ẢNH ĐẾ LÀ MỘT ĐỨA BÉ

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn

Ban đêm yên tĩnh, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm rúc vào nhau cùng xem TV, giải quyết xong vấn đề lớn nhất trong lòng, trái tim hai người chưa từng vui như vậy, Tưởng Sầm nằm trong ngực Kinh Sở Dương, níu quần áo anh chơi đùa. LQĐ

Điện thoại của Kinh Sở Dương vang lên, anh cầm lên nhìn, là tin nhắn của Kinh Sở Nghi gửi tới.

Kinh Sở Nghi: Ba mẹ rất muốn gặp chị dâu, mau dẫn chị dâu về nhà!

Kinh Sở Dương xem xong mỉm cười, tiện tay gửi tin nhắn trả lời, quả thật, bây giờ nên dẫn Tưởng Sầm về gặp ba mẹ anh rồi, vì vậy anh nghiêng người, tay trái nâng eo người trong ngực, tay kia khẽ vuốt lên lưng cậu, dịu giọng nói, “Tiểu Sầm, ngày mai chúng ta tới một chỗ nhé.”

“Đi đâu ạ?” Tưởng Sầm có phần buồn ngủ, mắt mở không ra hỏi anh, lại cọ xát ngực anh tìm tư thế thoải mái nhất.

“Tới nhà anh, ba mẹ anh muốn gặp em.”

Tưởng Sầm đột nhiên tỉnh ngủ hẳn, mở to hai mắt nhìn Kinh Sở Dương, mắt chớp chớp, cậu nghe thấy mình hỏi, “Gặp… Gặp ba mẹ anh?” Đây là tiết mục muốn gặp ba mẹ? Nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tốt mà! 

“Ừ, trưa mai chúng ta qua đó, được rồi, đừng hỏi gì nữa, ngủ đi đã.” Kinh Sở Dương che miệng cậu bảo cậu nằm xuống, không nói gì ôm cậu ngủ.

Nhưng Tưởng Sầm đâu ngủ được, trừng mắt đến sau nửa đêm mới cố gắng ngủ được chút xíu, sáng sớm ôm quầng thâm mắt tỉnh dậy, lại bị Kinh Sở Dương ôm ép ngủ tiếp, mơ mơ màng màng ngủ thêm mấy tiếng mới tỉnh lại, thân thể đã biến lớn, được chăn quấn quanh, còn Kinh Sở Dương đang mặc quần áo.

Dáng người Kinh Sở Dương rất đẹp, vai rộng eo hẹp, còn có cả cơ bụng, Tưởng Sầm nhìn chằm chằm vào cơ bụng đều đặn kia nuốt nước miếng một cái, từ trên giường nhảy xuống, lúc này mới phát hiện mình dưới chăn không mặc gì.

“Nhìn không chuyển mắt như vậy, thân là chồng em anh cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.” Kinh Sở Dương mặc quần áo tử tế thì lại là một ông chủ nghiêm túc, giống hệt một kim cương vương ngũ lão đã có vợ.

“Hôm nay nhất định phải đi sao?” Tưởng Sầm ôm chăn phồng má lên.

“Ừ, đã nói với ba mẹ rồi.” Kinh Sở Dương nhìn cậu, mắt chứa ý cười.

“Nhưng em còn chưa chuẩn bị gì cả mà.” Vẻ mặt Tưởng Sầm đau khổ, bĩu môi.

Kinh Sở Dương nghe vậy cười to, “Tiểu Sầm, em muốn chuẩn bị gì? Đồ cưới à? Đừng sợ, con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng.”

“Cái gì chứ!” Tưởng Sầm tức giận đưa chân đá anh, bị anh nắm lấy mắt cá chân, “Em đây là đi gặp ba vợ mẹ vợ.”

“Xem ra Tiểu Sầm rất có ý kiến về vấn đề trên hay dưới của chúng ta.” Kinh Sở Dương nắm mắt cá chân cậu, thuận thế kéo người vào trong ngực, để tay lên bờ vai trần truồng của cậu, cảm xúc mịn màng khiến anh thích không buông tay, “Vấn đề này sau này chúng ta sẽ tự thể nghiệm để xác nhận, được không hả.”

Mặt Tưởng Sầm đỏ bừng, đưa tay đẩy anh ra, “Nhưng em mặc gì giờ?” Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp người lớn, phải để lại ấn tượng tốt cho đối phương không phải sao? Mặc quá nghiêm túc thì không hay, quá tùy tiện cũng không được.

Kinh Sở Dương nhíu mày, “Tiểu Sầm em mặc  gì cũng đều đẹp mắt.” Xong lại chuyển đề tài, “Không mặc càng đẹp hơn.”

“Anh tránh ra.” Tưởng Sầm nhào qua che miệng Kinh Sở Dương, đuổi anh ra ngoài, còn mình xuống giường tới tủ treo quần áo lấy một bộ ra, vào phòng vệ sinh thay.

