhận lấy món quà này nha." Lâm An An đưa cho Thành Thành một cái túi, mặt lập tức ửng đỏ. Cô bé còn nhìn xung quanh một chút, phát hiện không ai chú ý tới mình mới đưa qua.

"Hả? Sinh nhật cậu sao lại phải đưa quà cho mình chứ! Cái này mình..." Thành Thành vô cùng xấu hổ nhìn Lâm An An, cũng không nhận đồ trong tay cô bé.

Gương mặt Lâm An An lập tức trở nên vô cùng ngượng ngùng, tay cầm túi cũng có chút run rẩy. Đối với một người như cô bé mà nói, làm một chuyện chủ động như thế đã là một sự thách thức, nếu như còn bị người khác cự tuyệt, thật sự là không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Thành Thành thấy bộ dáng sắp khóc tới nơi của cô bé, trong lòng cũng không nỡ, nhanh chóng an ủi nói, "Được rồi! Mình đáp ứng cậu, sẽ nhận, cậu đừng khóc nha."

"Vậy ngày hôm nay cậu nhất định phải mang nó suốt một ngày nhé." Lâm An An tiến thêm một bước mà nói.

Thành Thành vừa để túi vào trong ngăn bàn, vừa sảng khoái nói: "Mình nhất định sẽ mang theo mà, nhưng mình phải mang làm sao đây?"

"Không phải ý đó?"

"Là có ý gì?"

"Cậu mở ra xem đi mà!" Lâm An An nóng nảy đỏ mặt, ở bên cạnh bĩu môi.

Thành Thành vừa nghe vậy thì mới mở ra xem, là một cái khăn choàng cổ màu lam nhạt, sờ rất mềm, không phải là Lâm An An tự đan chứ? Thành Thành dùng ánh mắt thắc mắc nhìn Lâm An An, Lâm An An cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhìn cái gì chứ, là tự mình đan đó, lần đầu tiên đan mà, cậu không thể ghét bỏ đâu đấy!"

Thành Thành vuốt cái khăn choàng cổ kia, thật ra nó muốn cự tuyệt, loại đồ này phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực, tình cảm quá nặng, nó có chút chịu không nổi. Nó ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự hào của Lâm An An, vẫn là bỏ cái ý nghĩ đó đi. Loại chuyện này từ trước đến nay luôn mâu thuẫn, hơn nữa nhận đồ rồi trả lại thật sự là rất không hợp tình hợp lí, Thành Thành không thể làm gì khác hơn là bỏ lại vào trong túi.

"Được rồi, cảm ơn cậu." Thành Thành nở nụ cười với cô bé.

"Không cần cảm ơn, nhớ phải mang nha, sau này không mang cũng được, nhưng ngày hôm nay nhất định phải mang nhé." Lâm An An nhắc nhở. Thành Thành do dự một chút, vẫn là mang khăn choàng lên cổ dưới ánh nhìn chăm chăm của cô bé, lúc này Lâm An An mới nở nụ cười, hết sức vui vẻ mà về chỗ.

Tan học, Thành Thành đeo trên lưng một chiếc cặp sách to đứng ở cổng trường chờ Trình Hàn Lang. Trong lòng lại nói thầm, có nên lấy xuống không? Lỡ như Trình Hàn Lang thấy rồi tức giận thì làm sao bây giờ? Nếu như lấy xuống ở đây, Lâm An An đi ngang qua rất có thể sẽ thấy được, cho dù là cô bé không đi qua, lỡ như bạn của cô bé thấy được cũng không tốt lắm, huống hồ làm vậy cũng không thích hợp.

Haiz! Thành Thành thở dài, đột nhiên đầu bị gõ cốc một cái, "Nghĩ gì vậy? Anh ở bên kia nhìn em mấy lần em cũng không hề phản ứng." Thành Thành ngẩng đầu, Trình Hàn Lang đang nhìn nó chăm chú. Thành Thành đột nhiên có chút khẩn trương, dùng sức nuốt mấy ngụm nước miếng, hy vọng ánh mắt Trình Hàn Lang đừng tia đến trên cổ nó.

