ÂN TỨ

Trình Hàn Lang lấy chìa khóa ra, mở cửa, mở đèn. Trong nhà, không thay đổi thứ gì cả, chỉ là, có vẻ lớn hơn.

Trình Hàn Lang lặng lẽ đi qua phòng khách, đi đến nhà bếp, ở đây không có ai bận bịu tới lui, quả dưa leo trên thớt đã héo úa, thế nhưng mỗi cái nồi đều sáng như mới, dường như chưa từng có ai động tới. Mở tủ lạnh ra, lòng của Trình Hàn Lang nhất thời như bị xé rách, trong tủ lạnh là mấy phần cơm nước đã làm xong, để đầy cả mấy tầng, phía dưới còn có một chút sủi cảo, bánh bao, mì sợi đông lạnh, tất cả đều là Thành Thành để lại, là bữa cơm cuối cùng nó làm vì Trình Hàn Lang trước khi đi.

Tay Trình Hàn Lang run run lấy tất cả ra, bỏ vào lò vi sóng hâm lại, có món rõ ràng đã biến chất, thế nhưng Trình Hàn Lang mặc kệ. Hắn lại lấy mì sợi đông lạnh ở phía dưới tủ lạnh ra, bỏ vào trong lò vi sóng rã đông. Nhìn mì sợi trong lò vi sóng chuyển động, Trình Hàn Lang nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Thành Thành nấu cơm cho hắn, khi đó món nó làm chính là tạc tương diện, bản thân nó đứng còn chưa cao hơn cái nồi phải đứng ở trên ghế làm, trên mặt dính đầy tương, còn có dưa leo cắt sợi thô to.

"Em có thể làm cho anh a, em xem mẹ nấu cơm, em cũng nấu được."

"Mẹ mỗi lần làm mì, đều làm thêm một chút bỏ vào trong tủ lạnh, lần sau còn có thể ăn thêm một bữa. Em mới lấy ra nấu. Lần sau em sẽ tự làm cho anh ăn."

"Bỏ đi mày! Mày cũng kiên cường ghê ha! Mì mày làm coi bộ cũng không tệ lắm."

...

Những đoạn đối thoại này dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, thế nhưng hôm nay người đã đi mất.

Trình Hàn Lang còn nhớ rõ Thành Thành thích làm các loại nước sốt đi kèm với tạc tương diện, thời điểm đó trong tủ lạnh toàn là những thứ này, cuối cùng hắn còn nói ăn ngán rồi, biểu tình bị tổn thương đó của Thành Thành bây giờ vẫn còn là ký ức mới mẻ. Sau đó trong tủ lạnh lại đổi thành những thứ khác.

Một bàn đầy thức ăn, Trình Hàn Lang nhìn chúng nở nụ cười, hắn cúi đầu ăn, mùi vị cũng không còn tốt, đã để qua gần hai tuần rồi. Thế nhưng chỉ cần là thứ Thành Thành làm vì hắn, hắn đều nguyện ý ăn. Những ngày đó hắn đến nhà Ngô Ngọc ở là ngu dốt cỡ nào chứ! Cơm ngon như vậy bày đặt không ăn lại muốn đi ăn thức ăn nhanh.

Nhưng đoạn thời gian đó em cũng làm cơm ngon để đầy tủ lạnh cho anh sao? Đoạn thời gian đó có phải em cũng cô đơn lẻ loi một mình chờ đợi trong một căn nhà lớn, dường như vĩnh viễn cũng không đợi được giống như anh ngày hôm nay không?

"Cạn ly, Thành Thành, hôm nay anh có lời muốn nói với em, nói rồi sau này anh sẽ không nói với em nữa đâu." Trình Hàn Lang nâng ly rượu lên, lẩm bẩm với không khí.

"Em làm như vậy thật là không được, anh hận em, em nói cho anh biết, em dựa vào cái gì mà nói đi là đi? Chơi mệt rồi thì quay về đi, tại sao vẫn chưa trở về? Em là đang trừng phạt anh sao? Trừng phạt anh lúc đầu cũng không về nhà, để em ở nhà một mình. Trừng phạt anh ít quan tâm đến em, không hiểu lòng của em." Thành Thành lại dùng sức uống cạn một ly rượu lớn.

"Nhưng mà anh cho em biết, cái gì anh cũng hiểu, chỉ là anh không biết đối mặt như thế nào. Em mới là người không hiểu anh, em làm hư anh, khiến anh không thể nào rời khỏi em. Chính em căn bản không biết em quan trọng đến thế nào đối với anh. Bây giờ em đi rồi, giống như đem sinh mệnh của anh xé toạt làm hai mảnh, tất cả mọi thứ của anh bây giờ đều chẳng còn gì cả."