Ăn cơm trưa xong hai người lên xe chạy tới tiểu khu ba mẹ Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm căng thẳng đổ cả mồ hôi tay, xe chạy được một nửa mới nhớ ra là mình đi tay không, chưa mua quà cáp gì, vì vậy cậu quay đầu hạ giọng nói, “Sở Dương, anh mau dừng xe, em còn chưa mua quà đâu, ba mẹ anh thích gì?”

Kinh Sở Dương liếc nhìn cậu một cái, giữ lại nụ cười nơi khóe miệng, đưa ngón tay ra chỉ mặt mình, “Muốn biết hả? Hôn anh một cái anh sẽ nói cho em biết.”

“Anh!” Tưởng Sầm đỏ mặt, thừa dịp chờ đèn đỏ nhanh chóng ghé qua hôn mặt Kinh Sở Dương một cái, đập vai anh, “Mau nói em biết đi.”

“Tên nhóc này, không biết gấp gì nữa.” Kinh Sở Dương xoay người nhào qua, đè ót Tưởng Sầm lại không cho cậu né tránh, cúi đầu hôn cậu, hôn đến khi sắc môi cậu vô cùng đỏ mới tiếc nuối buông ra, qua mấy lần rẽ, xe chạy vào một tiểu khu cao cấp, “Đến rồi.”

“Đến rồi ạ?” Tưởng Sầm ngẩn người, dùng sức đẩy anh, “Em còn chưa mua quà đâu, vậy sao đã tới!”

“Đừng gấp mà, em ra đây nhìn xem.” Kinh Sở Dương kéo Tưởng Sầm đi ra phía sau xe, mở cốp ra, bên trong để lần lượt vài chai rượu tây, một ít đồ trang sức, và một chiếc váy hàng hiệu, đầu Tưởng Sầm ong ong, “Đây là……..”

“Đã sớm chuẩn bị hết cho em và để trong cốp xe, lát nữa lên nói là em mua.” Kinh Sở Dương vỗ vai cậu, thuận tay cầm đồ lên, đóng cốp lại.

“Nhưng đây không phải là em mua mà.” Tưởng Sầm đi theo sau lưng anh rối rắm.

“Em phân biệt rõ ràng với anh như vậy làm gì?” Kinh Sở Dương cầm hai gói nhẹ nhất trong số đó nhét vào tay cậu bảo cậu mang lên, chuẩn bị lên lầu.

“Đợi một chút!” Tưởng Sầm dừng bước, sắc mặt đỏ bừng, “Em căng thẳng.”

“Đừng lo, ba mẹ anh không ăn thịt em đâu.” Kinh Sở Dương đưa tay ra nắm tay Tưởng Sầm, vỗ nhẹ sau lưng cậu, “Hơn nữa ba mẹ anh sớm biết xu hướng tình dục của anh rồi, họ sẽ rất hoan nghênh em.”

“Đã sớm biết? Vì sao?” Tưởng Sầm ngửa mặt, mắt đen ướt sũng, hơi nước mờ mịt.

Kinh Sở Dương im lặng một lúc, quyết định nói thẳng ra mọi chuyện, “Chẳng phải sau khi anh tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài sao, qua bên đó anh liền nói xu hướng tình dục của mình cho ba mẹ biết, lúc đầu họ cũng khiếp sợ nhưng về sau thì chấp nhận, cho nên em đừng lo lắng.”

Tưởng Sầm chớp mắt, thì ra là thế, nhưng cậu vẫn thấy lo, dù sao thì cũng là lần đầu gặp người lớn, ngộ nhỡ để lại ấn tượng xấu, cậu theo Kinh Sở Dương đi lên lầu, trốn phía sau anh, níu góc áo anh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Kinh Sở Dương mỉm cười, kéo tay cậu ra nắm vào trong tay mình, sau đó gõ cửa, rất nhanh có người mở cửa, Kinh Sở Nghi thò đầu ra cười chào đón.

“Sở Dương đã về hả? A, chỉ mình con?” Mẹ Kinh đi tới cửa, cười hiền lành.

“Đây đây này, Tiểu Sầm.” Kinh Sở Dương kéo Tưởng Sầm ra đẩy cậu vào cửa.

“Xin chào dì, đây là quà tặng mọi người ạ.” Tưởng Sầu hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng thương yêu của mẹ Kinh, đôi mắt này rất giống mẹ cậu, thoáng chốc cậu có ảo giác như thời gian quay ngược về.

“Tới rồi hả, thế mà còn mang cả quà, nhiều quá.” Mẹ Kinh cười nhận lấy, vẫy tay bảo hai người đi vào nhà.

“Xin chào.” Kinh Sở Nghi đứng bên cạnh cười to, kéo Tưởng Sầm vào cửa, ba Kinh từ trên ghế sofa đứng dậy đi tới trước mặt Tưởng Sầm quan sát cậu một lúc, ấm giọng nói. “Vào đi.”

“Cảm ơn chú.” Tưởng Sầm ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, đối phương hỏi gì cậu trả lời cái đó, sợ câu nào đó chọc họ không vui.