Trình Hàn Lang phát hiện Thành Thành khác thường, không đầy mấy giây, hắn đã nhìn thấy trên cổ Thành Thành mang một cái khăn choàng cổ hắn chưa từng thấy qua, hiển nhiên không phải đồ mua, kiểu dáng rất cứng nhắc, phối với quần áo của Thành Thành lại có vẻ không hợp cho lắm, không khiến người ta chú ý cũng khó. Trình Hàn Lang dường như nghĩ tới điều gì, trong lòng bỗng chốc thấy buồn bực.

"Lên xe trước đi!" Trình Hàn Lang nói ra một câu dịu dàng, Thành Thành ngoan ngoãn đi theo sau hắn lên xe.

"Khăn choàng cổ ở đâu ra?" Trình Hàn Lang không có khởi động xe, quay đầu nhìn Thành Thành.

Thành Thành không quay đầu lại nhìn hắn, sờ sờ khăn choàng cổ hai cái rồi nói: "Sinh nhật bạn học tặng."

"Hừ! Sinh nhật bạn học mà lại đi tặng đồ cho em, em bịa chuyện cũng bịa ngược phải không? Trình Hàn Lang vỗ lên tay lái một cái, sắc mặt bắt đầu trở nên không tốt.

Thành Thành vội vàng giải thích: "Thật mà, là thật, đây là tự bạn ấy đan, bạn ấy nói là chút tâm ý của bạn ấy, hy vọng em có thể mang trong ngày sinh nhật hôm nay của bạn ấy."

"Ngày mai trả lại cho nó." Trình Hàn Lang lạnh lùng nói.

"Không! Em không thể làm như vậy được, sẽ tổn thương người ta." Thành Thành cực lực phản đối.

Trình Hàn Lang vừa nghe mấy lời này, đột nhiên khởi động xe lái về phía trước. Thành Thành lập tức ngồi không vững, suýt chút nữa thì đụng vào mảng kính trước mặt. Nó xoay đầu lại nhìn Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang dường như thật sự tức giận, sớm biết như vậy đã không nhận quà của người ta, Thành Thành nói thầm trong lòng, lẽ nào chút chuyện nhỏ này cũng phải tức giận sao?

"Anh..." Thành Thành kêu một câu để thăm dò, Trình Hàn Lang không trả lời nó, Thành Thành lại gọi thêm một câu, Trình Hàn Lang vẫn không để ý đến nó, Thành Thành đưa tay chọt chọt cánh tay Trình Hàn Lang một chút, Trình Hàn Lang ngay cả đầu cũng không thèm xoay, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Thành Thành có chút nóng nảy, ôm cặp sách của mình lạnh lùng nhìn xuống chân, trong đầu vòng vo qua nhiều phương hướng ngoằn nghèo, nó muốn thừa dịp lúc mình đang ngồi trong xe nhanh chóng nghĩ ra phương pháp giải quyết, để khi về đến nhà là có thể xóa bỏ hiểu lầm. Chỉ tiếc đầu óc Thành Thành ngay thẳng, 20 phút trôi qua, ngoại trừ phục tùng Trình Hàn Lang, nó không nghĩ ra những phương pháp khác.

Xuống xe, Trình Hàn Lang đi đến khu nhà, vào thang máy. Thành Thành theo sát phía sau, trong thang máy chỉ có hai người họ, không gian nhỏ hẹp như vậy, rất dễ thông đồng với nhau. Chờ đến lúc Thành Thành ý thức được đó là một cơ hội, cửa thang máy đã mở rồi, Trình Hàn Lang đã sải bước đi ra ngoài, Thành Thành cũng chỉ đành mang vẻ mặt như đưa đám đi ra ngoài.

