ANH ẤY MẮC BỆNH NẶNG

Ánh nắng ban chiều vừa lên, hương hoa nhẹ nhàng ngập tràn khắp vườn hoa, những đóa hoa mọc thành từng cụm đua nhau khoe sắc, xinh đẹp đến choáng ngợp.

Bố cục của vườn hoa rất phong cách, nhìn thoáng qua một cái là có thể biết ngay là được tìm người thiết kế riêng, trong sự giản dị trang nhã lại có chút hoành tráng, so với sân riêng thì kiểu thế kế thế này có khi chỉ có thể được bắt gặp một hai lần ở những nơi danh lam thắng cảnh mà thôi.

Nhưng đáng tiếc là trong căn biệt thự này cũng không có nhiều người lắm.

Chủ của nó là một người đàn ông suốt ngày chỉ ru rú ở trong nhà, khu vực hoạt động thường ngày của anh ngoại trừ phòng ăn và phòng ngủ ra thì chính là phòng sách, mà quản gia Lý thì chỉ thích khóm cây tường vi ở cạnh cửa sau. Còn về phần tài xế Tiểu Lưu, từ khi Đường Thuần nhận việc tới nay cô vẫn chưa gặp lần nào. Đến nay thì cũng chỉ có một mình cô, trong lúc rảnh rỗi cô sẽ còn ngắm nghía đôi lần, mỗi lần ngắm cô lại không khỏi thốt lên một câu: "Lãng phí của trời."

Mà đúng là bất ngờ khi hôm nay Phó Hạo Nguyệt lại xuất hiện ở vườn hoa, Đường Thuần vừa tới chưa được bao lâu cho nên cũng không biết từ khi vườn hoa này được xây dựng cho đến nay thì số lần mà chủ của nó đến dạo chơi một cách nghiêm túc thật sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bình thường cùng lắm cũng chỉ là liếc nhìn qua ngoài cửa sổ dăm ba lần, nhìn lâu nhất cũng chỉ cỡ hai ba phút, từng đó còn chưa đủ để những cây cối kia thu hút được anh.

Trong bụi hoa có điểm xuyết một hình bóng màu xanh sẫm ở chính giữa, trông càng bắt mắt hơn cả những đóa hoa bên cạnh.

Đường Thuần mặc một bộ trang phục hầu gái cách tân, đang cầm điện thoại di động trên tay, lúc này cô đang tranh thủ thời gian gọi điện với bạn cùng phòng của mình.

"Ôi chao, bà dì ký túc xá cũng đang giục đây này, đã nói chậm nhất là tới cuối tháng rồi, cậu xem cậu cũng đã tìm được công việc này rồi thì phải mau mau nghĩ cách thuê phòng mới đi thôi." Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói của cô bạn cùng phòng Lục Tiểu Mạn.

Đường Thuần đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa, đôi mày liễu cau lại, cũng chẳng còn tâm trạng mà thưởng thức phong cảnh xung quanh nữa.

"Biết rồi biết rồi, tớ đang đi làm mà, tớ đã xem hình ảnh nhà trên mạng rồi, để sau tớ dành chút thời gian đến xem trực tiếp xem thế nào." Đường Thuần đáp, rồi đột nhiên đổi chủ đề: "Hẳn là cậu cũng đã dọn xong rồi đúng không? Công việc thế nào, có suôn sẻ không?"

Là bạn cùng phòng của Đường Thuần nên đương nhiên Lục Tiểu Mạn cũng là sinh viên chuyên ngành điều dưỡng, sau khi kết thúc kỳ thực tập thì cô ấy cũng thuận lợi được một bệnh viện hợp tác với trường nhận vào làm. Vốn dĩ Đường Thuần cũng sẽ đi làm việc ở nơi nào đó, chỉ là cuối cùng thì cô cũng không cưỡng lại được sự mê hoặc từ tiền lương mười vạn tệ.

"Cũng tạm được, dù gì cũng ở một năm rồi, có thể có vấn đề gì được chứ? Chỉ là y tá trưởng có hơi hung dữ thôi, cũng đâu phải là cậu không biết đâu, tớ thấy chị ta chỉ cười ha ha với mỗi mình cậu." Lục Tiểu Mạn nói nhỏ trêu đùa, rồi lập tức giận dữ hỏi dò: "Chỗ cậu thì sao? Tên lắm tiền đó không đưa ra yêu cầu kỳ quặc gì với cậu đó chứ?"