“Nhìn đứa nhỏ căng thẳng này, đừng sợ, nghe nói ba mẹ con mất sớm, đáng thương quá, Sở Dương thích con thì con cứ xem chúng ta như ba mẹ con, được chứ?” Mẹ Kinh cầm tay Tưởng Sầm, cẩn thận lau mồ hôi trong lòng bàn tay cậu, hỏi tiếp, “Nghe nói con là diễn viên hả, lúc quay phim mệt không?”

“Cảm ơn gì, không mệt ạ, con rất thích đóng phim.” Tưởng Sầm nhìn bà ngoan ngoãn trả lời, bộ dạng nghe lời làm mẹ Kinh yêu thương không thôi, ngay lúc đầu ba Kinh còn chút nghiêm túc, thấy Tưởng Sầm ngoan như vậy vẻ mặt cũng dần dịu xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ hơn.

Mẹ Kinh thật sự rất thương đứa bé trước mặt này, dù Sở Dương từ nhỏ cũng hiểu chuyện nhưng sự ngoan ngoãn của nó và Tưởng Sầm không phải cùng một khái niệm, Sở Dương hoạt bát lại hiếu động, có thể ôm về một đứa trẻ khôn khéo ngoan ngoãn, là nguyện vọng lớn nhất lúc bà còn trẻ, dù Sở Dương không mang về cho bà một người vợ hiền lành, nhưng bé trai trước mắt này hiển nhiên cũng không kém cạnh, vẻn vẹn mấy câu đã nhận đủ cảm tình của ba Kinh và mẹ Kinh, hai ông bà đều rất thích cậu, mẹ Kinh thì nắm tay cậu không chịu thả, lải nhải nói chuyện với cậu rất lâu mới đứng dậy đi vào bếp nấu cơm. 

“Sở Dương, đêm nay con và Tiểu Sầm ở lại nhé, lâu lắm rồi con không về nhà ở, người một nhà tâm sự cho vui, mai về được không?” Mẹ Kinh đứng trước mặt hai người dịu dàng hỏi. 

Kinh Sở Dương vốn về trong ngày nhưng nhìn đôi mặt của mẹ Kinh thì không nỡ từ chối, anh kéo Tưởng Sầm vào phòng mình nghỉ ngơi, ôm cậu ngồi trên giường, nói, “Anh đã nói ba mẹ sẽ thích em, bây giờ vẫn còn căng thẳng à?”

Tưởng Sầm lắc đầu, “Không ạ, chú dì rất tốt với em.” Nhất là mẹ Kinh, bộ dạng dịu dàng như mẹ mình vậy, khiến cậu không nhịn được muốn tới gần.

“Còn gọi dì? Nên gọi mẹ mới phải.” Kinh Sở Dương vân vê mặt cậu.

“Nhưng đêm nay chúng ta không về, thân thể em làm sao bây giờ?” Tưởng Sầm lo lắng hỏi.

Kinh Sở Dương sờ đầu cậu, “Không sao, có anh ở đây.” Cũng may hôm nay trước khi ra cửa anh có cầm theo cả đồ nhỏ của cậu, cũng đổ đầy thức ăn cho Kẹo Đường, máy lọc nước thông minh chảy nước không ngừng nên nó sẽ không bị khát, ở lại một đêm cũng chả sao.

Nghe anh nói vậy Tưởng Sầm yên lòng, đến lúc ăn cơm tối, mẹ Kinh làm một bàn thức ăn ngon, Tưởng Sầm thấy chảy cả nước miếng, không cẩn thận để lộ bản tính, vui sướng ăn, cậu vừa ăn vừa dựng ngón cái khen ngon, khó trách Kinh Sở Dương có tài nấu nướng như vậy, hoàn toàn kế thừa từ mẹ Kinh.

Ăn xuống no say, cả nhà ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm, vừa vặn trên TV đang chiếu một đoạn phỏng vấn Tưởng Sầm, còn cả hậu trường phim lần trước, sau khi ba Kinh xem xong khen ngợi, “Diễn xuất không tồi.”

“Cảm ơn chú ạ!” Tưởng Sầm lập tức ngồi thẳng lưng, như một học sinh tiểu học bị cô giáo chủ nhiệm lớp dạy dỗ, làm mẹ Kinh cười nghẹn.

Ban đêm, Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm ngủ trên chiếc giường rộng rãi mềm mại của mình, hai người nhìn nhau cười, Tưởng Sầm cọ cọ trong ngực anh, ôm chặt eo anh thỏa mãn ngủ.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Tưởng Sầm nhỏ đi núp trong chăn ngủ khò khò, Kinh Sở Dương tỉnh lại trước, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu rồi đứng dậy đi ra ngoài lấy ly nước.

Lúc này, mẹ Kinh thấy Kinh Sở Dương đi ra, cho rằng Tưởng Sầm còn chưa thức dậy liền gõ cửa rồi vào phòng anh, nhìn xung quanh một vòng không thấy Tưởng Sầm, bà ra ngoài vừa lúc chạm mặt Kinh Sở Dương quay về, nghi ngờ hỏi, “Sở Dương, Tểu Sầm đâu con?”

Lúc này Tưởng Sầm nghe tiếng động trốn vào trong chăn, trợn to đôi mắt đen nhánh, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hết chương 51

Bình luận

Truyện đang đọc