Truyền thông Thịnh Hải.
Mạc Đình Kiên đang họp, điện thoại di động để trên bàn đột nhiên rung lên.
Anh liếc mắt nhìn về phía điện thoại di động, chỉ một cái liếc mắt, vẻ mặt lạnh lùng vốn có liền dịu xuống.
Lập tức, anh cầm điện thoại di động lên đi ra khỏi phòng họp.
Anh vừa rời đi, những người cấp cao phía dưới vốn không dám thở mạnh thoáng cái liền sôi nổi hẳn lên, nhao nhao hỏi Cố Tri Dân: “Giám đốc Cố, là ai gọi điện cho tổng giám đốc vậy?”
“Có thể là ai chứ? Là vợ anh ta!” Cố Tri Dân không cần nhìn điện thoại di động của Mạc Đình Kiên, cũng có thể đoán được là Hạ Diệp Chi gọi điện cho anh ta.
“Tổng giám đốc đã có vợ rồi sao?”
“Còn không phải sao, loại người tính cách như anh ta còn có thể có vợ, sao tôi lại vẫn chưa có…”
…
Đóng cửa phòng họp lại, Mạc Đình Kiên nhận điện thoại.
Không đợi anh lên tiếng, giọng Hạ Diệp Chi ở đầu bên kia đã vang lên: “Anh đang làm ở đâu, buổi trưa tôi đem cơm cho anh.”
Giọng của cô vốn nhỏ nhẹ, lúc này lời nói lại hết sức chậm rãi, liền lộ ra chút dịu dàng.
Hạ Diệp Chi mang bữa trưa cho anh?
Là anh nghe nhầm, hay hôm nay cô uống lộn thuốc?
“Cô đang ở nhà?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi sẽ về ăn.”
“Cũng được.” Thực ra mục đích của cô cũng không phải muốn đem cơm cho anh.
…
Buổi trưa, “Mạc Gia Thành” trở về rất đúng giờ.
Lúc Hạ Diệp Chi bê tô canh lên bàn, thì thấy anh bước vào phòng ăn.
“Về thật đúng lúc, có thể ăn cơm rồi.” Hạ Diệp Chi vẫn không cởi tạp dề trên người xuống, đứng ở đầu kia của bàn ăn, vui vẻ dịu dàng nhìn anh.
Mạc Đình Kiên hơi ngạc nhiên, anh thấy hôm nay Hạ Diệp Chi có chút kỳ lạ.
Nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên liếc mắt nhìn cô, liền ngồi xuống bắt đầu ăn.
Hạ Diệp Chi phát hiện, lúc “Mạc Gia Thành” làm bất cứ chuyện gì, cũng đều rất chuyên tâm, ngay cả ăn cũng như vậy, giống như trong mắt chỉ có bát đồ ăn phía trước mặt, cũng không liếc mắt nhìn cái gì khác.
Hạ Diệp Chi lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp một bên góc nghiêng của “Mạc Gia Thành”.
“Mạc Gia Thành” hình như cảm nhận được quay đầu nhìn cô, cặp mắt đen sâu thẳm kia giống như có thể nhìn thấu người khác.
Hạ Diệp Chi trong lòng thấp thỏm, anh sẽ không phát hiện cô chụp anh chứ!
Kết quả, “Mạc Gia Thành” chỉ hỏi một câu: “Cô không ăn ?”
“Tôi vẫn chưa đói, anh ăn trước đi.” Hạ Diệp Chi vừa nói, vừa cởi tạp dề xuống đi ra.
Sau khi chờ “Mạc Gia Thành” ăn xong rồi rời đi, Hạ Diệp Chi cũng đi ra ngoài.
Cô ngồi xe buýt đến phòng thuê, còn đem theo rất nhiều thức ăn ở nhà đi.
Mạc Gia Thành nhỏ đang ngồi trên ghê so pha chơi game, bóc gói khoai tây chiên trong tay ra, khoai tây chiên rơi vãi khắp nơi.
“Ăn cơm trưa chưa?” Hạ Diệp Chi vừa đi đến chỗ cậu ta, vừa nhặt đồ dưới đất lên.
Mạc Gia Thành nhỏ ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Chưa.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy đứa trẻ này thật bướng bỉnh, bởi vì chuyện chơi game, liền theo mượn gió vượt biển bỏ nhà trốn đi.
“Nếu như tôi không đến cậu định làm thế nào? Cũng không liên lạc với người nhà, định chết đói ở đây à?”
Cậu ta cũng không ngẩng đầu lên nói: “Sao có thể chết đói được, cùng lắm thì đi cướp ngân hàng.”
Giọng điệu còn vô cùng nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi: “…”
Rốt cuộc, cậu ta cũng đánh xong một ván game, Hạ Diệp Chi mở túi đồ ăn cho cậu ta ăn, ăn được hai miếng, cậu ta chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: “Lần sau tôi vẫn muốn ăn cơm ở nhà hàng này!”
Hạ Diệp Chi chỉ chỉ khóe miệng cậu ta, ý bảo chỗ đó dính cơm: “Là tôi làm.”
Cậu ta đưa tay sờ mạc khóe miệng mình, sau đó lời nói ra khiến người khác kinh ngạc: “Chị làm bạn gái tôi đi!”
