ANH ẤY MẮC BỆNH NẶNG

Lần khiêu vũ lần trước, cũng không biết đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.

Khi còn bé ba Đường và mẹ Đường vì để con gái nâng cao khí chất, đã đăng kí một lớp khiêu vũ Latin cho Đường Thuần, sau đó học rồi cũng có chút thành tích, còn tham gia thêm mấy cuộc thi múa nữa.

Lên cấp ba, áp lực học hành tăng lên, Đường Thuần không tới phòng tập nhảy mỗi tuần nữa. Lên đại học thì càng không phải nói, cả ngày lẫn đêm trừ lên lớp ra thì chính là thư viện, nếu không phải cái tên Giang Kình kỳ lạ kia đột nhiên nhắc tới, chỉ sợ là Đường Thuần đã ném kỹ năng nhảy Latin này của mình ra sau đầu từ lâu rồi.

Bên trong hoa viên lớn như vậy lại cực kỳ an tĩnh, chợt có gió nhẹ thổi qua, tạo ra tiếng xào xạc.

Mà Phó Hạo Nguyệt ngồi dưới ánh đèn đường, trong con ngươi đen nhánh hiện lên tia sáng u tối sâu thẳm, nhìn thẳng vào người Đường Thuần ở trước mặt, đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng lại mang theo một chút ấm áp mà đến cả bản thân anh cũng không nhận ra.

Lúc này Đường Thuần lấy điện thoại từ trong túi xách ra, trong đầu vừa điên cuồng nhớ lại phần ký ức lúc còn nhỏ kia, bàn tay vừa mở phần mềm âm nhạc ra chọn một bản nhạc phù hợp.

Trên thực tế, vào khoảnh khắc nói ra những lời này, Đường Thuần đã có chút hối hận.

Bởi vì đã nhiều năm không nhảy rồi, bây giờ cô "quay lại nghề cũ", thật sự là cũng có hơi mất mặt.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần nhảy là sẽ có năm vạn tệ, cho dù có nhảy xấu đi chăng nữa thì tốt xấu gì cũng có năm vạn trong tay, lại cộng thêm phí tăng ca tối nay nữa, làm tròn lên là tương đương với việc cầm không một tháng tiền lương rồi, thế này bảo cô làm sao có thể không động tâm được chứ?

Lúc này ngài Phó tựa như cực kỳ có kiên nhẫn, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt của cô gái, giống như người định giá kho báu tìm thấy một vật báu tuyệt thế, cẩn thận cầm nó, dùng ngón tay chạm vào hoa văn của nó, cảm nhận xúc cảm của nó, vừa cẩn thận lại vừa trân trọng.

Dường như anh rất ít khi quan sát Đường Thuần như vậy, trong ấn tượng của anh, từ đầu đến cuối Đường Thuần cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ hơn anh mười hai tuổi mà thôi.

Đúng vậy, trẻ con.

Phó Hạo Nguyệt thừa nhận mình đối với Đường Thuần có chút đặc biệt, mà loại đặc biệt này càng giống như một loại nhãn duyên* không thể giải thích được.


*Nhãn duyên: Khi một người gặp một người lần đầu tiên, họ sẽ bị thu hút bởi vẻ ngoài, khí chất và sự quyến rũ của người kia. Hiện tượng này gọi là nhãn duyên.

Giống như hơn mười năm trước ở trong hoa viên có tuyết rơi kia, anh gặp được đứa trẻ được bọc thành một cái bánh tét kia.

Anh vốn không nên có những suy nghĩ dư thừa, chỉ là trong lúc vô tình, ánh mắt của anh lại dừng trên người Đường Thuần lâu hơn một chút.

Ví dụ như hiện tại.

Phó Hạo Nguyệt biết hành vi của mình có chút mạo phạm và đường đột, nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không muốn thay đổi bất cứ thứ gì.

Đường Thuần sợ ngài Phó chờ lâu, vì vậy cô mở bản hòa nhạc lúc trước mình từng thi đấu ra, sau đó đặt túi xách sang một đầu khác của chiếc ghế dài, cuối cùng đưa điện thoại cho Phó Hạo Nguyệt.

"Ngài Phó, có thể làm phiền ngài hỗ trợ mở nhạc không? Đợi tôi chuẩn bị xong lại ấn xuống nút phát ra là được."

Phó Hạo Nguyệt cũng không lên tiếng, nhưng vẫn nhận lấy điện thoại của đối phương, sau đó cúi đầu nhìn tên bài hát hiển thị trên màn hình kia...

[Truyền thuyết sói đói]

Đường Thuần lui về phía sau mấy bước, hất tóc, ngay sau đó hít thở sâu mấy hơi, dựa vào trí nhớ bày động tác ra.

Vào khoảnh khắc mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng rực khác thường, như thể đang bốc cháy giữa đêm khuya.

Phó Hạo Nguyệt ấn xuống nút phát nhạc, vườn hoa vẫn luôn yên tĩnh bắt đầu có âm thanh vang lên, đi kèm với tiếng sói hú, tiếng âm nhạc nhịp nhàng vang lên bên tai.

Cơ thể uyển chuyển của người phụ nữ bắt đầu chuyển động có quy luật, cánh tay thon dài linh hoạt lại mạnh mẽ, những bước nhảy phức tạp dưới chân cùng với vòng eo thon thả của cô phối hợp chặt chẽ với nhau, mà người đàn ông trấn tĩnh nhất thời loạn cả mắt.


Bàn tay cầm điện thoại di động hơi siết chặt, lại không cẩn thận chạm tới nút âm lượng.

Tiếng nhạc càng ngày càng lớn, nhưng nhìn người đàn ông lại giống như không hề nhận ra vậy, ánh mắt nóng bỏng vẫn dừng lại trên người cô gái như cũ.

Nhịp trống vang lên nối tiếp nhau, cực kỳ rõ ràng, giống như tiếng tim đập của người nào đó, nối tiếp nhau, cực kỳ mãnh liệt.

Thiết kế của chiếc váy đuôi cá giống như được tạo ra vì màn biểu diễn này vậy, khi nhảy phần váy xẻ thỉnh thoảng sẽ để lộ đôi chân thon dài và thẳng tắp kia, đôi giày cao gót nhỏ dài kia mỗi lần đều như đang giẫm lên trái tim của người đàn ông.

Dưới ánh đèn, cơ thể cô như phát ra ánh sáng, đôi mắt mèo kia vừa kiên định vừa nhiệt tình, giống như là biểu tượng cho Latin...

Nhiệt huyết, tràn trề, nóng bỏng.

Phó Hạo Nguyệt từng đến Hương Cảng không chỉ một lần, cho nên cũng có thể nghe hiểu rõ ràng từng câu từng chữ trong lời bài hát này.

Em tắt đèn đêm, bóng tối ập lên đôi bờ vai

Những đốm lửa đan xen vào nhau, bị giam cầm nơi đáy cùng

...

Những gợn sóng nóng bỏng tạo nên những vòng cung đẹp đẽ trên không trung, lúc cô gái quay người lại thì tất cả mọi thứ đều ập tới trước mặt cô, che đi nửa gương mặt, nửa gương mặt còn lại giống như ma quỷ hút hồn ở trong màn đêm u ám, cũng không biết là đã lấy mất trái tim của ai.

Chóp mũi như ngửi thấy một mùi hương không thể nói rõ được, đó là mùi dầu gội đầu của cô gái, giống như con người cô, có chút khiến người ta bị nghiện.


Tình yêu trào dâng ập vào tôi, hôn lấy tôi, ôm lấy tôi bằng tất cả sức lực

Nhưng tôi biết rằng tình yêu sẽ khiến tôi mất đi ngày mai

Trong màn đêm này, cũng không biết là bởi vì gió đêm quá đỗi dịu dàng, hay là ánh sao quá sáng chói, hay là mặt trăng đi gây họa ở đâu, đến mức mà nhịp tim của Phó Hạo Nguyệt bắt đầu có những rung động không bình thường.

Đôi mắt của người đàn ông khép hờ, yết hầu không nhịn được mà trượt lên trượt xuống một lượt, bàn tay cầm chặt điện thoại chưa từng buông lỏng.

Ánh mắt kia mang theo nhiệt độ nóng bỏng, thậm chí còn có mấy phần tính xâm lược không ai có thể cảm nhận được, giống như dã thú ẩn núp ngủ say trong rừng sâu, đã lâu rồi không nhìn thấy con mồi có hương vị ngọt ngào.

Trong lúc nhất thời, dường như Phó Hạo Nguyệt có chút hối hận, hối hận vì bản thân đã đưa ra quyết định này, để rồi tự mình chuốc lấy khổ.

Cuối cùng điệu nhảy cũng hạ màn kết thúc, cuối cùng tiếng nhạc cũng ngừng lại, mà Đường Thuần cũng thở hổn hển thu tay chân của mình lại.

