ANH BOSS XẤU XA TRONG LỜI ĐỒN

Cố Mãn Mãn được khen rất là vui, nhưng vẫn phải dè dặt một chút.

Thẩm Lệ nhìn mà vô cùng hài lòng.

Theo tiến độ này, hai người chắc sẽ thành đôi rất nhanh đúng chứ?

Lúc này, cô nghe Cố Mãn Mãn nói: “Sau này trong công việc, còn phải nhờ cậy sự giúp đỡ của ông chủ Đào nữa.”

“Khụ…”

Thẩm Lệ vì để nhịn cười mà khụ một tiếng.

Con bé Cố Mãn Mãn thật thà này, cô nói sau này Đào Triển Minh sẽ trở thành kim chủ daddy gì đó, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nói để dụ Cố Mãn Mãn qua đó trò chuyện với Đào Triển Minh.

Nhưng không ngờ Cố Mãn Mãn lại coi là thật rồi.

Đào Triển Minh là một tên gian thương, còn là gian thương rất lý trí.

Anh ta không phải loại người vì tư tình trai gái mà không màng đến nguyên tắc, cho dù sau này anh ta và Cố Mãn Mãn ở bên nhau rồi, cũng không thể cứ nể mặt Cố Mãn Mãn mà đầu tư hay tài trợ cho bộ phim của Thẩm Lệ được.

Anh ta chỉ xuất phát từ lợi ích thực tế.

Và đây cũng là điều mà Thẩm Lệ có chút lo lắng.

Đào Triển Minh quá đỗi lý trí, Cố Mãn Mãn tuy thẳng thắn, nhưng trên tình cảm cũng là người tinh tế tỉ mỉ.

Hai người này, phải sống cùng để dần dần thích ứng a.

“Vậy em phải cố gắng rồi, tiêu chuẩn của tôi rất cao, cũng rất nghiêm khắc.”

Đây là câu trả lời của Đào Triển Minh.

Quả nhiên, như Thẩm Lệ nghĩ.

“Tôi sẽ cố gắng.” Cố Mãn Mãn vui vẻ nói.

Đào Triển Minh cũng cười, sau đó như sơ ý mà nói: “Hồi nãy nghe em và cô Thẩm nói đến chuyện hôn phu của em, hôn phu của em là người như thế nào?”

“Anh ta à…” Cố Mãn Mãn ngay cả dã tâm muốn cắn chết mình cũng có rồi, Đào Triển Minh quả nhiên đã nghe thấy hết rồi.

“Còn chưa gặp qua, anh nói xem bây giờ đã là thời đại nào rồi, ba mẹ còn sắp xếp hôn nhân nữa chứ? Tôi sẽ không để mặc cho bọn họ bày bố đâu…”

Cố Mãn Mãn ban đầu còn có chút chột dạ, đến cuối cùng thì đầy phẫn nộ mà bới móc cuộc hôn nhân được sắp đặt đó.

Thẩm Lệ: …

Đào Triển Minh: …

Cố Mãn Mãn nói một hồi, mới chú ý thấy sắc mặt của Đào Triển Minh có chút trầm.

“Sao thế?” Cố Mãn Mãn nhớ ra, Đào Triển Minh cũng có một hôn thê, còn là hôn thê đào hôn nữa.

Nghe nói, vị hôn thê đó của anh ta cũng là do gia đình sắp xếp.

Hôn thê của anh ta tuy đã đào hôn rồi, nhưng anh vẫn nói sẽ đợi cô ta đến.

Cố Mãn Mãn muốn chết ngay tại chỗ cho xong.

Sao hôm nay cô cứ nói mấy lời không đúng lúc thế chứ.

“Nhưng có lúc…”

Cố Mãn Mãn muốn nói chút gì đó để cứu vãn tình hình quẫn bách này.

Nhưng Đào Triển Minh không cho cô cơ hội này.

“Tôi cảm thấy sắp xếp hôn nhân cũng không tệ, người mà gia đình sắp xếp, sẽ không có sai sót.”

Thần thái của Đào Triển Minh không giống với khi nãy nữa, ngữ khí tuy cũng hoà khí, nhưng Cố Mãn Mãn có thể cảm nhận được, chỉ cần cô dám nói một chữ phủ định, Đào Triển Minh sẽ hung dữ với cô ngay.

Cố Mãn Mãn sợ hãi mà mím môi, gật đầu vô cùng dứt khoác: “Đúng, anh nói cũng không sai.”

Đào Triển Minh: “Vậy sao?”

Cố Mãn Mãn kinh hoảng, trước đây sao cô không phát hiện Đào Triển Minh khó xơi như vậy nhỉ, cô cũng vì chiếu cố tâm trạng của anh, nên mới nói dối trái với lương tâm, người đàn ông này vậy mà còn nghi ngờ cô?

“Phải a.” Cố Mãn Mãn nở ra một nụ cười, nhưng nụ cười có chút cứng nhắc.

“Nếu đã như vậy, vậy cô sẽ đi gặp vị hôn phu đó chứ?” Thần sắc của Đào Triển Minh giống như đã dịu hơn một chút.

Đã nói đến mức này rồi, cô còn có thể nói không sao?

“Đương nhiên.”

Bây giờ, Đào Triển Minh hài lòng rồi chứ?

Đào Triển Minh ‘ồ’ một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Nhưng hồi nãy tôi nghe có người nói, cho dù trở thành bà cụ, cũng sẽ không đi gặp ông chú đó?”

Cố Mãn Mãn không nhịn nổi nữa: “Đào Triển Minh, anh là tên thích lấy tranh cãi làm sở thích sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc