ANH ẤY MẮC BỆNH NẶNG

Gió đêm thổi tới mang theo chút mát mẻ, kèm theo đó là đôi chút sự lúng túng không nói rõ ràng được.

Đường Thuần rất nhanh đã bình tĩnh lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện ra này không nghe được cuộc nói chuyện vừa nãy của cô. Sau đó từ từ để điện thoại di động xuống, không để ý tới Lục Tiểu Mạn ở đầu bên kia đang ra sức truy hỏi, trực tiếp cúp điện thoại.

"Đúng vậy, xin hỏi ngài là?"

Giang Kình thích thú nhìn cô gái trước mặt đang thay đổi thái độ, động tác dựa vào lan can hơi thay đổi một chút, ánh mắt nhìn Đường Thuần chứa đầy sự quan sát.

Trang viên này cũng thật đúng là có tiền, mỗi căn phòng đều có một ban công lớn, sau khi Đường Thuần vào phòng cũng không chú ý, nếu không cũng sẽ không tùy tiện như vậy.

Hai người cách nhau ba bốn mét, Giang Kình lắc tàn thuốc trong tay, sau đó nhẹ giọng cười một tiếng mở miệng nói: "Tôi chính là cái người không có đạo đức xã hội trong miệng cô."

Đường Thuần: "..."

Hay lắm, xem ra là đều nghe thấy hết rồi.

Ánh mắt dừng lại ở điếu thuốc lá giữa hai ngón ray của người đàn ông, thấy anh ta dường như không có ý định dập nó, trong lòng không khỏi âm thầm phàn nàn: Người ngược lại là tự mình biết mình.

Những người có thể xuất hiện trong những bữa tiệc như thế này, căn bản đều là người mà Đường Thuần không thể dây vào, nếu đã không dây vào, vậy cũng chỉ có thể trốn đi thôi.

"Xin lỗi không tiếp chuyện được."

Đường Thuần lạnh lùng để lại một câu định rời đi, nhưng mà Giang Kình nào có thể để cô rời khỏi đơn giản như vậy?


"Rốt cuộc cô và Phó Hạo Nguyệt có quan hệ như thế nào?" Giang Kình nói xong, xoay người dựa lưng vào lan can, cơ thể giãn ra, tư thế kia toát ra vẻ tự tin cùng với kiêu ngạo.

Đường Thuần dừng bước chân lại, quay đầu liếc nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa một cái, đối mặt với ánh mắt kiêu ngạo và tùy tiện của anh ta, lại vô hình có cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ tự mãn.

"Hình như quan hệ của tôi và ngài Phó không có liên quan tới ngài." Giọng điệu của Đường Thuần cũng không hề khách sáo, nhưng bất ngờ là lọt vào tai của Giang Kình lại không chói tai.

Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua đôi giày cao gót mà cô cầm ở trong tay, trong lòng cũng biết, người phụ nữ trước mắt này chắc chắn không phải đại tiểu thư trong giới này, không biết là từ đâu ra. Hơn nữa lời nói vừa nãy trong cuộc điện thoại kia của cô, Giang Kình lại càng cảm thấy hứng thú.

"Cô là đang bán mạng cho Phó Hạo Nguyệt à? Anh ta cho cô bao nhiêu tiền lương, tôi ra giá gấp đôi."

Bán mạng?

Đường Thuần nghe thấy hai chữ này thì có chút buồn cười, con người cô đặc biệt tiếc mạng đấy có được không, bán thân cũng không bán mạng.

"Quý ngài đây, nếu như giữa ngài và ngài Phó có ân oán gì đó, có thể nào tự mình đi tìm ngài ấy được không?" Đường Thuần chính là một người làm thuê rất an phận, chuyện cô không muốn nhất chính là chọc phải dây mơ rễ má gì đó: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, chắc hẳn ngài có thể nghe hiểu câu nói này chứ?"

*Nghĩa là người quân tử cũng thích tiền tài, nhưng kiếm tiền là có tiêu chuẩn đạo đức

Giang Kình híp mắt, lại đưa tay lên hít một hơi thuốc lá: "Tôi chỉ biết, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ."

"Vậy thì ngài vẫn nên trở lại tiểu học học lại môn ngữ văn đi!"


Lời đã tới bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra, Đường Thuần khẽ thở dài một hơi, thu hồi ánh mắt chuẩn bị xoay người rời đi.