Rất tốt, không có phạm lỗi.

"Ngài Phó, chê cười rồi." Đường Thuần mở miệng, giọng nói bởi vì vận động kịch liệt mà trở nên hơi khàn khàn.

Phó Hạo Nguyệt ngồi ở trên ghế cũng không lên tiếng, mà Đường Thuần đã tiêu hao quá nhiều thể lực lúc này cũng không thể phát hiện ra, ánh mắt của người đàn ông mang theo mấy phần nguy hiểm.

Mặc dù thời tiết đêm hè có gió, nhưng vẫn hơi nóng lực như cũ.

Lồ ng ngực cô gái phập phồng theo từng hơi thở dồn dập mà không hề biết bản thân mình đã tự tản ra những tín hiệu mê người.

Thật sự là đã quá lâu rồi không vận động mạnh như vậy, cả người cũng đổ rất nhiều mồ hôi, quần áo dính vào người cực kỳ không thoải mái.

Mà lúc Đường Thuần cúi đầu chuẩn bị gạt tóc dính trên cổ ra, nhưng đột nhiên trong tầm mắt lại có nhiều thêm một bàn tay khớp xương rõ ràng, giây tiếp theo trên cổ cảm thấy có chút lành lạnh, ngón tay nọ nhẹ nhàng lướt qua da, gạt toàn bộ tóc dính trên cổ của cô ra sau lưng...


Đường Thuần đột nhiên ngẩng đầu lên, đến cả hô hấp cũng chậm lại một nhịp theo bản năng.

Chẳng biết người đàn ông đi tới trước mặt cô từ lúc nào, anh cúi đầu cụp mắt, mặc dù biểu cảm kia vẫn như cũ, nhưng ánh mắt giấu dưới mí mắt lại giống như mực không thể mờ đi, khiến trái tim Đường Thuần không kìm được mà thắt lại.

"Ngài..." Đường Thuần mở miệng, tựa như là định nói gì đó.

Nhưng mà, người đàn ông trước mặt lại móc ra một chiếc khăn tay không biết bỏ vào trong túi từ lúc nào, nhẹ nhàng dán lên cổ cô, khiến Đường Thuần nhất thời mất đi giọng nói.

Chất vải thượng hạng lướt nhẹ qua da, lau đi mồ hôi trên cơ thể, mà Đường Thuần bị người khác giữ lấy cổ tất nhiên cũng không dám nhúc nhích chút nào, hệt như một con động vật ăn cỏ đáng thương bị mãnh thú ngậm lấy cổ.

Mặc dù Đường Thuần biết, con mãnh thú này tuyệt đối sẽ không tổn thương cô dù chỉ là một chút.

Ánh mắt không kìm được mà nhìn lên chiếc mũi cao thẳng của người đàn ông, thuận theo một đường cong nhìn xuống đôi môi mỏng.

Đường Thuần đã từng thấy dáng vẻ nó dính rượu, gợi cảm cực kỳ.

Phó Hạo Nguyệt tựa như lúc nào cũng rất bình tĩnh, đến cả đôi môi này quanh năm đều hơi mím lại như vậy, giống hệt như tính tự kiềm chế và chững chạc của con người anh.

Cũng không biết sau này ai có bản lĩnh, sẽ khiến anh mất khống chế một lần

Bất tri bất giác, Đường Thuần giống như là rơi vào trầm tư, mà ngay lúc này, Phó Hạo Nguyệt lau mồ hôi giúp cô lại đột nhiên lên tiếng:

"Đã muộn rồi, tôi bảo tài xế đưa cô về."

Điện thoại được đưa vào tay mình một lần nữa, Đường Thuần vừa lấy lại tinh thần, đã thấy ngài Phó cất bước rời đi, bước chân kia vẫn không nhanh không chậm như cũ, không có chút khác thường nào. Nhưng có lẽ là ánh sáng của những ngọn đèn xung quá mờ tối, đến mức mà Đường Thuần cũng không thể nhìn thấy, không biết từ lúc nào hai tay ở hai bên người đàn ông đã nắm chặt lại thành quyền, mà chiếc khăn từng lau lên cổ của cô gái, cũng bị bóp chặt ở trong lòng bàn tay.

Đường Thuần đứng tại chỗ sửng sốt một lúc, mãi đến khi chiếc Maybach ở phía xa xa chậm rãi lái tới chỗ mình, cô mới giống như đã tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn điện thoại của mình

... Tại sao sờ lại thấy hơi ướt nhỉ?


Bình luận

Truyện đang đọc