Trước khi đến trường Thành Thành đã để sẵn dép lê ở cửa cho Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang xọc chân vào, dép ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh rất lớn, đủ để thấy cơn tức của Trình Hàn Lang lớn tới mức nào. Không phải là hắn không muốn nhìn Thành Thành, hắn biết vẻ mặt của Thành Thành lúc này nhất định là rất oan ức, thế nhưng vừa nhìn thấy khăn choàng quấn thật ổn trên cổ Thành Thành, hắn lại có một loại kích động muốn đi tới kéo xuống. Hắn không muốn thừa nhận mình là một người đàn ông không có phong độ như vậy, mà sự thật lại chứng minh hắn quả thật là đang ghen tị. Điều này làm cho Trình Hàn Lang có một loại tức giận vô cớ, vì vậy hắn quyết định mắt không thấy lòng không phiền, dứt khoát không nhìn đến.

Thành Thành lại hoàn toàn không hiểu được loại tâm tình này của Trình Hàn Lang, nó chỉ một lòng muốn khiến cho Trình Hàn Lang chú ý tới nó, sau đó thông qua sự trao đổi giữa hai người mà hóa giải mâu thuẫn.

Trình Hàn Lang không cho Thành Thành xuống bếp, Thành Thành lại càng muốn chạy đến nhà bếp, làm leng keng loảng xoảng ầm cả lên thầm nghĩ để Trình Hàn Lang đi vào mắng nó mấy câu, kết quả không thu hoạch được gì; Thành Thành tháo khăn choàng xuống, để ở chỗ Trình Hàn Lang liếc mắt là có thể thấy được, chỉ hy vọng hắn có thể hiểu nó đã tháo vật này xuống, nhưng mà Trình Hàn Lang vẫn làm bộ không thấy như cũ; nó còn đem một đống lớn hạt óc chó mà Trình Hàn Lang muốn nó ăn mỗi ngày để xuống dưới đất rồi đập, đập xong rồi còn gom nhân lại để trên bàn ăn. Bởi vì bình thường nó không thích ăn, lần này nó muốn chứng minh cho Trình Hàn Lang thấy nó đã quyết định sẽ ăn nhiều một chút rồi. (quả óc chó là một trong những loại quả hạch bổ dưỡng nhất, tốt cho hệ miễn dịch, não bộ và tim mạch, chống lão hóa và bổ sung vitamin khoáng chất... Quả hạch là mấy quả có vỏ cứng, nhân ở bên trong như hồ đào hạnh nhân đồ á, đúng khoa học thì gọi là quả kiên, mấy quỷ này mắc lắm, nghe nói riêng óc chó thì bèo bèo cũng 2,300k/kg mà là cả vỏ nha, vỏ nặng gấp mấy lần nhân:v)

Thử rất nhiều biện pháp, đều chẳng được gì, Thành Thành ủ rũ không thôi, gục đầu ngồi vào bàn học làm bài tập, không rên tiếng nào. Trình Hàn Lang cười thầm trong lòng nhiều lần, tuy rằng tức giận, thế nhưng những hành động này của Thành Thành thật sự là khiến hắn buồn cười, rõ ràng toàn làm mấy chuyện khiến người ta tức giận thêm, mệt cái đầu ngốc kia của Thành Thành có thể nghĩ ra được.

Trình Hàn Lang đứng lên, cởi cái áo thun chữ T của mình bỏ vào trong tủ, đột nhiên cảm thấy hông mình bị siết chặt. Trình Hàn Lang cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn vây quanh người mình, nở nụ cười một chút, nhưng mà hắn vẫn chưa muốn tặng nụ cười cho Thành Thành.

"Anh, em muốn hỏi anh chuyện này, được không?" Thành Thành sợ Trình Hàn Lang sẽ đẩy nó ra, tay càng siết chặt gắt gao.

Trình Hàn Lang không nói gì, không lên tiếng coi như cho phép.

Thành Thành dừng lại thật lâu, mới hỏi: "Tối hôm nay anh vẫn chạy bộ với em chứ?" Tìm đề tài trước đã, nói thẳng thì hiệu quả có thể sẽ không tốt, trong lòng Thành Thành tính toán như vậy.

Trình Hàn Lang sửng sốt, hắn cho rằng Thành Thành sẽ hỏi "Anh, sao anh giận em", "Anh, anh thật sự không để ý em sao" các loại, không nghĩ tới Thành Thành lại hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như thế. Như vậy thì đáp án mà Trình Hàn Lang vốn đã chuẩn bị xong đều không dùng được, không khỏi có chút tức giận.

"Không đi!" Trình Hàn Lang buồn bực nói.

Lần này Thành Thành thực sự là cực kỳ khó chịu, tất cả phương pháp đều đã dùng hết rồi, chỉ còn thiếu làm nũng ăn vạ thôi, thế nhưng Trình Hàn Lang khẳng định sẽ không thích cái trò này. Nghĩ tới đây, Thành Thành chậm rãi buông tay xuống, mắt Trình Hàn Lang nhìn theo cánh tay trên hông mình từ từ thả lỏng rồi buông xuống, nhưng hắn không có xoay người lại gọi nó.

Buổi tối, Thành Thành cố ý làm bài tập xong sớm, làm xong rồi ngoan ngoãn bò lên giường sớm. Trình Hàn Lang ở bên cạnh nó đang nhìn biểu đồ thị trường chứng khoán, kỳ thực cũng không xem được cái gì cả. Thành Thành mở to hai mắt nhìn hắn, chờ Trình Hàn Lang buông tờ báo xuống thì nhận sai với hắn; mà Trình Hàn Lang lại đang đợi Thành Thành nói, chỉ cần nó vừa nói, Trình Hàn Lang cũng không cần nhìn chằm chằm vào tờ báo nữa.

Chờ rồi lại chờ, có thể là ở trường học đã quá mệt mỏi, chẳng được bao lâu Thành Thành đã ngủ vù vù, lúc đầu Trình Hàn Lang cho là nó chỉ đang đùa hắn, sau đó Trình Hàn Lang buông tờ báo xuống, Thành Thành đã duỗi cả tay và chân ra ngoài, Trình Hàn Lang đành chịu, không thể làm gì khác hơn là bỏ vào chăn giúp nó. Cứ luôn tìm kiếm cảm giác mát mẻ, chân của Thành Thành mò tới mò lui, cuối cùng rốt cục lại đưa chân vào trong chăn Trình Hàn Lang.

Nhiệt độ cơ thể của Trình Hàn Lang thấp, nếu như Thành Thành là một cái lò lửa lớn, thì Trình Hàn Lang tựa như một cái tủ lạnh. Cho nên Thành Thành tìm được nơi có thể giảm lửa rồi, liền chà chà vào nơi đó, cuối cùng dứt khoát dùng chân của mình quấn lấy chân của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang nhìn nó đã hoàn toàn ngủ say, không biết làm sao, đành kéo cả nửa người trên của nó vào ổ chăn của mình, ôm lấy nó, bỗng chốc tựa như đang ôm một cái lò lửa.

Thành Thành hừ hừ vài cái, dường như ý thức được cái gì, đột ngột mở hai mắt ra, ngẩn ngơ nhìn Trình Hàn Lang rồi lo lắng nói: "Ngày mai em sẽ đem trả khăn choàng cổ." Trình Hàn Lang sửng sốt một chút, Thành Thành lại nhắm hai mắt lại.

Một lần giật mình tỉnh giấc này của nó đã quét sạch sự khó chịu cả ngày nay của Trình Hàn Lang, biết được trong lòng Thành Thành vẫn ngập tràn hình bóng hắn, Trình Hàn Lang dường như đã bình thường trở lại. Nghĩ lại lần nữa Trình Hàn Lang có chút kinh ngạc ngày hôm nay lại vì chút chuyện nhỏ này mà ghen, thậm chí ngay cả bản thân tức giận vì cái gì hắn cũng không rõ lắm, là bởi vì lời tỏ tình của cô bé kia được Thành Thành đón nhận? Hay là vì Thành Thành không hề nghe theo lời hắn?