Hạ Diệp Chi: “…”
Cậu ta thấy Hạ Diệp Chi không nói lời nào, liền chủ động nói: “Mặc dù bây giờ tôi rất nghèo, chờ tôi có thể thi đấu chuyên nghiệp, tôi có thể kiếm tiền mua túi xách quần áo, mỹ phẩm cho chị, chị suy nghĩ một chút đi.”
Phụ nữ đều thích mua những thứ này, mẹ cậu ta cũng vậy, mỗi ngày đều mua mua mua.
Giọng điệu nghiêm túc, khiến cho Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười.
“Đừng nói linh tinh, tôi đã kết hôn rồi.” Hạ Diệp Chi nói, đưa tấm hình chụp “Mạc Gia Thành” kia trong điện thoại cho cậu ta xem: “Cậu biết người đàn ông này không?”
Mạc Gia Thành nhỏ chỉ nhìn thoáng qua, liền nói: “Đây là anh họ tôi, chị chụp ở đâu vậy?”
Nói xong, cậu ta lại vô cùng sợ hãi nói: “Anh ấy đang ở đâu, tôi coi chị là bạn, chị lại bảo anh ấy đến bắt tôi về!”
“Đâu có!” Hạ Diệp Chi thấy đứa trẻ này phản ứng rất nhanh: “Anh họ cậu là ai?”
“Mạc Đình Kiên!” Mẹ tôi với bố anh ta là anh em ruột, tôi là em họ anh ta!” Cậu ta nói xong lại cúi đầu ăn cơm, miệng ậm ờ nói: “Ăn ngon thật, chị ly hôn với chồng chị đi rồi làm bạn gái tôi, chồng chị để chị sống ở đây, nhất định là cầm tiền đi nuôi bồ nhí bên ngoài rồi, nên ly hôn với anh ta càng sớm càng tốt, tôi vừa trẻ lại vừa đẹp trai, năng lực vô hạn…”
Nỗi kinh ngạc và tức giận trong lòng Hạ Diệp Chi, lúc nghe thấy Mạc Gia Thành nhỏ nói vậy, trong nháy mắt như muốn bùng nổ.
“Cậu còn bé thì biết cái gì!”
Cậu ta lại tự mình tiếp tục nói: “Anh họ tôi mặc dù nhìn bề ngoài cũng được, nhưng tính khí anh ta rất tệ, vô cùng đáng sợ, loại người giống như anh ta không tìm được bạn gái đâu, nghe nói vợ anh ta là một người quái dị, ha ha ha ha…”
Sắc mặt Hạ Diệp Chi thoáng cái liền đen lại, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Cậu định vẫn tiếp tục như vậy sao? Khi nào thì liên lạc với bố mẹ cậu?”
“Tôi sẽ không liên lạc với họ, trừ khi bọn họ để tôi đi thi đấu.”
“Bọn họ sẽ lo lắng đấy!”
“Không đâu, bọn họ đã quen rồi, cho nên lần này tôi đi xa một chút, thời gian lâu một chút, mới có thể khiến cho họ chú ý và coi trọng.
“…” Hạ Diệp Chi không biết nên nói cái gì cho phải.
Thì ra là một kẻ đã bỏ nhà đi nhiều lần.
Bố mẹ cậu ta cũng là cố gắng… thuận theo.
Cậu ta rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ đang lớn, mà bây giờ cô cũng không tiện nói chuyện cậu ta cho “Mạc Gia Thành”, nhưng lại không thể bỏ mặc, nên chỉ có thể tạm thời trông nom cậu ta một chút.
Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại của Hạ Lập Nguyên.
“Chi Chi, con nói chuyện với Mạc Đình Kiên thế nào rồi? Khi nào thì nó đứng ra giúp chúng ta?”
Hạ Diệp Chi thở dài, nói: “Trong tấm thẻ đen thiếu nhiều tiền như vậy, anh ấy chê con tiêu quá nhiều tiền, liền thu tấm thẻ đen lại, cả ngày đều không muốn gặp con.”
“Cái này không thể được, con nhất định phải khiến cho nó giúp chúng ta.”
“Con sẽ hết sức, ba, ba yên tâm đi.”
“Ba tất nhiên là yên tâm rồi, dù sao con cũng là một đứa trẻ hiếu thảo, nhất là đối mẹ con… Bà ấy mấy năm nay đã quen sống nhàn hạ, nếu HạThị không gượng dậy nổi, ba thì không sao, nhưng ba không đành lòng để mẹ con phải sống cuộc sống thiếu ăn thiếu mặc…”
Hạ Lập Nguyên và Tiêu Thanh Hà đều giống nhau, đều cho rằng Hạ Diệp Chi rất quan tâm Tiêu Thanh Hà, cho nên mới cố ý nói như vậy để Hạ Diệp Chi hết lòng hết dạ giúp ông ta.
Hạ Diệp Chi dừng một chút, giọng điệu nghe có chút xúc động: “Vâng, con hiểu rồi.”
Cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi khẽ hừ một tiếng, bỏ điện thoại di động lại vào túi.
Muốn cô xin Mạc Đình Kiên giúp Hạ Thị? Không bao giờ.