"Tên lắm tiền" là biệt danh mà Lục Tiểu Mạn đặt cho Phó Hạo Nguyệt, Đường Thuần chẳng bao giờ nhắc về chuyện có liên quan tới Phó Hạo Nguyệt với Lục Tiểu Mạn cả, chỉ có nói qua với Lục Tiểu Mạn về tình hình chung của công việc này từ trước khi cô nộp đơn mà thôi.

Đối với người có thể sẵn sàng chi mười vạn tệ tiền lương để thuê một người chăm sóc, Lục Tiểu Mạn nghĩ chỉ có "tên lắm tiền" mới làm như vậy thôi.

Đường Thuần cúi đầu nhìn bộ đồ hầu gái cách tân trên người mình, khóe miệng cô hơi giật giật, một lúc lâu sau cô mới "khẩu thị tâm phi" mà trả lời: "Không... rất bình thường, chỉ là trông có vẻ khá là khó hầu hạ."

"Đây chính là công việc tiền lương mười vạn đó, suy nghĩ tí cũng biết là không có dễ dàng vậy rồi hiểu chưa!" Lục Tiểu Mạn cất giọng đáp: "Bên chỗ bệnh viện tớ cũng chẳng ít bệnh nhân khó phục vụ, cậu tự biết vừa lòng đi!"

Lúc Đường Thuần nhận được offer, không phải là Lục Tiểu Mạn không sinh lòng thèm muốn, nhưng Lục Tiểu Mạn biết rõ rằng Đường Thuần là người đứng đầu về điểm trung bình chuyên ngành trong suốt bốn năm đại học, sau này trong kỳ thực tập, đến cả y tá trưởng ác quỷ cũng khen Đường Thuần không ngừng miệng, chỉ hai điều đó thôi cũng có thể chứng minh trình độ chuyên môn của Đường Thuần ưu tú đến mức nào. Cô có thể thành công nhận được công việc này tuy là chuyện ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng thấy hợp tình hợp lý.

"Vâng vâng vâng, chờ tới khi tớ được trả tiền lương, chắc chắn tớ sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn." Đường Thuần đáp, trên gương mặt cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Vậy tớ đây chắc chắn sẽ phải ăn của cậu một bữa thật to." Lục Tiểu Mạn cười đáp, sau đó hình như cô ấy nghĩ tới điều gì, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc: "À đúng rồi, dạo này Tưởng Thành có liên lạc với cậu không thế?".

Nghe thấy cái tên xui xẻo đó, biểu cảm của Đường Thuần trở nên u ám hẳn đi.

"Làm sao thế?"

Lục Tiểu Mạn im lặng trong chốc lát: "Dạo này trong trường có rộ lên vài tin đồn về cậu, tớ có hỏi vài người, hình như là anh ta nói xằng nói bậy sau lưng cậu."

Tưởng Thành, tên bạn trai cũ buồn nôn của cô.

Lúc trước anh ta cắm sừng cô ba tháng, nếu không phải vì cô vô tình phát hiện ra lịch sử trò chuyện giữa anh ta và cô gái kia thì e rằng anh ta sẽ còn tiếp tục trái ôm phải ấp, sống như Hoàng đế.

Cái loại người bỉ ổi như này lại còn dám nói xằng nói bậy sau lưng cô hả?

"Anh ta nói cái gì thế?" Giọng nói của Đường Thuần chợt trở nên cực kỳ lạnh lùng, ngay cả Lục Tiểu Mạn ở đầu dây bên kia điện thoại cũng cảm thấy hơi ớn lạnh, đang cầm điện thoại di động mà cũng rùng mình một cái theo bản năng.

Lục Tiểu Mạn có hơi bối rối, cô ấy không biết tóm lại có nên nói chuyện này cho Đường Thuần hay không, dù sao thì tin đồn này cũng rất khó nghe, mà họ cũng sắp tốt nghiệp ra trường rồi, không cần thiết phải chịu cơn tức này.

Vốn dĩ Đường Thuần đang làm việc ở bên ngoài, nên với những chuyện trong trường thì có hỏi cô cũng chỉ trong trạng thái ba không mà thôi, cũng chỉ khi Lục Tiểu Mạn quay về phòng ngủ dọn đồ thì mới vô tình nghe thấy vài tin tức. Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng không cần phải để mấy việc vặt này làm phiền Đường Thuần, đỡ cho cô phải thấy bực dọc, chỉ là lúc gọi điện thì cuối cùng cũng không kìm được nên mới nói nhiều như thế.

"Haiz... Anh ta đúng là một tên cặn bã." Lục Tiểu Mạn tức giận nói, càng nghĩ trong lòng cô ấy lại càng thấy giận: "Tớ cũng chỉ nghe người khác nói thôi, cậu biết cái tên đó thích nhất là đóng vai quân tử mà. Trước kia khi hai người các cậu còn đang yêu đương, ngày nào anh ta cũng đứng dưới tòa giảng đường chờ cậu tan học, cái vai tình cảm nồng nàn ấy được thiết lập vững chắc, bây giờ hai người chia tay rồi, anh ta lại dùng cái giọng điệu ngây thơ đó đứng đó diễn trò, ai không biết còn tưởng rằng cậu phản bội anh ta đó."

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Đường Thuần lúc này âm u như dính mực.

Cô cũng đã từng bị vẻ ngoài ôn nhu săn sóc giả dối của Tưởng Thành làm cho mờ mắt, con người ta luôn không thể thoát được khỏi sự dịu dàng, trước kia Tưởng Thành phải mất tròn nửa năm mới có thể làm Đường Thuần mềm lòng bằng sự thân thiết và quan tâm chu đáo của mình. Vốn dĩ cô chẳng có hứng thú gì với việc yêu đương, có lẽ là do từ nhỏ đã bị ba mẹ quản nghiêm nên lúc nào trong đầu cô cũng chỉ toàn là học tập, cho dù hồi cấp hai cấp ba có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô cũng không hề dính líu một chút nào tới những gì liên quan tới chuyện "yêu sớm". Sau này lên đại học rồi, cô dành phần lớn thời gian ngoài giờ học của mình để ngâm mình trong các tổ chức sinh viên, câu lạc bộ và cả thư viện, khi ấy người theo đuổi cô chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn thời cấp ba, mà cô cũng chỉ rơi vào lưới tình với mỗi mình Tưởng Thành.

Nhưng không thể không nói rằng, cái mã ngoài của Tưởng Thành cũng được xây dựng không tồi, trong vòng một năm yêu đương với Tưởng Thành, bất cứ lúc nào cô cũng cảm thấy anh ta là một người bạn trai tuyệt vời, cho đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô phát hiện thứ mờ ám trong điện thoại của anh ta thì mới thôi.

"Ồ, lúc đầu là do mắt tớ bị mù, bị ngu ngốc."

Đường Thuần có vẻ ngoài trong sáng, khi im lặng sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng cô là một cô con gái được cưng chiều, nhưng tính cách của cô lại thiên về sự kiên cường nhiều hơn. Lúc này cô gái đang mặc một bộ trang phục hầu gái, đeo một chiếc băng đô bằng ren, càng làm nổi bật lên gương mặt đáng yêu, mà trên miệng thì lại đang liên tục nói ra những lời tàn ác nhất.

"Tớ đã xóa toàn bộ thông tin liên lạc của anh ta rồi, anh ta cứ như keo da chó dính chặt lên người muốn gỡ cũng chẳng gỡ được, như củ cải thối bị vứt đi, Đường Thuần tớ thèm chắc?" Đường Thuần hung hăng phàn nàn, nhớ lại khoảng thời gian yêu đương với Tưởng Thành, giờ đây tất cả những khoảnh khắc ngọt ngào trước kia lại cùng quay về, mắc ói như ăn phải shit: "Ở trường anh ta nói gì về tớ thế?"

Làm bạn cùng phòng trong bốn năm đại học của Đường Thuần, Lục Tiểu Mạn nghe giọng điệu của Đường Thuần thì biết chắc chắn là cô tức thật, dù sao thì từ khi cô ấy quen biết Đường Thuần tới nay, rất hiếm khi cô ấy thấy Đường Thuần dùng từ ngữ th ô tục.

Tay Lục Tiểu Man cầm điện thoại run rẩy, cô ấy nuốt nước bọt một cái, một lúc lâu sau, cô ấy không chịu nổi cảm giác áp bức của Đường Thuần nữa rồi mới kể lại toàn bộ tất cả những gì Tưởng Thành đã nói ở trường học.

Tưởng Thành là một kẻ cực kỳ đạo đức giả, có vẻ như anh ta còn muốn một danh tiếng hoàn hảo hơn là chuyện yêu đương.

