ANH ẤY KHÔNG MUỐN LY HÔN!


“Đi… đi đâu? Bây giờ muộn rồi, đừng làm phiền Đức Huy.” Tâm Dao hơi lo lắng.
“Mặc kệ, mày cứ phải đi với tao.

Này nhé, ở một mình mày lại khóc chứ gì, tao lại biết mày quá đi.

Thay đồ đi với tao, để tao chọn đồ cho.” Hải Nguyệt vẫn đang tức giận.

Mặc dù lúc nhà họ Khương gọi nhờ cô nàng đi cùng cũng đã giải thích lí do, nhưng cô nàng vẫn cho rằng đó là hiểu lầm.

Nào ngờ đâu, tên khốn Dịch Thành vậy mà lại thật sự ngoại tình! Hay lắm, bây giờ có bằng chứng xác đáng rồi, cô nàng phải chỉ cho Tâm Dao cách trả đũa mới được!
Vì sao phải khóc lóc vì một thằng chẳng ra gì chứ? Mặc dù mặt hàng như Dịch Thành thì hiếm thật, nhưng không phải bên ngoài không có những người đẹp trai.

Ông ăn chả thì bà ăn nem, hắn dám cho Tâm Dao một cái sừng thì cô nàng phải cho hắn thành con nhím mới hả dạ.
“Cái này… cái này có hơi…” Tâm Dao lúng túng nhìn bộ đồ mà Hải Nguyệt đưa cho.

Cái này không phải là đồ cô nàng mua sao? Sao bây giờ lại muốn cô mặc? Còn có… đêm hôm lại còn mặc thế này ra ngoài… không phải là sẽ tới nơi nào không đứng đắn chứ?
“Có làm sao? Này, mày cũng hai mươi mấy tuổi rồi chứ đâu phải thiếu nữ mười tám vừa mới trốn nhà đi chơi đâu!” Hải Nguyệt làu bàu.


“Mày đó, phải trả đũa lại hắn mới được.”
“Đừng nói mày muốn tới chỗ đó nhé? Tao không đi đâu!” Dù cho có thật sự đau lòng hay không thì cô cũng không muốn vì trả đũa mà lui tới mấy chỗ đó đâu.

Mấy mươi năm cuộc đời, cả cô lẫn nguyên chủ đều chưa từng lui tới mấy chỗ đó.

Nói sao nhỉ? Chính là trong lòng có trở ngại nên không dám bước vào.

Cô sợ thanh danh của mình và gia đình, còn nguyên chủ thì đơn giản chính là không thích.
“Cái gì chứ? Cứ đi đi, tao bao!” Hải Nguyệt cằn nhằn: “Bắt buộc mày phải đi đấy! Tao biết trước rồi, nơi này có một chỗ đáp ứng được mọi yêu cầu.

Mày không thích thì không sợ quá trớn đâu.

Còn có, bảo anh trợ lí kia đi cùng là được.”
“Nhưng mà…” Tâm Dao vẫn có chút phân vân.

Tuy vậy, có lẽ là do thật sự đang sầu nào mà trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn thử.

Hai thứ cảm xúc đối lập giữ đi với không đi vẫn song song tồn tại cho tới tận lúc cô nhìn mình trong gương với bộ đồ mới.

Cái này cũng thật là… đẹp!
“Thấy chưa? Có phải rất đẹp không? Cũng rất vừa người nữa.” Hải Nguyệt tấm tắc khen ngời.

Tâm Dao vốn dĩ đã sở hữu một thân hình vạn người mê mẩn, chỉ là trước đây theo phong cách trưởng thành chín chắn, rồi lại ngây thơ trong sáng đáng yêu.

Bộ mặt gợi cảm này, hẳn là lần đầu được thấy và cô nàng cũng là người đầu tiên được chiêm ngưỡng.

Tâm Dao mặc một chiếu váy xếp li có chuỗi dài chỉ tới nửa đùi màu đen, trông vừa đáng yêu lại vừa khi3u gợi.

Bên trên là áo dây ngắn, chỉ vừa đủ che phần ngực, để lộ cả bờ vai trắng mịn và vòng eo con kiến.


Vì Tâm Dao chưa quen nên Hải Nguyệt còn phối thêm một cái áo sơ mi mỏng như giấy cột ở bên ngoài, có mặc cũng như không mặc.

Tâm Dao không quen nhìn trước gương, cái sự phối hợp này… có phải làm cô nhìn hơi trẻ con không?
“Cái này… có phải hơi trẻ con không?”
“Không trẻ con! Phải làm cho mình trẻ ra chứ!” Hải Nguyệt lắc đầu.

Cô nàng mặc quần jeans ngắn với áo croptop, tóc cột cao.

Bởi vì là tiểu thư cành vàng la ngọc, hầu hết thời gian đều là thoải mái hưởng thụ nên khi diện trang phục này, trông hai cô vẫn chẳng khác gì những cô gái mới lớn, chẳng có nét lố lăng chút nào.
Lúc này, Đức Huy bị gọi cũng đã tới.

Cậu không khỏi bất ngờ khi hai cô gái xuất hiện, đồng thời còn có sự lúng túng khó giấu.

Nét ngượng ngùng bao phủ lên hai con người còn lại trong khi Hải Nguyệt vẫn đang hào hứng.

Tâm Dao không được tự nhiên, đứng nép sau bạn mình, kéo áo khoác kín lại một chút.

Đức Huy vẫn là lần đầu nhìn thấy người thương ăn mặc như thế, lúng túng lại càng thêm lúng túng.

Cậu ho nhẹ, chữa ngại: “Hai chị muốn đi đâu?”
“Ăn mặc thế này thì còn đi đâu nữa? Tất nhiên là đi bar rồi!” Hải Nguyệt lên tiếng, sau đó không đợi Đức Huy phản ứng thì đã kéo hai người rời đi.


Cô nàng dường như đã nhắm trước điểm đến nên vừa lên xe đã chủ động lái xe đến đó.

Tâm Dao ngồi ở ghế phụ, rụt rè, dường như cô cũng quên mất việc mình vừa được thông báo là chồng ngoại tình.

So với cảm giác đó, cảm giác lo sợ còn nhiều hơn.

“Này… Hải Nguyệt… có ổn không đó?”
Hải Nguyệt tặc lười, cô bạn thân của mình lớn rồi mà sao cứ như nữ sinh vừa tốt nghiệp thế này? Bản thân có nhan sắc như vậy mà chồng không biết hưởng dụng, vậy phải đem ra khoe chứ! “Sợ cái gì? Tao lại không đem mày đi bán.

Nơi này bảo đảm an toàn nhé.”
“Cái này… hai chị đã hỏi ý Khương tổng chưa?” Đức Huy hỏi.

Dẫn hai cô gái trẻ này đi bar? Cậu sợ cậu quản không nổi, cũng gánh không nổi trách nhiệm.

Làm ơn đi! Ai trong hai người cũng không được có chuyện đâu!


Bình luận

Truyện đang đọc