ẢNH ĐẾ LÀ MỘT ĐỨA BÉ

Edit: Ngọc Hân –
Sau khi từ khu trượt tuyết trở về, Kinh Sở Dương vùi đầu vào bận rộn một đống công việc, thường xuyên loay hoay tới khuya khoắt mới về nhà, cũng may bây giờ 21h Tưởng Sầm mới thu nhỏ, anh cũng đã dạy cậu không ít món ăn đơn giản, khi nào anh không có thời gian về nhà nấu cơm thì Tưởng Sầm có thể tự lo cơm nước. LQĐÔN

Ngày hôm đó, Kinh Sở Dương họp xong từ văn phòng đi ra, mấy ngày tăng ca liên tục làm đầu anh óc anh căng thẳng, vai đau nhức, vừa ngồi xuống thư ký cầm một xấp tài liệu tới, nói với anh: “Kinh Tổng, đây là tư liệu cá nhân của nghệ sĩ đang ký hợp đồng với công ty hiện nay, trong đó các hợp đồng sắp hết hạn được xếp riêng ra.”

“Để đó đi.” Kinh Sở Dương chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi, qua một lúc anh cầm tài liệu mở ra xem, tầm mắt chợt dừng lại.

Một bản hợp đồng giấy trắng mực đen, ảnh của Tưởng Sầm nằm trên góc phải, dù là bản hợp đồng mà ảnh cũng chụp rất đẹp, ngũ quan thanh tú tinh tế, anh nhìn xuống phần thông tin cá nhân, ngày tháng năm sinh của Tưởng Sầm ghi rõ ràng, sinh nhật chính là nửa tháng nữa!

Mặc dù lúc trước ký hợp đồng với Tưởng Sầm nhưng mình không xem kỹ mà trực tiếp giao cho bên nhân sự, biết sắp tới sinh nhật Tưởng Sầm, Kinh Sở Dương kích động khó hiểu, đây là lần đầu tiên họ trải qua sinh nhật sau khi ở cùng một chỗ, nhất định phải tốt đẹp!

Nhưng, phải chúc mừng thế nào mới có ý nghĩa rõ rệt?

Kinh Sở Dương vắt hết óc suy nghĩ, cau mày, mặt ủ mày chau, từ trước tới giờ anh đâu cùng người khác trải qua sinh nhật, không biết phải làm thế nào mới tốt, hay là tự mình làm một bữa tiệc lớn? Không không không, ngày nào anh cũng nấu cơm cho Tiểu Sầm rồi, như vậy không có cảm giác mới mẻ.

Đến giờ tan làm, mọi chuyện cần thiết hôm nay cũng đã giải quyết xong, Kinh Sở Dương đấm đấm bờ vai đau nhức, cầm cặp tài liệu đi xuống lầu lấy xe, trên đường hơi kẹt, tầm mắt Kinh Sở Dương liếc thấy một tiệm bánh ngọt ở góc phố, trong đầu bỗng nảy sinh ý tưởng.

Đúng vậy! Sinh nhật nên ăn bánh ngọt, tự tay anh làm cho Tưởng Sầm một chiếc bánh sinh nhật không phải là tốt sao?

Vì vậy anh gọi điện cho Quan Kỳ, nhà anh ta mới mở một cửa hàng bánh ngọt ở trung tâm chợ, rất nổi tiếng ở thành phố A, mình chỉ cần tìm thợ làm bánh ngọt nhà cậu ấy học cách làm bánh là ok.

Sau khi Quan Kỳ biết được không nói hai lời liền sắp xếp xong xuôi cho anh, ngày hôm sau Kinh Sở Dương tới cửa hàng bánh ngọt học tập, không nghĩ tới nhìn thầy thao tác thì rất dễ dàng nhưng đến lượt mình làm lại quá khó.

Làm đế bánh, nặn hoa, không có cái nào là dễ hoàn thành, thời gian ngắn hoặc dài đều không được, bơ quá dày hoặc quá mỏng cũng không được, từ trước tới giờ Kinh Sở Dương tinh thông nấu nướng nay gặp phải làm bánh ngọt, là lần đầu tiên phạm vào điều khó, cuối cùng anh cũng hiểu lúc Tiểu Sầm xuống bếp có cảm nhận gì, rõ ràng chính là ‘Hòa thượng lùn 2 tấc với tay sờ không đến đầu’, khó khăn nối tiếp khó khăn.

Đêm đến Kinh Sở Dương về tới nhà, khứu giác nhạy bén của Tưởng Sầm ngửi thấy mùi bánh ngọt trên người anh, hỏi anh, “Vì sao ngửi thấy mùi bánh ngọt, anh bị dính bơ à?”

Kinh Sở Dương không nói gì, thuận miệng tìm cớ che dấu cho qua, “Có đồng nghiệp sinh nhật.”

Tưởng Sầm nghe vậy liền hiểu, kéo tay Kinh Sở Dương đi vào bếp, chỉ vào chảo cơm rang trứng đã làm xong, ngại ngùng nói, “Đêm nay ăn món này được không? Anh cũng biết em chỉ làm được mấy thứ như vậy, mấy hôm nay anh mệt mỏi, thỉnh thoảng nếm thử tay nghề của em cũng không tồi đúng không?”

Kinh Sở Dương mỉm cười, tự nhiên sờ đầu cậu gật đầu, mặc dù tài nấu nướng của Tưởng Sầm rất bình thường, nhưng chỉ cần là người yêu làm thì theo anh đều là của ngon vật lạ, hai người ăn cơm xong, Kinh Sở Dương vội vàng tắm rửa rồi nằm trên giường không đứng dậy nổi.

Tưởng Sầm đi tới, quỳ xuống bên cạnh, do dự nói, “Sở Dương, ừm…. Mấy hôm nay em có học được phương pháp mát xa bằng tay trên TV, anh đau vai hả? Hay để em thử làm cho anh nhé?”

Kinh Sở Dương mơ mơ màng màng không nghe rõ Tưởng Sầm nói nửa câu đầu, chỉ nghe hai chữ mát xa liền tự nhiên trở mình nằm lỳ trên giường chờ được mát xa.

Một đôi tay ấn lên vai mình, điệu bộ thoạt nhìn rất chuẩn, Tưởng Sầm tách hai chân giang chân ngồi trên lưng Kinh Sở Dương, trong đầu nhớ lại cách mát xa, đột nhiên dùng sức nắn một cái, sau đó liền nghe tiếng hét thể thảm vang lên, Kinh Sở Dương giật bắn thân trên, cơn buồn ngủ chạy mất không còn bóng dáng.

Kinh Sở Dương mắt nổ đom đóm, thiếu chút nữa nước mắt chảy ra, vai anh vốn đau nhức, bị dùng sức nắn một cái đau đến quả thật như sắp vỡ nát ra!

“Anh… Anh không sao chứ! Em dùng sức quá à?” Tưởng Sầm ngồi trên lưng anh, hốt hoảng lúng túng.

“Không sao, em…. Tiếp tục đi.” Kinh Sở Dương biết mình bị xem như chuột bạch rồi, nhưng ai bảo đó là Tiểu Sầm cơ chứ, đau chết anh cũng nguyện ý, hơn nữa không bóp thì sẽ không tốt lên, mình vẫn nên kiên nhẫn một chút.

Nhưng anh đánh giá cao năng lực chịu đau của mình rồi, có kim bài miễn tử của anh, Tưởng Sầm ra tay lại càng không để ý nặng nhẹ, anh đau đến thiếu chút nữa xé nát ga giường. 

Sau đó Tưởng Sầm đưa anh đi khám Trung y, bác sĩ bảo anh không được cúi đầu trong thời gian dài, rồi cho một lọ thuốc, đau nhức nơi bả vai của Kinh Sở Dương mới dần tốt lên.

Mắt thấy sinh nhật Tưởng Sầm càng ngày càng gần, Kinh Sở Dương vẫn chưa hoàn thành làm bánh ngọt, ngày thì anh xử lý chuyện xong công ty là chạy tới học hỏi, buổi tối lại để ý kỹ xảo tạo hình hoa, cuối cùng ba ngày sau, làm ra một chiếc bánh ngọt đầy đủ!

Thật sự là rất đáng mừng!

Kinh Sở Dương lau bột trên mặt, cẩn thận vẽ một chú bé tý hon trên mặt bánh, chú bé vui vẻ cười toét miệng, tất nhiên là bản sao của Tưởng Sầm khi thu nhỏ.

