ANH ẤY KHÔNG MUỐN LY HÔN!


Ở bên ngoài, Dương Kỳ đưa cô vào ngồi trong xe vẫn còn ân cần hỏi: “Có đau lắm không?” Nếu vừa rồi anh không kịp thời ngăn lại… nếu vừa rồi con ả kia dám đánh cô, có lẽ anh sẽ làm cho cô ta không còn tay mất.
“Không sao, em ổn mà, chỉ là hơi đau tay một chút.

Mặt cô ta thật sự rất dày, anh có thấy vậy không?” Tâm Dao cười cười, giơ bàn tay lên, đuôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm trông vô cùng thích thú.
“Ừm, rất dày.” Dương Kỳ bỗng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên bàn tay mảnh mai của thiếu nữ.

Gương mặt Tâm Dao thoáng chốc đỏ bừng.

Cô lùi vào sâu trong xe, Dương Kỳ cũng không thêm gì mà chỉ lùi lại: “Em về nhà cẩn thận, nghỉ ngơi sớm.

Nếu vẫn thấy đói thì nhớ ăn thêm.”
“Em biết rồi.” Tâm Dao đáp khẽ.

Quái lạ! Đó rõ là nhà cô mà, sao anh phải dặn chi li thế chứ? Hay là anh đã quên mình mới là “người ở ké”?
À không, hình như từ tối nay thì anh đã phải chuyển ra ngoài rồi.


Một căn biệt thự ở cạnh biệt thự nhà cô.

Tuy là ngay cạnh nhau, song lại không còn chung nhà như trước.

Có lẽ cô nên thấy thoải mái, nhất là sau khi có quá nhiều điều cho thấy anh thích cô.
Tâm Dao đương nhiên không phải là loại người vì một lần đổ vỡ mà ghi hận với đàn ông, mất niềm tin vào chuyện tình cảm, lại càng không phải là cô còn tình cảm với Dịch Thành.

Chỉ là lúc này đây, cô chưa nghĩ mình chấp nhận được chuyện yêu đương thêm lần nữa.
Chiếc xe lăn bánh đằng xa, còn Dương Kỳ quay lại bữa tiệc.

Việc hôm nay tạo nên động tĩnh rất lớn, hẳn là rất nhiều chủ các công ty lớn đang âm thầm đánh giá.

Sau chuyện này Dịch Thành đã bị trừ điểm rất nhiều, tuy bọn họ không nói nhưng trong lòng đều đang âm thầm tính toán.

Tuy vậy, không có nghĩ là Dương Kỳ được đánh giá cao hơn.

Anh trong mắt họ bây giờ chính là “ngông”, không hiểu chuyện, cứ thích đâm đầu vào ổ kiến lửa.

Dương Kỳ biết điều đó nhưng anh vẫn làm, bởi nó cũng là một cơ hội.
Mọi người luôn tin Dịch Thành sẽ trả thù, vậy nếu Thịnh Dương vẫn có thể trụ vững và phát triển an ổn thì sao? Vậy càng chứng minh được thực lực của anh cao hơn hắn, sẽ thu hút được nhiều sự ủng hộ hơn hắn.

Con đường báo thù cũng không còn xa nữa.
Mà trước mắt thì, để xem đôi tra nam tiện nữ kia thế nào rồi đã.
Dương Kỳ quay lại bữa tiệc, Dịch Thành đỡ Bạch Liên đi ra ngoài.

Lúc trước Dịch Thành xuất hiện ở đâu là liền thu hút ánh nhìn đến đó, lúc trước hắn rực rỡ lóa mắt bao nhiêu thì lúc này lại càng thảm hại bấy nhiêu.


Nếu là bộ dáng này thì có lẽ, ngay từ đầu Tâm Dao đã không thích hắn.
“Dịch tổng hài lòng với sự tiếp đón này chứ?” Dương Kì đứng ngang hàng với hắn, chỉnh lại áo vest, cười đắc ý.
“Rất nồng hậu.” Dịch Thành mở miệng, chút màu tanh ở khóe miệng cũng không đắng bằng dư vị chua xót trong lòng.

Ban nãy, hắn thấy được Tâm Dao ỷ lại người này như thế nào.

“Cảm ơn vì lời khen và… cảm ơn vì cơ hội mà Dịch tổng đã trao cho tôi.” Anh vốn tường mình không còn cơ hội cho tới ngày hôm đó, ngày thấy cô trong quán bar.

Ngay sau khi trở về nhà, Tâm Dao liền tắm rửa sạch sẽ rồi lên phòng nghỉ ngơi.

Hôm nay tuy có chút thỏa mãn nhưng thật sự quá mệt rồi!
Cô mở điện thoại lên, trên các trang mạng đều đang bùng nổ thông tin chuyện tình tay ba của ba người.

May mắn thay, dường như không có mấy người đứng về phía Bạch Liên.

Tất cả đều bảo cô thật đáng thương, Dịch Thành đáng trách còn Bạch Liên thì nên chết đi cho sạch khí trời.

Tuy vậy, vẫn không tránh được những lời bình luận bảo vệ cô ta: “Thì sao chứ? Hết yêu thì ly hôn, các người cấm được à?”
“Vì người ta không phải tiểu thư xuất thân danh giá nên mới bị như vậy phải không? Các người phân biệt giàu nghèo thế à?”

“Hoàng tử lấy lọ lem cũng là chuyện bình thường thôi mà…”
“Thật không hiểu nổi, mấy người này có não để làm gì vậy chứ?” Tâm Dao lẩm bẩm.

Vấn đề ở đây không phải là giàu nghèo đâu, mà là cô ta qua lại với người đã có gia đình! Nếu không phải cô phát hiện sớm thì đã mọc thêm một cái sừng rồi, lại còn trở thành trò cười cho kẻ khác.

“Bây giờ hẳn cha mẹ Dịch Thành cũng đã biết chuyện, không biết sẽ thú vị thế nào đây.”
Mặc dù cha mẹ Dịch đều đã biết trước, nhưng hẳn họ sẽ không ngờ tới hai kẻ kia lại dám mặt dày ngang nhiên tới bữa tiệc thế này, hơn nữa cô con dâu sắp vào cửa lại làm ra vô vàn những chuyện mất mặt.

Bây giờ, Bạch Liên muốn vào được nhà họ Dịch cũng đã là một vấn đề lớn.
Mà thật vậy, cha mẹ Dịch bên kia hay tin đã nổi trận lôi đình, lập tức chạy tới biệt thự.

Lúc họ tới cũng là lúc mà Bạch Liên nằm trên ghế sofa cho Dịch Thành hầu hạ cởi giày thoa thuốc.

Tức thì, mẹ Dịch lao vào kéo con trai ra, còn thẳng thừng giáng cho Bạch Liên một cái tát: “Đồ tiện nhân!”


Bình luận

Truyện đang đọc