Từ khi bị Đường Thuần phát hiện ra mình ngoại tình, anh ta đã nhanh tay xóa bỏ mọi chứng cứ, hành động nhanh đến nỗi không để cho Đường Thuần có cơ hội nhỏ nhất nắm được thóp của anh ta. Thế cho nên dù Đường Thuần và Lục Tiểu Mạn có muốn vạch trần chuyện Tưởng Thành ngoại tình thì cũng chỉ có thể nói suông chứ không nên chuyện.

Đường Thuần là hoa hậu giảng đường trong trường, trước đây Tưởng Thành có được cô, đối với anh ta mà nói thì rõ ràng đây là một niềm "vinh dự" trong cuộc sống học đường. Tròn nửa năm, anh ta tốn nhiều công sức như vậy cho Đường Thuần, sao có thể cam tâm buông tay như vậy. Nhưng sự nhẫn tâm của Đường Thuần vượt qua cả sự mong đợi của Tưởng Thành, sớm muộn gì thì chuyện chia tay cũng sẽ bị lan truyền khắp toàn trường, đương nhiên Tưởng Thành không muốn danh tiếng của mình bị tổn hại, thế nên anh ta đã ra tay chiếm ưu thế trước, lan truyền tin đồn mình bị đá, dễ dàng gán cho Đường Thuần cái danh "lạnh lùng tàn nhẫn", "ăn cháo đá bát".

Đường Thuần thật sự là mắc ói đến nơi rồi, sắc mặt cô càng ngày càng đen, các kiểu từ ngữ tục tĩu đảo quanh mồm, sau khi suy nghĩ hồi lâu...

Cô vẫn không kìm được mà chửi rủa.


"Anh ta là cái thể loại ngu ngốc gì thế? Đúng là tài thật đấy! Diễn kịch giỏi như thế, drama như thế, sao không tham gia "Tôi là diễn viên" luôn đi? Chắc chắn lúc trước mắt tớ bị trét shit nên mới có thể ngắm trúng anh ta!"

"Cậu nói xem sao anh ta có thể có mặt mũi mà nói ra mấy câu đó chứ? Cái gì mà tớ chán rồi? Tớ không chỉ chán thôi đâu, mà còn mắc ói nữa đó! Thật đúng là Trư Bát Giới, soi gương từ trong ra ngoài đều không phải người! Tớ thấy bích loa xuân* cũng không trà bằng anh ta đâu!"

*Bích loa xuân: một loại trà xanh.

...

Đường Thuần hoàn toàn tức phát điên rồi, cô cầm điện thoại di động trong tay, miệng thì đóng vào mở ra nhanh vun vút, những lời chửi rủa tuôn ra "đoàng đoàng đoàng" như súng máy, ngay cả những bông hoa tươi nở rộ xung quanh cũng như bị lây nhiễm, ngẩng đầu ưỡn ngực trông thật hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, như là đang thấy bất bình thay cho cô.

Vốn dĩ Đường Thuần cũng chẳng phải kiểu con gái thục nữ dịu dàng gì cả, nếu nổi giận thì cũng không còn lý trí nữa, lúc này cô đang đắm chìm trong lửa giận, thế cho nên mới không nghe thấy được tiếng bước chân đang tiến đến gần ở đằng sau mình.

"Hai ngày nữa tớ phải quay về trường học vào buổi sáng tìm anh ta đối chất, thật sự coi tớ là trái hồng mềm đấy à? Tức chết tớ mất, chính anh ta bắt cá hai tay... Lại còn quay ra cắn ngược, phải chặt cái mầm mống thối rữa của anh ta càng sớm càng tốt!"

Vừa dứt lời, người đàn ông vừa mới đi đến gần cũng bỗng dưng dừng bước, thậm chí vẻ mặt anh cũng trở nên cứng đờ trong giây lát.

Lúc này, đúng lúc có một làn gió thổi qua, thổi bay tấm lụa thượng hạng, phía dưới đũng qu@n cũng có cảm giác mát lạnh...

"Cậu nói xem hay là hai ngày nữa tớ xin nghỉ đến trường học luôn, đá cho anh ta phế luôn, còn giữ cái loại này lại..."

Miệng Đường Thuần nói liên tục, bỗng dưng quay lại mà không báo trước, khi bắt gặp ánh mắt đen như mực thì lời nói của cô lại im bặt.

Ánh nắng mặt trời rất gắt, mọi thứ đều mang diện mạo của năm tháng bình yên.

Mà Đường Thuần đang cầm điện thoại di động, gương mặt đờ ra, trong hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được long trời lở đất là như thế nào.


Bình luận

Truyện đang đọc