ANH BOSS XẤU XA TRONG LỜI ĐỒN

Cô ta nghĩ đến chuyện Hạ Diệp Chi mới vừa làm với “Mạc Gia Thành” ở đây thì trong mắt hiện lên sự ghen tỵ: “Sao cô vẫn dây dưa với “Mạc Gia Thành” vậy? Cô không biết mình là người đàn bà đã có chồng à? Đáng đời cho cô bị Mạc Đình Kiên bỏ mặc, không ngó ngàng tới!”

Lời này của Hạ Hương Thảo chọc đúng vào nỗi đau của Hạ Diệp Chi.

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi thoáng biến đổi liền đáp trả không còn yếu thế: “Cho dù anh ấy chẳng thèm ngó ngàng đến tôi thì tôi vẫn là cô chủ của nhà họ Mạc. Còn cô thì sao? Nếu như Hạ thị phá sản, cô sẽ là gì?”

Gương mặt Hạ Diệp Chi trắng bệch, chỉ vào cô và nói với giọng the thé: “Cô câm miệng!”

Cho dù Hạ Hương Thảo được mọi người trong nhà nuông chiều đến mức coi trời bằng vung, nhưng cô ta cũng biết mình có thể chơi bời không kiêng nể như vậy ở bên ngoài là vì sau lưng còn có Hạ thị.

Ở thành phố Hà Dương, cho dù Hạ thị không phải là công ty lớn nhưng bởi vì tồn tại rất nhiều năm nên nền móng rất vững chắc, lại có rất nhiều công ty cũ hợp tác cố định, trong ngành cũng xem như có chút uy tín.

Năm đó ông cụ Hạ người sáng lập ra Hạ thị là người phúc hậu nên kết giao rất rộng, cho dù mấy chục năm trước ông đã ra nước ngoài dưỡng già nhưng phần lớn các công ty trong thành phố Thượng Hải vẫn sẽ cho Hạ Lập Nguyên chút mặt mũi.

Hạ thị cũng có chút tài sản nhưng so với nhà họ Mạc lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể tới.

Hạ Hương Thảo quen tiêu xài tất nhiên không dám tưởng tượng sau khi Hạ thị phá sản, cô ta sẽ phải sống thế nào.

“Cô có thời gian ở đây tranh cãi với tôi thì còn không bằng nghĩ cách xem nên giải quyết khủng hoảng của Hạ thị thế nào đi.” Hạ Diệp Chi biết mặc dù lần này Hạ thị sẽ bị tổn thất nặng nề nhưng không đến mức phá sản. Cô nói vậy chỉ muốn dọa Hạ Hương Thảo mà thôi.

Hạ Hương Thảo vừa tranh cãi với Hạ Lập Nguyên một trận nên tâm trạng vốn không tốt, nghe Hạ Diệp Chi nói thế liền trực tiếp mắng lớn: “Khi nào đến phiên kẻ đê tiện như cô tới giáo huấn tôi chứ?”

Hạ Diệp Chi trái lại không hề tức giận chỉ hơi nghiêng đầu và cười khanh khách hỏi cô ta: “Chị ruột của tôi ơi, cô không biết trên người chúng ta chảy cùng một dòng máu sao? Tôi là kẻ đê tiện thì cô là gì?”

“Hạ Diệp Chi!” Có thể nói Hạ Hương Thảo ngoại trừ kiêu ngạo hống hách thì chẳng có điểm nào tốt cả. Ngay cả cãi nhau cô ta cũng không cãi lại được cô.

Hạ Diệp Chi bắt đầu thấy thông cảm cho Hạ Lập Nguyên khi ông ta có cô con gái như Hạ Hương Thảo,.

Cô mới xoay người đi được mấy bước đã bị Hạ Hương Thảo xông tới kéo lại: “Cô đứng lại đấy cho tôi!”

Hạ Hương Thảo mặc rất ít, bên trong chỉ có một chiếc váy liền sẻ ngực sâu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thoạt nhìn không rẻ, phía dưới là đôi tất mỏng và giày cao gót, trông rất gợi cảm.