Ánh mắt của Giang Kình dừng lại trên bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ, mái tóc được uốn thành từng lọn sóng lớn lắc lư theo dáng người thướt tha. Dáng người và khí chất của người phụ nữ đặc biệt nổi trội, lúc này cô mặc một chiếc váy dự tiệc đuôi cá bằng vải nhung vàng, mỗi một cử động đều mang theo phong tình vạn chúng, mà cô đi sâu vào bên trong phòng, giống như dần dần biến mất trong ánh trăng.

Ánh mắt của Giang Kình hơi nóng lên, lúc cơ thể của cô sắp bước hoàn toàn vào trong bóng tối, đột nhiên mở miệng nói: "Có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không?"

Đường Thuần dừng chân, quay đầu để lại một góc mặt cho Giang Kình: "Thưa ngài, chiêu này đã rất cũ rồi, lần sau đổi một chiêu khác đi."

Vừa dứt lời, bóng người của cô liền biến mất khỏi tầm mắt của Giang Kình.

...

Đường Thuần có chút mệt mỏi trong lòng, thật vất vả mới tìm được cơ hội có thể nghỉ ngơi, nhưng không ngờ nửa đường lại gặp phải một Trình Giảo Kim.

Đang tính toán xem còn có thể chạy tới chỗ nào để tranh thủ thời gian rảnh rỗi, tiếng điện thoại di động vang lên, Đường Thuần cúi đầu nhìn cái tên trên màn hình một cái, trong lòng hoảng sợ, vội vàng nhấn nghe điện thoại…

"Đường Thuần, cô nên quay về rồi."

Trái tim đột nhiên hụt một nhịp, cách điện thoại cũng có thể nghe được giọng nói của Phó Hạo Nguyệt vô cùng thu hút.

"Được, tôi trở lại ngay lập tức đây." Đường Thuần nói xong, vội vàng đặt giày cao gót trong tay xuống, động tác nhanh chóng đi vào.


Trong điện thoại của cô vẫn luôn lưu lại số điện thoại của Phó Hạo Nguyệt, chỉ là dường như hơn một tháng nay cũng không dùng tới.

Công cụ truyền tin để liên lạc giữa hai người bọn họ chỉ dừng lại ở wechat, hơn nữa đa số trường hợp đều là cô đơn phương nhắc nhở anh đi ngủ sớm, hôm nay nghe được giọng nói của Phó Hạo Nguyệt từ trong điện thoại, vẫn là có chút mới mẻ.

Vội vã cúp điện thoại, Đường Thuần lại mang giày cao gót trở lại bữa tiệc, vừa nhìn đã thấy Phó Hạo Nguyệt đứng ở trong góc.

Ngài Phó luôn luôn có sức lôi cuốn kỳ lạ như vậy, toát ra một kiểu cảm giác tồn tại không thể xem nhẹ, khiến cho người khác vừa nhìn đã có thể tìm thấy bóng dáng anh ở trong đám người.

Lúc này xung quanh anh không có ai, lấy anh làm trung tâm, trong bán kính ba mét đều đặc biệt yên tĩnh, tất cả mọi người đều rất ăn ý không tiến lên quấy rầy anh nữa.

Bữa tiệc vẫn náo nhiệt như vậy, cảnh tượng bữa tiệc linh đình lộ ra vẻ lộng lẫy và xa hoa lãng phí, mà Phó Hạo Nguyệt đứng ở đó lại giống như tự động vạch ra một ranh giới rõ ràng với xung quanh, không chỉ để cho người khác không được tới gần, càng giống như là ngăn cách mình trên đỉnh núi vậy.

Ngài Phó cầm ly rượu đế cao trong suốt trong tay, trong ly là rượu vang, đang nhẹ nhàng chảy xuống trong tay anh, mà người đàn ông hơi rũ mắt, gương mặt lạnh lùng kia dưới ánh đèn vàng ấm áp của bữa tiệc lại càng thêm mấy phần gợi cảm.

Đường Thuần thất thần chốc lát, ngay sau đó chậm rãi tiến lên, đúng lúc đối phương đang định nâng ly lên uống rượu thì mở miệng nói: "Ông chủ, dạ dày của ngài không tốt, vẫn là đừng uống rượu thì hơn."