Nhưng rốt cuộc Trình Hàn Lang cũng hiểu thêm một chút, sâu trong nội tâm của hắn luôn luôn có chút cảm giác nguy cơ, sợ bản thân lại mất đi thứ gì một lần nữa. Loại cảm giác này từ lúc Trình Hàn Lang và Thành Thành ở bên nhau vẫn chưa hề mất đi, mọi thứ đều không được tốt, hắn có chút sợ tình cảm của Thành Thành sẽ ít đi vì đã thay đổi quan hệ với hắn.

Mặc dù có một loại bi quan và sợ hãi trong lòng, nhưng khi chỉ có một thân một mình Trình Hàn Lang không thể không thừa nhận chính mình có lẽ đã trầm luân rồi.

Sáng hôm sau, Thành Thành thức dậy rất sớm, kết quả phát hiện có người còn dậy sớm hơn nó. Thành Thành thấy mình ngủ trong chăn của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang lại không thấy đâu. Vẫn mặc đồ ngủ, Thành Thành đã chạy ra ngoài, kết quả phát hiện Trình Hàn Lang đang hâm sữa, nướng bánh mì trong nhà bếp.

Thành Thành đứng ở cửa, nhìn thân ảnh bận rộn của Trình Hàn Lang mà trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Trình Hàn Lang hơi nghiêng đầu, đúng lúc thấy Thành Thành ở đó bày ra vẻ mặt say mê ngốc nghếch. Trình Hàn Lang hừ một cái, nói: "Đứng đó làm gì? Còn mặc đồ ngủ nữa, trở lại ngủ tiếp một chút đi."

"Sao hôm nay anh tự mình làm đồ ăn sáng cho em vậy?" Thành Thành ngọt ngào hỏi.

"Anh có nói là cho em ăn sao? Hơn nữa, ngày hôm nay bác gái không có tới, anh không tự làm thì anh ăn cái gì?" Trình Hàn Lang làm bộ như không có gì đáng kể mà nói, kỳ thực ngày thường bác gái cũng không có tới vào giờ này, hắn chỉ là bỗng nhiên muốn làm bữa sáng cho Thành Thành thôi, nghĩ rằng sau khi nó ăn rồi, hẳn là tinh thần sẽ tốt cả một ngày.

Thành Thành nghe Trình Hàn Lang nói lời dối lòng, lại càng muốn khiêu khích cái người Trình Hàn Lang đang căng như dây đàn kia. Thành Thành cười hì hì đi tới, nhón chân lên vỗ vai Trình Hàn Lang nói: "Không cần ngụy biện, em biết mà, anh chính là muốn thương yêu em một lần chứ gì, đúng không? Anh chỉ là thẹn thùng thôi, em biết mà, sếp Trình."

Trình Hàn Lang bị nó nói như vậy suýt chút nữa thì nghẹn lời, hắn quay đầu sang ngắt nhéo mặt Thành Thành một chút. Vẫn phô trương như cũ mà nói: "Anh đây còn không biết cái gì gọi là thẹn thùng đấy, em muốn người ta thương em quá rồi nên mới tự nghĩ mình được người ta thương chứ gì?"

Thành Thành bĩu môi,chủ nghĩa đàn ông thái quá, em có sao nói vậy chứ bộ, rõ ràng làm nhiều như vậy cũng có một phần của em, Thành Thành loay hoay bên cạnh Trình Hàn Lang, nhón chân lên nhìn xem rốt cuộc hắn đang làm cái gì, thơm quá đi! Thành Thành hít hít mũi, nó cứ vòng tới vòng lui theo mùi hương kia, Trình Hàn Lang cũng cảm thấy bên cạnh không còn chỗ nào để đứng, hắn đi tới đâu cũng giống như có thêm một cái chân vậy, Thành Thành có vẻ rất là cản trở.

"A!" Thành Thành kinh hô một tiếng, Trình Hàn Lang bế ngang nó lên một cái, trực tiếp đá văng cửa đi qua giường lớn mềm mại quăng người xuống, bởi vì lực đàn hồi rất lớn, Thành Thành lập tức lõm sâu xuống rồi lại bật lên, bản thân lại còn ở đó cười ha hả.