Gió thổi qua làm vạt áo khoác của cô ta mở ra, lộ ra bộ ngực đã nổi da gà vì lạnh bên trong…

Hạ Diệp Chi liếc nhìn mà vô thức khép chiếc áo khoác trên người mình lại. Cô thật sự rất bội phục nghị lực của Hạ Hương Thảo.

Thật ra Hạ Hương Thảo cũng rất lạnh nhưng cô ta không muốn thua kém về khí thế. Cô ta đi đôi giầy cao gót tới tám phân nên cao hơn Hạ Diệp Chi một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Hạ Hương Thảo hất cằm ra lệnh với giọng điệu rất đương nhiên: “Đưa số điện thoại của “Mạc Gia Thành” cho tôi.”

Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày nhìn cô ta, nghi ngờ mình vừa nghe nhầm: “Số điện thoại của ai cơ?”

Cô gái này vừa rồi còn mắng cô là kẻ đê tiện, bây giờ lại vô cùng khí thế hỏi cô số điện thoại của “Mạc Gia Thành”. Rốt cuộc là ai cho cô ta mặt mũi như vậy chứ?

“Đương nhiên là của Mạc Gia Thành rồi!” Hạ Hương Thảo nhắc lại một lần nữa, giọng điệu đã có phần mất kiên nhẫn: “Bản thân cô vô dụng, không thể làm cho Mạc Đình Kiên ra mặt, tôi đương nhiên phải tự nghĩ cách thôi!”

Cho nên cách cô ta nghĩ được là đi tìm “Mạc Gia Thành” à?

Hạ Diệp Chi cười lạnh: “Cô tự đi tìm anh ta mà hỏi.”

“Thái độ của cô như vậy là sao? Bản thân cô vô tình vô nghĩa không giúp Hạ thị thì thôi, ngay cả số điện thoại cũng không cho à? Cô đừng quên cô cũng là họ Hạ đấy!”

Hạ Hương Thảo nói lời này vô cùng khí thế, trên mặt không hề có chút cảm giác áy náy nào.

Nụ cười hiện rõ trên gương mặt Hạ Diệp Chi nhưng nét mặt lại càng lúc càng lạnh, giọng nói êm ái đã lạnh lùng tới mức khiếp người: “Tôi đương nhiên sẽ không quên mình cũng là họ Hạ rồi.”

Tất cả tai họa trong nửa đời này của cô đều là vì cô họ Hạ, đều là do người họ này một tay gây ra cả.

“Tôi làm sao có thể quên mình là họ Hạ chứ?” Giọng nói của Hạ Diệp Chi đã dịu đi một chút: “Cô muốn số điện thoại của “Mạc Gia Thành” thì tôi không thể nói cho cô biết được, nhưng tôi biết anh ta thường đi Kim hải.”

Số điện thoại là vấn đề việc riêng tư như vậy, cho dù cô có ghét “Mạc Gia Thành” cũng không thể dễ dàng nói cho Hạ Hương Thảo biết được.

Nhưng cô có thể tiết lộ tin tức “Mạc Gia Thành” thường đi Kim hải cho cô ta biết.

Hạ Hương Thảo không chắc sẽ gặp được “Mạc Gia Thành”. Cho dù cô ta thật sự gặp được anh, nhưng khả năng có thể thực hiện được lại quá thấp.

Thật sự nói trắng ra thì Hạ Diệp Chi chỉ là muốn tạo chút rắc rối cho “Mạc Gia Thành”.

Ai bảo anh không biết xấu hổ như vậy!



Buổi tối hết giờ làm, “Mạc Gia Thành” không tới đón cô nhưng Thời Dũng tới.

Khi chập tối trời bắt đầu mưa dầm, bầu trời tối sầm xuống.

Hạ Diệp Chi ngồi vào trong xe và nói: “Không phải tôi đã nói không cần qua đón tôi rồi sao?”

“Là em họ của cậu chủ bảo tôi tới đón mợ chủ. Cậu ấy nói trời mưa không tiện lái xe.”

Gần đây Thời Dũng hơi lo lắng. Anh ta không dám tới đón cô chủ vì sợ mình lại nói gì sai trước mặt cô chủ mà lộ ra manh mối, sẽ không tiện ăn nói với cậu chủ.