Bàn tay cầm ly rượu của Phó Hạo Nguyệt dừng lại giữa không trung một lát, ngay sau đó hơi nhướng mày, ánh mắt kia dường như có chút hời hợt, nhưng trong ánh mắt hơi trầm xuống lại có thêm đôi chút ý vị sâu xa.

"Quay lại rồi?" Giọng của Phó Hạo Nguyệt nhàn nhạt, giống như đang gọi một con mèo hoang nhỏ không có nhà.

Thật ra Phó Hạo Nguyệt biết rõ chút tâm tư của cô, bữa tiệc này cũng thật sự là rất nhàm chán, nếu không phải anh có mục đích khác, cơ bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

"Ừ, gặp phải một người kỳ lạ, dường như tôi đã không cẩn thận mà làm lộ quan hệ giữa hai chúng ta rồi..." Đường Thuần vừa nói, vừa lén lút liếc nhìn vẻ mặt của Phó Hạo Nguyệt.

Chỉ thấy người đàn ông cười khẽ một tiếng, cũng không nghe lời của Đường Thuần, nâng ly lên một lần nữa, khẽ nhấp một ngụm rượu.


Rượu vang đỏ dính lên đôi môi mỏng của anh, hiện lên ánh sáng lóng lánh, lộ ra một chút tà ác và ngông cuồng không phù hợp với hình tượng của anh.

"Quan hệ của chúng ta là gì?" Phó Hạo Nguyệt hỏi ngược lại.

"Chính là..."

Đường Thuần vừa định trả lời, lại nghe Phó Hạo Nguyệt lạnh lùng nói một lần nữa: "Tôi muốn mối quan hệ kiểu gì, vậy thì chính là mối quan hệ kiểu đó."

Nhịp tim đột nhiên hẫng mất một nhịp, con ngươi của Đường Thuần hơi phóng đại lên, nhìn ngài Phó ở trước mặt, lại cảm thấy có một khắc xa lạ như vậy.

Trước kia, lúc nào Phó Hạo Nguyệt cũng theo thói quen hạn chế toát ra khí chất và phong thái của mình, nhưng vào giờ phút này, uy thế trên người anh giống như không chịu khống chế mà tùy ý tản ra xung quanh.

Phó Hạo Nguyệt nói xong, mới giống như là phản ứng lại, nhướng mày nhìn vào đôi mắt tròn xoe kia của Đường Thuần, ngay sau đó lại giống như cất đồ lại một cách kỳ lạ, lại trở về dáng vẻ ngày bình thường, an ủi mở miệng nói: "Không sao, sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào."

"Ừm... Tôi chỉ sợ là sẽ gây bất lợi cho ngài." Đường Thuần nói xong, lúc này mới đột nhiên nhớ ra Phó Hạo Nguyệt vừa mới uống rượu, sự chú ý trong nháy mắt bị dời đi: "Ông chủ! Ngài đã bao lâu không ăn gì rồi, bụng trống rỗng mà uống rượu sẽ không tốt cho dạ dày!"

Từ sau khi ăn xong bữa trưa đến giờ, đã sáu bảy tiếng trôi qua rồi, từng bàn đồ ăn ngon và điểm tâm trong bữa tiệc đối với người có mặt mà nói, hiển nhiên chỉ là để trưng bày, có rất ít người động tới, mà Phó Hạo Nguyệt càng không cần nói, khẩu vị bình thường rất kén ăn, lúc này chắc chắn không bao giờ đụng vào đồ ăn trong bữa tiệc.

Phó Hạo Nguyệt nghe xong, hơi nhíu mày, ly rượu cầm trong tay dường như cũng không có ý muốn đặt xuống.

Cô nhóc này bình thường trông thì rất khôn khéo, nhưng mỗi lần dạy dỗ anh thì lại "tàn bạo" như đòi mạng.

"Gặp ai vậy?" Phó Hạo Nguyệt trực tiếp coi nhẹ Đường Thuần đang "lải nhải".

"A...? Tôi không biết, rất trẻ, trông thì có vẻ như tính tình chẳng ra sao, tính cách có chút kiêu ngạo." Đường Thuần lại bị Phó Hạo Nguyệt dẫn ra khỏi chủ đề: "Ồ đúng rồi, hình như còn đeo khuyên tai, không biết ngài có quen không."


Bình luận

Truyện đang đọc