ÂN TỨ

"Báo cho cháu một tin tốt, trong kho một bệnh viện lớn của chúng tôi ở Thiên Tân đã tìm được thận phù hợp với cha cháu. Nếu như cháu có nhu cầu, chúng tôi sẽ lập tức liên hệ, sau đó chuẩn bị giải phẫu."

"Được được, bác sĩ, chú lập tức liên hệ đi ạ." Đỗ Công lập tức tiếp lời, trên mặt vô cùng vui sướng, nhưng vẻ mặt của Vu Tiểu Đồng lại không vui mừng lắm.

"Ý kiến nhà mình thế nào?" Bác sĩ nhìn Vu Tiểu Đồng, chờ câu trả lời của cô bé.

Vu Tiểu Đồng rơi vào trầm tư, Đỗ Công ở bên cạnh thì rất sốt ruột, vốn chính là một tin tức tốt đang bày ra trước mắt, còn do dự cái gì.

"Đổi một quả thận cần bao nhiêu tiền ạ?"

"Nếu như nhà cháu tự cung cấp thận thì chi phí sẽ tương đối ít. Một quả thận giá khoảng 20 vạn, còn thuốc dùng sau khi phẫu thuật, mỗi tháng có thể sẽ tốn mấy nghìn đồng, hơn nữa nhất định phải dùng, nếu không sẽ xuất hiện thải ghép. Còn có tiền phẫu thuật, phẫu thuật cực kỳ phức tạp, cho nên chi phí cũng không thấp, tổng cộng lại ít nhất cũng phải lên đến 30 mấy vạn." (1 đồng ~ 3k3, 1 nghìn đồng ~ 3tr3, 20 vạn ~ 660tr, 30 vạn ~ 990tr. Tình trạng thải ghép là sau khi phẫu thuật hệ miễn dịch của cơ thể sẽ bài xích cơ quan được ghép.)

"Nếu như mình tự hiến, sau này có ảnh hưởng gì không ạ?"

"Nếu như thận của cháu bình thường, không có bệnh gì khác thì không có ảnh hưởng gì. Bằng không tôi cho cháu một ngày để suy nghĩ, cuối cùng bên phía bệnh viện cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cháu."

Vu Tiểu Đồng cầm tờ thông báo, đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Đỗ Công ở bên cạnh liên tục khuyên bảo, trong lòng Vu Tiểu Đồng vốn đã phiền, lại thêm Đỗ Công ở bên cạnh cứ nói mãi, Vu Tiểu Đồng rốt cuộc rống lên.

"Không cần anh quan tâm, đây là chuyện nhà tôi, mắc mớ gì tới anh?"

Đỗ Công lập tức sửng sốt, không lâu sau đó, lại lộ ra biểu tình tự giễu, "Đúng, tôi quản cô làm khỉ gì! Cô muốn hiến thì hiến, muốn mua thì mua, có quan hệ gì với tôi!"

Nói xong, Đỗ Công vung ống tay áo một cái rồi trực tiếp rời đi, đến đầu cũng không ngoảnh lại, lời nói của Vu Tiểu Đồng tổn thương người khác quá rồi. Y cũng không phải người dông dài, còn không phải là vì thật lòng thật dạ xem cô bé là bạn bè. Cho dù là tâm tình không tốt cũng không thể cứ nhằm người bên cạnh mà chặt chém chứ! Việc này thể giải quyết vấn đề gì đâu.

Ba ngày sau...

"Đây là tiền tiết kiệm của tôi, có hơn 8 vạn, nếu như còn chưa đủ thì lại nghĩ cách khác." Đỗ Công đưa cho Vu Tiểu Đồng một cuốn sổ tiết kiệm, tiền trong đó thật ra đều là do y mượn về rồi gom lại, bản thân y chẳng có tiền tiết kiệm gì cả. Bình thường cứ muốn chơi thì chơi, ngày thường cứ ba ngày hai bữa lại ra ngoài uống rượu, hơn nữa còn chu cấp cho ba mẹ một chút, chút tiền y kiếm được kia cũng đều tiêu hết không còn bao nhiêu.