Thành Thành nằm trên giường mà tâm tình cực tốt, khăn choàng cổ cũng không cần nữa đâu! Như vầy là tốt nhất, người ta thật sự có lòng, trả lại thật sự là tổn thương người khác quá rồi. Nhưng quan trọng là Trình Hàn Lang không tức giận nữa, Thành Thành lại thấy được ánh mặt trời rồi.

"Ăn mấy miếng này đi!" Trình Hàn Lang để bánh mì đến trước mặt Thành Thành.

"Tại sao lại phải ăn mấy miếng này ạ?"

"Mấy miếng này nướng mềm, đống bánh mì bên này chỉnh nhiệt độ hơi cao, nướng có chút cứng."

Thành Thành nhìn Trình Hàn Lang ăn vài miếng, lại đoạt về rồi nói: "Vậy sao anh lại ăn cái cứng? Em cũng muốn ăn."

"Em cái thằng nhóc con thối này, cho em đồ tốt em còn không yên, anh dùng để mài răng, đừng có kỳ kèo nữa, mau ăn đi." Trình Hàn Lang tiện tay cầm lên miếng bánh mì nướng khá cứng, trực tiếp bỏ vào trong miệng. Tuy rằng ăn không ngon lắm, nhưng mà tự mình chấp nhận là được rồi.

Thành Thành cầm bánh mì do dự hồi lâu mới ăn, trong lòng vừa ngọt vừa chua, nó biết trong lòng Trình Hàn Lang thương yêu nó, chỉ là không nói ra ngoài miệng. Thế nhưng nó nhìn Trình Hàn Lang ăn không ngon, nó ăn cũng không còn mùi vị. mặc dù chỉ là một miếng bánh mì không lớn là bao mà thôi.

"Em nhìn cái gì? Còn không mau ăn chút đi? Một lát lại trễ học." Trình Hàn Lang đẩy sữa đến trước mặt của Thành Thành.

Lúc Trình Hàn Lang vừa ăn vừa nhìn đồng hồ, Thành Thành sải bước đến trước mặt hắn, Trình Hàn Lang vừa nâng mắt lên, Thành Thành đã đưa nửa miếng bánh mì đến bên miệng hắn, còn nửa miếng thì nó để trong miệng mình, Trình Hàn Lang ngẩn người, cự nự một chút rồi cũng đưa miệng tới ăn. Hơn nữa còn chạm vào môi của Thành Thành, trên môi nó còn dính cả sữa.

"Anh ăn một miếng là em tthoải mái rồi, nếu không em cứ thấy em đang ức hiếp anh." Thành Thành ở đó rung đùi đắc ý nói, Trình Hàn Lang thấy bộ dạng nó đáng yêu thì lôi nó đến bên người hôn mấy cái, hơi chọc ghẹo nói: "Em còn muốn đến trường không hả?"

Mặt của Thành Thành lập tức đỏ lên, ngoan ngoãn ngồi ở đó ăn rồi thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang sau đó len lén cười thầm trong lòng.

Trước khi đi, Thành Thành dè dặt hỏi Trình Hàn Lang một câu: "Anh, khăn choàng cổ còn cần trả không?"

Trình Hàn Lang nhìn thoáng qua khăn choàng cổ treo trên kệ áo, làm bộ hờ hững nói: "Tùy em đó!"

"Vậy em đây không trả nha! Ha ha... Anh, anh thật tốt!"

"Đừng nói mấy câu vô dụng này... Lần sau nhớ kỹ đừng có lấy đồ của người ta mãi thế."

"Em không có lấy, là bạn ấy đưa!"

"Bây giờ em còn dám mạnh miệng, em làm phản hả, em có tin nói nữa anh sẽ cho em vài bạt tai không hả?"

"Bạo lực... Cường quyền..."

"Nói cái gì đó?"

"Không có nói gì..."

...



Quả óc chó

Bình luận

Truyện đang đọc