Uống rồi lại uống, Trình Hàn Lang cảm thấy muốn ói, liền chạy đến nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, trong nhà vệ sinh đầy mùi rượu và mùi cơm nước ôi thiu. Trình Hàn Lang nôn đến chảy cả nước mắt.

Hắn lại quay về bàn tiếp tục uống, "Thành Thành em biết không? Dây chuyền mẹ đưa thật ra anh vẫn luôn giữ lại, anh chỉ là không thích mang, cảm thấy rất ấu trĩ, thế nhưng từ hôm nay trở đi anh sẽ đeo nó vào, cho đến khi nào tìm lại được em. Thành Thành, cho tới bây giờ anh không hề trách em, em không cứu được Ngô Ngọc là vì em không đủ mạnh, nhưng anh tin tưởng em nhất định đã cố gắng hết sức. Vậy tại sao em không tin tưởng anh sẽ tha thứ cho em? Ngô Ngọc là bạn gái của anh, nhưng anh không phải sống vì cô ấy! Trong mắt anh, mười, hai mươi cô ấy cũng không bằng vị trí của em trong lòng anh. Anh làm sao có thể vì cô ấy mà vứt bỏ em? Sao em lại ngốc như vậy..."

Chưa nói được bao lâu, Trình Hàn Lang lại cảm thấy muốn ói, lại chạy đến nhà vệ sinh ói. Ói xong lại quay về ăn, cho đến khi cơm trên bàn đều được ăn hết.

Trình Hàn Lang trở về phòng ngủ, tìm thấy quần áo đã được giặt sạch sẽ, đi vào nhà tắm tắm rửa. Tắm xong hắn chuẩn bị ngủ ở nhà. Hắn không muốn về bên kia, không muốn làm Ngô Ngọc mất hứng, hắn biết, Ngô Ngọc nhất định đã ăn mặc thật xinh đẹp chờ đợi hắn. Chỉ tiếc, hắn không có tâm tình, hắn thầm nghĩ nằm ở đây mà an ổn ngủ một chút.

Nằm trên cái giường này, Trình Hàn Lang cảm thấy một loại cô độc ăn mòn nội tâm hắn, trong bóng tối bản thân vô cùng yếu đuối. Loại yếu đuối này không giống như phiền muộn và thương tâm vào ngày mẹ Trình rời đi, cũng không phải lo lắng và sốt ruột vào ngày Thành Thành về muộn, mà là loại cảm giác không biết làm thế nào khi bị đoạt mất hi vọng sống, giống như một người bị ném vào một đám rắn độc, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị cắn chết. Rất mong muốn sáng mai thức dậy tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng, mặc dù mỗi buổi sáng tỉnh lại đều sẽ phát hiện đây là hiện thực, thế nhưng mỗi đêm vẫn cầu mong chuyện này chỉ là một giấc mộng.

Thành Thành, cách đây mấy ngày khi em đối mặt với một phòng, một giường, một người, em có loại tâm tình như thế nào...

Sáng hôm sau Trình Hàn Lang bị một tràng tiếng đập gõ cửa làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn cho rằng là Ngô Ngọc tới, đang định giải thích, kết quả người xông vào là Vu Tiểu Đồng.

"Thành Thành đi rồi thật không?" Vu Tiểu Đồng vừa vào cửa liền nghiến răng hỏi.

Trình Hàn Lang không nói gì, kết quả nắm đấm của Vu Tiểu Đồng vung tới, Trình Hàn Lang giữ tay của cô bé lại, cảm thấy khí lực của cô bé thật sự là không nhỏ, giữ lại cũng có chút đau.

"Tại sao anh phải đối với Thành Thành như vậy?" Nước mắt của Vu Tiểu Đồng rơi xuống, đây là lần đầu tiên cô bé rơi nước mắt trước mặt con trai.

"Là bởi vì cậu ấy thích anh, hay là bởi vì không bảo vệ tốt bảo bối của anh? Anh nói đi!" Vu Tiểu Đồng túm lấy cổ áo của Trình Hàn Lang. "Anh có còn là con người không? Lúc trước anh bỏ mặc cậu ấy để trải qua thế giới hai người với Ngô Ngọc. Anh có biết một mình cậu ấy sống thế nào không? Tôi chỉ nghĩ anh là người không thích biểu đạt bản thân, không nghĩ tới con mẹ nó anh máu lạnh như vậy! Tình cảm mấy chục năm chẳng lẽ còn không bằng trinh tiết thối tha của một con đàn bà sao?"