Hai ngày nay y chạy đôn chạy đáo, đi khắp nơi tìm người mượn tiền, bây giờ mượn được ít tiền cũng thật không dễ dàng. Chỗ ba mẹ mượn thoải mái hơn một chút nhưng y cũng ngại mượn nhiều, bà con thì một mực từ chối, còn không bằng mấy người anh em dễ nói chuyện nữa! Quan trọng là trong tay mấy tên thanh niên như vậy thì có bao nhiêu tiền đâu, cho nên gom bên này góp bên kia cũng chỉ đủ tiền thuốc.

"Đỗ Công, tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, nhưng anh phải chờ một đoạn thời gian đó." Vu Tiểu Đồng hiếm khi có thái độ tốt đẹp, mấy ngày nay cũng thật sự là mệt mỏi, không hơi sức đâu mà nổi giận với ai, ngày đó Đỗ Công vung tay áo bỏ đi Vu Tiểu Đồng mất ngủ cả đêm, tự trách trong lòng đã lâu, chỉ có lúc gặp khó khăn, mới biết ai thực sự là bạn bè của mình.

Tuy rằng Đỗ Công không khéo miệng, nhưng Vu Tiểu Đồng lại không thể không thừa nhận y là một người tốt lại nhiệt tình.

"Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất rồi, hay là chúng ta tìm bên chỗ Trình Hàn Lang mượn chút đi, nó dễ nói chuyện đó." Đỗ Công đề nghị.

Vu Tiểu Đồng lắc đầu, "Không được, tôi thực sự không dám nói với anh ta, lại càng không dám nói với Thành Thành. Thành Thành không hiểu cái gì cả, chỉ là quá tốt bụng. Nếu như anh đi mượn, cậu ấy thấy anh khó khăn cũng sẽ không để anh trả lại đâu, tôi không muốn nợ ân tình của người ta. Hơn nữa chuyện gì Thành Thành cũng sẽ để trong lòng rồi nghĩ đi nghĩ lại mãi, nếu như anh nói với cậu ấy, cậu ấy đi học cũng không ổn nữa."

Cũng đúng, Đỗ Công nghĩ. Đứa nhỏ Thành Thành kia thật sự là tốt quá mức, đối với người bên cạnh mình càng không thể chê vào đâu được, nghĩ lại đoạn thời gian trước y qua nhà bọn họ ăn, Thành Thành luôn luôn thầm nhớ kỹ ngày Đỗ Công tới, mỗi khi đến ngày đó sẽ chuẩn bị làm món Đỗ Công thích ăn. Nhớ lại một chút cũng thấy thật hoài niệm mà, không khiến người ta thương yêu cũng không được.

Vu Tiểu Đồng phát hiện biểu tình trên mặt Đỗ Công đang biến hóa, trực tiếp hỏi: "Anh còn thích Thành Thành sao?"

Đỗ Công không nói gì, có chút ngượng ngùng. Vu Tiểu Đồng lập tức hiểu ra, mấy cái tên đàn ông ngốc này! Nhưng mà Trình Hàn Lang còn đáng giá một chút, Đỗ Công đã định trước là đến cuối cùng sẽ trắng tay.

"Kỳ thực tôi chưa từng nghĩ đến thật sự ở bên thằng bé thế nào." Đỗ Công bỗng nhiên nói một câu như vậy, Vu Tiểu Đồng nhìn y, chờ y nói xong.

"Có một số thứ ấy! Nhìn thì tốt vô cũng, nếu như ngày nào đó trở thành của mình rồi, lại không để ý nữa, nhìn Thành Thành như bây giờ rất tốt. Thỉnh thoảng đến nhà bọn họ ké một bữa cơm, chọc ghẹo Trình Hàn Lang, cũng không tệ."

"Theo tôi nghĩ, gia đình anh không có điều kiện như Trình Hàn Lang thì tương lại cứ kết hôn như bình thường là hay nhất."

Đỗ Công gật đầu, những lời này mặc dù sắc nhọn, nhưng lại rất là hiện thực. Y muốn lảng tránh cái đề tài này, liền hỏi Vu Tiểu Đồng: "Vậy còn cô? Cô định khi nào thì tìm người đây, đã lên đại học rồi, cũng chả thấy cô có chút hình dáng nữ sinh nào."

"Tôi hả! Không định tìm đâu!" Vẻ mặt Vu Tiểu Đồng mang theo biểu tình không có hứng thú.

"Không tìm?" Đỗ Công trợn to hai mắt nhìn Vu Tiểu Đồng.