Kinh Sở Dương cẩn thận bảo quản bánh ngọt, chuẩn bị ngày mai cho Tưởng Sầm một niềm vui bất ngờ, mang tâm tình chờ mong, sáng sớm hôm sau Kinh Sở Dương thu dọn đồ đạc, Tưởng Sầm đứng bên chân anh, không hiểu hỏi: “Sở Dương, anh lại muốn đi công tác à?”

“Không phải.” Kinh Sở Dương để bình nước vào trong túi xách, kéo khóa lại, ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, “Lát nữa chúng ta đi chơi, đi dã ngoại được không?”

“Được chứ.” Nhưng vì sao đột nhiên muốn đi dã ngoại, Tưởng Sầm vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng Kinh Sở Dương không trả lời vấn đề này của cậu, chờ sau khi cậu biến lớn, hai người cùng xuất phát đi tới núi Tấn Nguyên rất nổi tiếng, chỗ đó có một khu dã ngoại, còn có thể ngắm nhìn mặt trời mọc, là nơi lý tưởng để du lịch.

Đến dưới núi Tấn Nguyên, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm chầm chậm leo lên, vì không phải là chủ nhật nên người tới leo núi không đông mấy, núi Tấn Nguyên cũng không cao, rất nhanh đã leo tới đỉnh núi, người xung quanh rất thưa thớt, để cho tiện Kinh Sở Dương tìm một chỗ yên tĩnh không ai tới quấy rầy bọn họ.

Trải miếng đếm xuống đất, Kinh Sở Dương lấy đồ đã chuẩn bị ra, bên cạnh có một hộp giấy, anh gỡ đồ bọc bên ngoài, lấy hộp chứa bánh ngọt ra, đặt trên đất.

“Đây là…” Tưởng Sầm sững sờ.

Kinh Sở Dương mở hộp, một chiếc bánh sinh nhật đập vào mắt hai người, anh ấm giọng nói, “Tiểu Sầm, hôm nay là sinh nhật em, chúng ta chúc mừng sinh nhật ở đây được không?”

Tưởng Sầm nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngọt này, hốc mắt nóng ướt, thì ra đây là nguyên nhân anh ấy dẫn mình đi dã ngoại, không nói vì sao chính là muốn cho mình một niềm vui bất ngờ. Sao cậu lại có thể nói không được? Từ sau khi ba mẹ qua đời, cậu đã không còn quà sinh nhật, hôm nay không chỉ có người biết sinh nhật cậu mà còn coi trọng cậu, sao cậu không cảm động cho được?

Nhưng bánh ngọt này nhìn qua thì không mấy tinh xảo, cũng không phải là bánh cao cấp nhất bày biện trong tiệm, trên mặt còn cố ý vẽ bộ dạng cậu lúc bị thu nhỏ, hoa bên cạnh hơi loạn, không giống mấy thợ chuyên nghiệp làm. 

Chẳng lẽ…..

Kinh Sở Dương sờ mũi, chủ động thừa nhận, “Là anh làm, không đẹp mắt cho lắm, nhưng hương vị không tệ, em nếm thử xem.”

Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, Tưởng Sầm ngồi im tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới phải, nói cảm ơn, nhưng bây giờ họ đã là người yêu, hai chữ cảm ơn không khỏi có vẻ quá sơ sài, ngẫm nghĩ một lúc, Tưởng Sầm tiến lên ôm chặt Kinh Sở Dương, bốn bề yên tĩnh không tiếng động, cậu to gan bưng mặt anh, thẹn thùng trúc trắc hôn anh, nhẹ nhàng liếm khóe môi anh.

Kinh Sở Dương bị hôn, đột nhiên dùng sức đè Tưởng Sầm xuống dưới người mình, cúi đầu liều mạng hôn xuống, anh chen chắn trên người cậu, nghiêm túc hôn môi cậu, đầu lưỡi hai người dây dưa, hô hấp đan xen lộn xộn.

Rất lâu sau, Kinh Sở Dương từ trên người Tưởng Sầm đứng lên, nắm tay cậu cùng cắt bánh ngọt, hai người chia bánh ngọt, Kinh Sở Dương xấu xa đưa tay quẹt bơ bôi lên mặt và môi của Tưởng Sầm sau đó ghé qua hôn cậu, liếm sạch sẽ bơ trên mặt cậu. 

Tưởng Sầm đỏ mặt, không cam lòng yếu thế nhào qua, bắt chước có dáng có vẻ, một lúc sau cậu ngồi xuống tiếp tục ăn bánh, lúc dao in xuống chỗ kia thì dừng lại, cuối cùng vẫn không nỡ ăn chú bé tí hon kia.

Đây thật sự là một chiếc bánh ngọt ngon nhất mà cậu từng ăn.

Đêm đến, trên núi rất lạnh, cũng may Kinh Sở Dương sớm chuẩn bị áo quần dày đầy đủ, lều vải to cản gió lạnh bên ngoài, trong lều vải, Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm, hai người cùng ngủ, giúp nhau sưởi ấm.

“Lạnh không?” Kinh Sở Dương hỏi.

Tưởng Sầm lắc đầu, chui vào ngực Kinh Sở Dương, đến 21h cậu đúng giờ nhỏ đi, trong lều vải lập tức rộng đi không ít, cả người cậu ngủ trong ngực Kinh Sở Dương, nhiệt độ cơ thể nóng hổi dán chặt người cậu, làm cậu cảm thấy ấm áp từ đầu đến chân.

Một tay Kinh Sở Dương đặt sau lưng cậu, dùng ngón tay gõ nhẹ, dịu dàng nói, “Tiểu Sầm, từ nay về sau sinh nhật của em đều có anh cùng trải qua, được không?” Từ khi họ bắt đầu gặp lại nhau, trong lòng anh đã thầm thề, mai này sẽ không bao giờ để Tưởng Sầm cô độc một mình nữa, anh còn muốn dẫn cậu về nhà để cậu quen biết ba mẹ mình, em gái, để người thân của mình cũng thành người thân của cậu, để cậu……

Cũng có một gia đình ấm áp.

Tưởng Sầm ghé vào ngực anh, tiếng tim đập trầm ổn xuyên qua làn da rơi vào lòng cậu, rất yên tâm, cậu dùng sức gật đầu, “Được ạ.”

Không biết là ai ngủ trước, đêm đã khuya, trong lều vải chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của hai người, trời còn chưa sáng Kinh Sở Dương đã từ trong mơ giãy dụa tỉnh dậy, anh cúi đầu nhìn người ngủ say sưa trong ngực, không khỏi bắt đầu mơ ước tương lai.

Chờ mai này cả nhà họ cùng sống chung, có ba có mẹ, có em gái, có Kẹo Đường, tất nhiên có mình, có em ấy, một đại gia đình vui vẻ hòa thuận, không thể nào hạnh phúc hơn.

Đường chân trời dần hiện lên vầng sáng, báo hiệu mặt trời sắp dâng lên, Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm, che kín quần áo cho cậu, rồi dẫn cậu ra khỏi lều vải, ngồi trên chỗ trống trải, người trong ngực mơ mơ màng màng tỉnh lại, Kinh Sở Dương cúi đầu cọ cọ mặt cậu, dịu dàng nói, “Tiểu Sầm, mặt trời mọc rồi.”

Tưởng Sầm mở to hai mắt, cơn buồn ngủ biến mất, cậu dựa vào ngực Kinh Sở Dương, cùng anh ngắm phong cảnh mỹ lệ khi mặt trời mọc, rốt cuộc trời cũng sáng hẳn, Tưởng Sầm dựa vào phía sau cố gắng ngửa đầu hôn cằm anh, “Sở Dương, mặt trời mọc đẹp quá.”

“Thích không, mai này chúng ta thường xuyên tới xem nhé, được không?” Kinh Sở Dương hôn mặt cậu, “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Sầm, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.” Tưởng Sầm rút bàn tay nhỏ bé ra, nghịch trên ngực người yêu, miệng nhỏ nhắn chu lên, giọng vừa nhẹ vừa mềm mỏng, “Kinh Sở Dương, sao sao lộc cộc!”

Kinh Sở Dương cười, dùng hết sức bình sinh ôm cậu vào lòng.

Sao sao lộc cộc, anh yêu nhất Tiểu Sầm.

*Sao sao lộc cộc = Thường được sử dụng giữa các cặp đôi đang yêu. Nói chung, chỉ những cặp đôi có tình cảm sâu sắc mới sử dụng nó thường xuyên. Nó thường xuất hiện trong QQ , SMS , WeChat và các công cụ trò chuyện khác. Nó thường được sử dụng giữa các cặp vợ chồng để thay thế từ hôn – Baidu.

Hết chương 36

Bình luận

Truyện đang đọc