ANH ẤY KHÔNG MUỐN LY HÔN!


Tâm Dao nhìn theo hắn, thầm thở dài.

Tay cô đặt lên ngực trái, nơi trái tim vẫn đang đập mạnh.

Đúng là chưa thể hoàn toàn hết yêu được, song lại không còn thiết tha níu giữ nữa.

Khương Tâm Dao, rõ ràng từ bỏ cũng không khó đến như vậy, vì sao cô lại cố chấp chứ?
Là vì cô biết trước kết cục nên luôn lo sợ chừa đường lui sao? Hay do cô vốn không yêu Dịch Thành nhiều như nguyên chủ?
“A, thật đau đầu.” Tâm Dao thầm than.

Thật ra, nếu Dịch Thành có thể kiên định hơn một chút, nếu hắn vẫn quyết tâm chọn cô thay vì do dự, có lẽ cô đã thử cho cả hai một cơ hội.

Song, hắn lại do dự! Điều đó chứng tỏ gì chứ? Chứng tỏ là trong lòng hắn cô ta và cô có sức nặng ngang nhau, nói không chừng là Bạch Liên đó còn hơn cô, bởi cô ta không chỉ có một mình.
Hai đứa trẻ, hai thiên thần nhỏ của bọn họ, ừ… chúng là máu mủ ruột thịt của Dịch Thành.
Lúc Tâm Dao nhìn quanh bỗng nhận ra ngăn tủ đầu giường hơi hé mở, bên trong còn lộ ra một ít vải màu trắng.

Cái này…? Cô nhớ Dịch Thành không thường dùng tủ đầu giường cho lắm, có chăng cũng chỉ để một ít đồ nhỏ trên mặt, chứ không hề động đến ngăn kéo.


Vậy cái kia… là…?
Tâm Dao ngờ vực chìa tay mở ngăn tủ.

Đập vào mắt là một thứ cô không thể nào ngờ tới.

Quần… lót nữ?
Quay lại cách đây mấy ngày…
“Không sao, vào đi, không cần câu nệ như vậy.” Sau lời nói của Dịch Thành, Bạch Liên cũng bước vào nhà.

Nhưng ngôi nhà này, cách bày trí và trang hoàng này, lại hoàn toàn không phải như sở thích của cô ta, cũng không giống ngôi nhà hạnh phúc kiếp trước của hai người.

Bạch Liên muốn lên thẳng phòng ngủ để xem thử, xem thử xem liệu hai người kia có ngủ chung phòng hay không, nhưng cô ta biết bây giờ là chưa thể nên chỉ ngồi ở sofa trong phòng khách.
Dịch Thành rót một cốc nước lọc đến, nhìn cô ta, lại trầm ngâm không biết nên nói gì và phải nói gì.

Vốn dĩ… tình huống này… trước đây chưa từng xảy ra.
“Em… tới đây làm gì?” Hắn khó khăn mở miệng.

Như thế này có tính là Bạch Liên đang “trở về” nhà của cô ta không? Nó không phải là hiển nhiên sao?
“Em… em nghe nói vì em mà gần đây gia đình anh không yên.

Em lo lắng nên… nên muốn tới… Em có mang tới một chút cháo đậu xanh mà anh thích.

Anh từng nói anh thích em nấu món này nhất mà… à… ý em là…” Bạch Liên nói nhanh, rồi bối rối cúi đầu xuống, khóe mắt hơi ươn ướt.

Nhìn thấy một màn này, quả nhiên liền có thể làm cho tâm tình Dịch Thành xao động.

Hắn vươn tay xoa đầu cô ta, giọng dịu dàng: “Đừng khóc, anh vẫn… thích.” Từ thích này thật khó nói ra khỏi miệng.

Thì ra Bạch Liên bất chấp trời giá rét đứng ở bên ngoài là vì mang cháo tới cho hắn, nhất thời trong lòng hắn lại ấm áp lên một chút.

Cô gái ngốc này, vẫn luôn chu đáo với hắn như vậy.
“Vậy anh ăn đi.


À, hay để em vào bếp hâm lại cho nóng nhé?” Bạch Liên đứng dậy, ly nước trên bàn vướng phải túi đồ mà đổ ra sàn, hơn phân nửa đổ lên người cô ta.

Bạch Liên luống cuống xin lỗi: “Xin lỗi… em… em không cố ý.

Em sẽ dọn ngay…”
“Không sao đâu.” Dịch Thành nhíu mày.

Vẫn hậu đậu vụng về như vậy sao? Nhìn mấy vệt nước trên người cô ta, lại nghĩ tới thời tiết trời lạnh lẽo hiện tại, Dịch Thành nói: “Em… nên thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Nhưng… nhưng em không mang theo quần áo.” Bạch Liên lúng túng nói.

Dịch Thành ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Em cứ ở đây chờ một chút, anh đi lấy cho em.”
Nói rồi hắn đi lên lầu.

Quả nhiên trong căn phòng trước đây từng dùng làm phòng chứa đồ cho Tâm Dao vẫn còn lại nhiều bộ váy áo, trong số đó có những cái còn chưa mặc lần nào.

Đó đều là đồ mà hắn mua cho cô, nên hẳn là khi dọn đi Tâm Dao đã để lại.

Dịch Thành nặng nề thở dài, rồi lấy một cái váy trắng còn mới tinh mang xuống lầu.
Lúc hắn xuống tới nơi thì Bạch Liên đã hâm xong phần cháo, múc ra bát chờ sẵn.

Khung cảnh không hiểu sao lại có chút thân thuộc.


Mà thân thuộc cũng phải, kiếp trước Bạch Liên vẫn thường xuyên xuống bếp nấu ăn cho hắn kia mà.
Mà có khi, thân thuộc là vì vừa rồi, hắn còn tưởng Tâm Dao đã về, vẫn đang học dì Trần chuẩn bị cơm trưa mang đến công ty cho hắn…
“Anh… cái này… cái này đắt tiền quá… em…” Bạch Liên lí nhí nói.
“Không sao, nhanh lên thay đi.

Phòng anh… chắc em biết mà.” Các phòng trống trong nhà không thường được dọn dẹp, bụi bặm rất nhiều.

Mà phòng của Tâm Dao thì hắn lại không muốn có người khác đặt chân vào.

Vậy nên, chỉ có thể là phòng hắn.
“Vâng… anh ăn đi cho nóng.” Bạch Liên mang theo chiếc váy đi lên lầu, không cần chỉ dẫn cũng biết được đâu là phòng hắn.

Cô ta vốn rất mong chờ, song khi bước vào trong, mọi thứ như đổ vỡ hoàn toàn.
Giữa phòng là ảnh cưới lớn của hai người, trên bàn và cả xung quanh là những tấm ảnh nhỏ hơn, đều là những khoảnh khắc hạnh phúc của đôi vợ chồng.

Và trực giác nói cho cô ta biết, chắc chắn hai người họ đã ngủ chung phòng.


Bình luận

Truyện đang đọc