"Đúng vậy, người như tôi ấy, chỉ thích hợp làm bạn bè với con trai thôi, không hợp làm người yêu. Anh nhìn một chút coi có đứa con trai nào thích người như tôi không? Người như tôi sẽ không mang lại cho người khác cảm giác của con gái, đồng thời họ cũng sẽ không tìm được cảm giác yêu đương đâu, bảo tôi làm nũng trong lòng con trai, còn không bằng trực tiếp chặt hai đầu ngón tay của tôi đi!"

"Ha ha..." Đỗ Công bật cười, y vừa cười vừa nói: "Cô nói cũng có lý, nhưng mà cũng không hoàn toàn đúng, dù sao cũng có người không nghĩ giống những người khác, sao đột nhiên cô lại có loại ý nghĩ này chứ! Có chút quá bi quan không?"

Vu Tiểu Đồng bĩu môi, "Tôi đây không phải là bi quan, tôi căn bản không để trong lòng nhé. Yêu hay không yêu gì, những lời vừa rồi đều là một đứa con trai nói với tôi đó, tôi thấy nói cũng có lý. Dù sao thì chuyện kết hôn vẫn còn lâu, bây giờ tôi chỉ muốn để người nhà tôi sống tốt chút là được rồi."

Đỗ Công cũng không nói thêm gì nữa, thoải mái quá cũng không được, trêu chọc quá lại sợ... Y lại hỏi tới chuyện chính, "Ba cô như thế nào rồi? Chiều ngày mốt làm phẫu thuật sao?"

"Đã kiểm tra rồi, cũng không có vấn đề gì, ngày nào tim tôi cũng như bị treo lên, thực sự khó khăn là hai ngày sau khi làm phẫu thuật kìa, thực sự sợ là sẽ có phản ứng không tốt."

Đỗ Công thở dài nói với Vu Tiểu Đồng: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chiều mốt làm xong chẳng phải sẽ biết rồi sao! Hai ngày này cô cũng nghỉ ngơi một chút đi, đừng để cuối cùng ba cô ổn rồi, cô lại nằm ra đó."

"Anh nói cái gì đó hả?" Vu Tiểu Đồng giơ nắm đấm lên.

"Cô nhìn một cái xem, cái tính con lừa lại nổi lên..."

...

"Tiểu Đồng, cậu vẫn khỏe chứ? Mấy ngày nay ngay cả tin nhắn cậu cũng không trả lời đó! Hic..." Thành Thành nhấn xuống nút gửi đi, len lén bỏ di động vào trong hộc bàn, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô giáo, cô giáo không có phát hiện. Lúc này Thành Thành mới thở dài một hơi.

Thành Thành đưa tay vào trong hộc bàn, cầm lấy điện thoại di động. Một là để khi điện thoại rung khỏi phát ra tiếng vang quá lớn, hai là nó muốn thấy tin nhắn của Vu Tiểu Đồng ngay khi vừa gửi tới. Kết quả đợi sắp hết một tiết, cũng không hề thấy điện thoại có động tĩnh gì, Thành Thành bắt đầu lo lắng.

Đã mấy ngày rồi! Thành Thành gọi điện thoại cho Vu Tiểu Đồng không được, gởi tin nhắn cũng không trả lời. Hôm đó Vu Tiểu Đồng nói có chút chuyện khiến Thành Thành rất lo lắng, thế nhưng vẫn chưa có thời gian đến nhà cô bé xem thế nào. Càng nghĩ trong lòng càng không yên, Thành Thành không tự chủ được càng nắm chặt di động trong tay.

"Trình Thành, em nói xem mấy câu sai ngữ pháp trong đề này sửa thế nào."

Cô giáo ở trên bục giảng thấy Thành Thành ở dưới lén lút như quân nhân đào ngũ, cố ý gọi nó đứng lên. Bạn học ngồi cùng bàn với Thành Thành chọt nó một cái, Thành Thành mới phản ứng được, nhanh chóng đứng dậy, đẩy ghế phát ra tiếng vang thật lớn.

"À..." Thành Thành nhìn chằm chằm tờ đề hồi lâu, sau đó trả lời: "Câu A thì đổi toàn bộ dấu chấm chéo phía trước thành dấu phẩy, bởi vì đây là ngắt câu dài, câu B thì đổi dấu ngoặc kép thành dấu ký hiệu tên sách..." Thành Thành đột nhiên cảm thấy điện thoại trong hộc bàn có rung động, nó vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục nói: "Câu C không nên dùng dấu chấm lửng ạ?" (Dấu chấm chéo 、- dấu này như dấu / của mình. Dấu ký hiệu tên sách: 《》- công dụng như tên. Dấu chấm lửng:...... - của bên đó là 6 chấm gấp đôi bên mình, công dụng như nhau. Cô kêu là sửa câu sai ngữ pháp, lúc bạn chọt ẻm mới biết bị kêu nên ẻm ko để ý là cô và đề yêu cầu sửa cái gì, thay vì sửa ngữ pháp ẻm đi sửa dấu câu.)

Thành Thành nhìn giáo viên, giáo viên đi xuống. Nó không hiểu vì sao mọi người xung quanh đều cười, giáo viên thì nhìn nó đầy hứng thú nói: "Câu D thì sao?"

Thành Thành nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn đề bài, đầu mày nhăn chặt lại. "Câu D, hình như em không làm được ạ... Nhưng mà, cô ơi, hình như em nhìn ra chỗ sai khác, em nghĩ câu này có gì sai sai, từ ngữ phía trước sắp xếp không đúng lắm."

"Ha ha..." Lúc này cả bốn phía đều là tiếng cười, Thành Thành ngượng ngùng không thôi, cúi đầu nhìn đề bài kia một chút, mới phát hiện đây là đề sửa câu sai ngữ pháp. Giáo viên chỉ chốc lát đã đi tới, đưa tay với nó. "Đưa cho cô!"

Thành Thành do dự một hồi, vẫn là nộp điện thoại di động ra. Lúc nó cầm lên còn muốn nhìn tin nhắn một cái, kết quả cũng không có cái dũng khí đó, đến lúc hết giờ học cả người nặng nề tâm sự, lần này xong rồi, điện thoại di động cũng bị tịch thu mất, nó biết nói sao với Trình Hàn Lang đây.

Buổi trưa, Trình Hàn Lang chờ Thành Thành ở cổng trường, hắn ở cách đó không xa nhìn Thành Thành đi đến bên này, sắc mặt nó cứng nhắc, tuy rằng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười với hắn một chút, nhưng vẫn không thể gạt được đôi mắt của Trình Hàn Lang.

"Làm sao vậy? Chịu oan ức gì sao?" Trình Hàn Lang sờ sờ mắt của nó rồi dịu dàng hỏi.

Trình Hàn Lang càng như vậy, Thành Thành càng không dám nói. Tuy rằng nó biết Trình Hàn Lang cũng sẽ chỉ răn dạy nó vài câu, thế nhưng nó vừa nghĩ tới Trình Hàn Lang đen mặt thì đã sợ.

"Không sao, chỉ là có chút khó chịu thôi. Đi thôi ạ, không sao đâu..."

Thành Thành đẩy đẩy Trình Hàn Lang một chút, muốn hắn nhanh chóng lên xe, nó vừa nói như vậy, Trình Hàn Lang cũng nhất quyết không động đậy, biết nó chắc chắn là đang nói dối, Trình Hàn Lang kéo Thành Thành đến trước mặt, cúi đầu hỏi: "Khó chịu ở đâu?"

Thành Thành cắn môi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một đáp án. "Em lo lắng cho Vu Tiểu Đồng."

Mặt Trình Hàn Lang đen xì, "Em nhớ nó nhớ đến khó chịu hả?"

"Không phải mà, lần trước cậu ấy nói tới nhà mình ăn cơm, sau đó trong nhà có chuyện lại không tới, trong khoảng thời gian này không liên lạc được với cậu ấy, em có chút lo lắng thôi."

"Có cái việc này thôi, em nói thẳng không phải được rồi sao? Làm anh mất công lo lắng." Trình Hàn Lang nhéo mặt Thành Thành một cái rồi nói: "Được rồi, chúng ta đến nhà họ xem thì chẳng phải sẽ biết rồi sao?"

A, Trình Hàn Lang vừa nói như vậy, Thành Thành đã yên tâm lại. Nói xong, Trình Hàn Lang quay đầu xe, lái về hướng nhà Vu Tiểu Đồng.

Bình luận

Truyện đang đọc