"Em thì biết cái gì, em hiểu được khổ sở trong lòng anh sao? Thành Thành đi rồi anh cũng chật vật hơn bất kỳ ai." Tiếng nói trầm thấp của Trình Hàn Lang vang lên, giọng nói rất nhẹ nhàng, lại hàm chứa vô vàn cay đắng.

Vu Tiểu Đồng căn bản không quan tâm bộ dáng kia của hắn, một mình chạy vào trong phòng ngủ của Thành Thành.

"Em làm gì đó, em đừng có động vào đồ đạc của Thành Thành." Trình Hàn Lang bám gót theo sau.

"Nơi này có cái gì của Thành Thành sao? Tất cả chẳng phải đều là của anh sao?" Vu Tiểu Đồng tìm kỹ trong ngăn kéo. Trình Hàn Lang liên tục ngăn cản cô bé, "Rốt cục em muốn làm cái gì?"

"Làm gì? Hôm nay tôi không cần biết cái gì hết, không phải anh khổ sở sao, không phải anh quan tâm cậu ấy sao? Tôi đây sẽ cho anh thấy anh quan tâm cậu ấy bao nhiêu." Cuối cùng Vu Tiểu Đồng phát hiện cái hộp kia ở dưới giường, phía trên đã phủ rất nhiều bụi, nhưng chắc chắn là không sai, hoa văn màu lam, có một lần Thành Thành lỡ miệng, làm cho Vu Tiểu Đồng biết chuyện nó giấu đồ.

"Tự nhìn đi, tôi cũng không nhìn đâu, nhìn thấy càng khó chịu." Vu Tiểu Đồng kéo cái hộp đến trước mặt Trình Hàn Lang rồi đóng sập cửa đi về, để lại Trình Hàn Lang một mình đối mặt với cái hộp kia.

Trên cái hộp có một ổ khóa, Trình Hàn Lang trực tiếp dùng một số dụng cụ cưỡng chế mở khóa. Mở cái hộp kia ra, Trình Hàn Lang nhìn thấy đủ thứ chằng chịt chi chít bên trong, cứ lẳng lặng mà nhìn như vậy, cuối cùng nước mắt từng giọt từng giọt rớt vào trong, lớp vỏ ngụy trang kiên cường bao lâu nay cuối cùng tan nát thành từng mảnh vào giờ khắc này.

Trình Hàn Lang cầm trong tay những thứ hắn đã từng vứt bỏ lại được Thành Thành gom góp mà khóc như một đứa trẻ. Hắn mở một bức tranh được cuộn lại, phía trên giống như là đầu của hắn, bên cạnh vẽ một đứa nhỏ quần áo tả tơi, phía dưới viết một dòng chữ: Chúc anh hai sinh nhật 20 tuổi vui vẻ, em trai Thành Thành.

Trình Hàn Lang nhớ rõ sinh nhật lần đó hắn trải qua cùng Ngô Ngọc và Ngô Chấn. Thành Thành nhất định là cho rằng tặng món quà này ra sẽ không bằng người khác nên mới tự mình giữ lại, Trình Hàn Lang phảng phất thấy được hình dáng của Thành Thành nằm bò trên bàn vừa vẽ tranh vừa chăm chú suy nghĩ, còn có biểu tình buồn bã vì cuối cùng không có cách nào tặng đi được.

Cuốn tập có lời bình đầu tiên Trình Hàn Lang viết cho Thành Thành, chữ phía trên đã nhạt nhòa mơ hồ theo năm tháng trôi qua.

Đôi vớ hắn mang vào lần đầu nó và Trình Hàn Lang cùng đi chơi bóng, ví tiền có chứa hình chụp của hai người, còn có một cuốn sổ nhỏ ghi lại tất cả những tin nhắn của Trình Hàn Lang và Thành Thành từng nhắn với nhau...

Còn có giày trượt patin đã bị hắn ném vào thùng rác, phía trên có dán một tờ giấy: "Lần đầu tiên mình và anh gặp nhau."

Rất nhiều ký ức khiến cho người ta thương tâm đều bày ra rõ ràng vào giây phút này. Vốn là một thế giới nhỏ khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được, nhưng bởi vì con người có tâm ý ngày đó không còn ở đây, lại biến thành một loại hối hận và dặn vặt sống không bằng chết.

Bình luận

Truyện đang đọc