Hạ Diệp Chi lộ vẻ nghi ngờ: “Anh nói là Mạc Gia Thành sao?”

Lẽ nào trước đó “Mạc Gia Thành” nói buổi tối sẽ đến đón cô là vì biết tối hôm nay sẽ mưa à?

Thời Dũng phải mất một lúc mới kịp phản ứng và trả lời: “Vâng.”

Hạ Diệp Chi thật ra là người rất mềm lòng, nghĩ đến chuyện chiều nay mình đã nói cho Hạ Hương Thảo biết tung tích của anh thì hơi chột dạ hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”

“Cậu chủ có việc phải đi Kim hải. Cậu chủ có nói buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm.” Nếu như không phải cậu chủ có chuyện bận thì chắc hẳn đã đích thân tới đón mợ chủ rồi.

Trong lòng Hạ Diệp Chi chợt căng thẳng.

Không đến mức trùng hợp bị Hạ Hương Thảo gặp phải như vậy chứ?

Thời Dũng qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt Hạ Diệp Chi lo lắng thì cho rằng cô quan tâm tới cậu chủ liền nói: “Cậu chủ chỉ đi xử lý một chút việc công thôi, sẽ không về nhà quá muộn đâu.”

Hạ Diệp Chi không yên lòng khẽ gật đầu nhưng không chú ý tới cách xưng hô của Thời Dũng đối với “Mạc Gia Thành”.

Ngược lại, sau khi Thời Dũng kịp phản ứng đã kinh ngạc tới toát mồ hôi lạnh.

Khi bọn họ về đến nhà, trong biệt thự vắng vẻ.

Hạ Diệp Chi vừa vào cửa thì theo bản năng nhìn xung quanh, cũng không biết mình muốn tìm gì nữa.

Cô hơi phiền não đi lên tầng thay quần áo khác rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.

“Mạc Gia Thành” không ở nhà, hành tung của Mạc Đình Kiên giống như một câu đố hay một người tàng hình vậy. Cô chỉ cần nấu cho một mình cô ăn là được rồi.

Lúc ăn cơm, cũng không biết sợi gân nào của cô không đúng mà cô lại gọi điện thoại cho Tiêu Thanh Hà, muốn thăm dò xem có phải Hạ Hương Thảo có đi Kim hải không.

“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?” Hạ Diệp Chi cố gắng che giấu sự sốt ruột trong giọng nói của mình.

Giọng điệu Tiêu Thanh Hà nghe xong có chút ngạc nhiên: “Mẹ chưa ăn, bây giờ còn đang chuẩn bị ăn. Ba con và chị con đang nói chuyện trong thư phòng nên mẹ còn đang chờ bọn họ.”

“À… Vậy sao? Con chỉ hỏi thử mà thôi. Con ăn cơm trước đây, tạm biệt.” Hạ Diệp Chi cúp điện thoại và thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia, cho dù Tiêu Thanh Hà cảm thấy Hạ Diệp Chi gọi điện thoại về có hơi đột ngột, nhưng nghĩ đến bây giờ cô còn quan tâm tới mình như vậy, tâm trạng bà ta tự nhiên cũng tốt hơn.

Lúc này, Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo vừa vặn đi từ trên tầng xuống.

Bà ta vội vàng đi tới: “Hai ba con ông nhanh tới ăn cơm đi, thức ăn cũng sắp nguội mất rồi.”

Hạ Hương Thảo liếc nhìn bà ta: “Con không ăn, con phải ra ngoài.”

Lúc này Tiêu Thanh Hà mới chú ý thấy Hạ Hương Thảo đã thay quần áo khác, còn trang điểm rất cẩn thận.

“Con đi đâu vậy? Bây giờ cũng đã muộn rồi…”

“Mẹ không cần quan tâm, con ra ngoài đương nhiên là để làm chuyện quan trọng rồi.” Hạ Hương Thảo liếc nhìn Tiêu Thanh Hà rồi lấy gương ra soi và cảm thấy rất hài lòng về cách trang điểm của mình.

Hạ Hương Thảo không tin “Mạc Gia Thành” có thể từ chối được người xinh đẹp gợi cảm như cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc