ẢNH ĐẾ LÀ MỘT ĐỨA BÉ

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Đêm khuya, trong cục cảnh sát truyền ra một loạt tiếng người nói chuyện, gió đêm hơi lạnh, Thiệu Trạch cúi đầu đi ra từ cửa chính, tóc mái hơi dài che biểu cảm trên mặt hắn, ngay cả bóng lưng cũng có vẻ cô đơn. LQĐÔN

Về đến nhà, bên trong tối như mực, chút động tĩnh cũng không có, Thiệu Trạch nhìn qua gian phòng mình một lần, không thấy bóng dáng ba đâu, có lẽ lại vừa đi công tác, khoảng thời gian này ông ấy bận đến chẳng thấy bóng dáng.

Thiệu Trạch đi ra ban công, đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ giữa ngón tay hắn, mùi thuốc lá thơm nhàn nhạt tản ra, hắn ngồi trên ghế nhìn bóng đêm yên tĩnh ngẩn người.

Lần này nhất định có người hại hắn sau lưng, nếu không sẽ không bới ra chuyện trước kia, có lẽ đối phương còn có sự chuẩn bị khi tới, chờ mình xuất hiện lần nữa, lúc nhận được cảm tình trước mặt công chúng lại hung hăng đẩy hắn ngã xuống đáy.

Nghĩ cũng biết là ai làm.

Thiệu Trạch hít một hơi thuốc, nhả làn khói trắng nhạt trong miệng ra, mắt nheo lại, hắn vốn định chờ mình lần nữa ổn định trong làng giải trí tiếp tục chèn ép Tưởng Sầm, không ngờ đối phương lại hành đồng nhanh như vậy, làm hắn còn chưa kịp đứng vững đã ngã chỏng vó lên trời, Thiệu Trạch cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm, hai người này hắn tuyệt đối sẽ không để họ sống khá!

Càng nghĩ càng cảm thấy phẫn uất, Thiệu Trạch lấy rượu ra, điên cuồng độc ẩm cùng ánh trăng trong trẻo, rất nhanh bên chân có một đống lớn vỏ chai rượu, hơi thở từ trong miệng hắn phả ra cũng nồng đậm mùi rượu, Thiệu Trạch đưa mắt nhìn đồng hồ, hai giờ sáng, sao ba hắn còn chưa về?

Cùng lúc đó, Thiệu Chính Hằng ngồi trong phòng làm việc nhìn tờ giấy trước mặt, không nói một lời, ông ta hít sâu một hơi, cảm thấy từ trái tim đến toàn thân đều đau đớn.

Trên giấy nghiễm nhiên là một tờ chứng nhận phá sản, Thiệu Chính Hằng ngửa đầu, khớp xương ngón tay kêu răng rắc, mấy hôm nay ông ta bộn bề nhiều việc… Sự nghiệp, nhưng vì làm một người sơ suất làm toàn bộ vốn đầu tư vào hạng mục đều mất sạch, không thu hồi được vốn gốc, trong vòng một đêm từ ông chủ người ở trên cao biến thành một người bình thường ôm một khoản nợ, còn tất cả các công ty lớn nhỏ dưới tay ông ta vì không có tài chính quay vòng cũng sắp phải phá sản đóng cửa, trong chuyện này bao gồm cả giải trí Cực Quang.

Ba giờ trước ông ta vừa chấm dứt cuộc họp về vấn đề cổ phần công ty giải trí Cực Quang, giải trí Cực Quang là công ty có hình thức đầu tư cổ phần, ông ta nắm giữ tỷ lệ cổ phần công ty nhiều nhất, tiếp theo là các cổ đông nhỏ, vốn chỉ cần những cổ đông kia bằng lòng bỏ vốn thì cái công ty này vẫn còn hi vọng cứu vãn, nhưng những cổ đông kia lại không làm như vậy.

Bọn họ cho rằng giải trí Cực Quang đã mất đi giá trị thị trường của nó, dù đầu tư thêm tiền vào thì cũng không đảm bảo sau này thu đủ lợi nhuận về, cho nên bọn họ đều rút đầu tư khỏi công ty, không muốn tiếp tục kinh doanh công ty này nữa.

Một chuỗi hạt trân châu đẹp, hôm nay rơi rụng lả tả, để lại một mình Thiệu Chính Hằng, vậy mà ngày hôm qua ông ta lại nghe nói con mình là Thiệu Trạch vì đánh người đại diện Triệu Khải nên bị tống vào cục cảnh sát, cần một số tiền bảo lãnh mới có thể ra ngoài, ông ta giật đầu cá vá đầu tôm mới gom đủ tiền bảo lãnh Thiệu Trạch ra, mắt thấy khoản nợ công ty không còn bị tăng, ông ta tới không ít ngân hàng nhưng bọn họ đều không muốn cho ông ta vay.

Sống như vậy quá mệt mỏi, Thiệu Chính Hằng nghĩ.

Ông ta vô hồn đứng dậy ra khỏi văn phòng, lên lầu chót của giải trí Cực Quang, từ chỗ cao nhất nhìn xuống, cả thành phố đông nghịt, vẻ đẹp khác nhau, nhưng giờ phút này ông ta nhìn chỉ thấy một mảnh đen trắng. Những thứ này là cơ nghiệp ba truyền lại cho mình, trước khi lâm chung ông cụ đã giao phó cho ông ta nhất định phải truyền lại cơ nghiệp nhà họ Thiệu, nhưng mình không thể làm được.

Đối với chuyện Thiệu Trạch muốn làm diễn viên, ngay từ đầu Thiệu Chính Hằng đã phản đối, nhưng sau này thấy hắn có chút thành tựu trong giới, công thêm bận rộn chuyện công ty, muốn để hắn chơi bời vài năm rồi kế thừa sự nghiệp gia đình cũng không muộn, nên không thèm quản, không nghĩ tới tính cách Thiệu Trạch dần thay đổi, hắn trở nên ích kỷ lạnh lùng, không từ thủ đoạn, lại còn độc ác, hắn như vậy cuối cùng cũng gây họa lớn.

Còn mình cuối cùng không thể ăn nói với ba, Thiệu Chính Hằng bước lên bục cao, đứng nhìn quanh xuống dưới, ban đêm gió lạnh thổi qua làm ông ta sinh ra cảm giác thoải mái từ trong lỗ chân lông, cảm giác như mình lập tức sắp được giải thoát, ông ta nhắm mắt lại.

Nhảy xuống đi, chỉ cần nhảy xuống thì không còn phiền não, không cần sống vất vả, cảm thấy rất có lỗi với ba mình, cũng không cần lo lắng vì Thiệu Trạch, tất cả đều có thể được giải thoát.

Thiệu Chính Hằng hít sâu một hơi, chỉ nửa bước đã giẫm ở rào chắn bên ngoài, ông ta giang rộng hai tay để gió thổi qua toàn thân, ông ta chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như khoảnh khắc hiện tại, có thể rũ bỏ một thân mệt mỏi, cuối cùng ông ta không cần sống mệt mỏi như vậy, trong lòng không cần thấy chua xót như vậy nữa.

Hai giờ sáng, một bóng người đứng trên lầu chót hồi lâu, trong nháy mắt liền biến mất không còn dấu vết.

Hôm sau, một tin giật gân làm thành phố A hết sức kinh hãi, xí nghiệp gia đình nổi tiếng, cùng là ba của diễn viên nổi tiếng Thiệu Trạch, tổng giám đốc giải trí Cực Quang tiên sinh Thiệu Chính Hằng đã nhảy lầu tự sát từ lầu chót tòa nhà giải trí Cực Quang, chẳng may bỏ mình, tin tức vừa phát ra, xung quanh tòa nhà lập tức bị cảnh sát vây quanh, một đám phóng viên cũng tới bệnh viện Thiệu Chính Hằng nằm đợi Thiệu Trạch xuất hiện.

Sau khi Thiệu Trạch nghe thấy tin tức, cả người như trong mơ, hắn hoàn toàn không thể tin được, cho tới khi tới nhà xác bệnh viện nhìn thi thể ba mình.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một người sống lạc quan lại dùng cách như vậy kết thúc mạng sống của mình, trong tay Thiệu Chính Hằng còn cầm chặt một phần di thư, trên tờ giấy trắng chỉ tám chữ vô cùng đơn giản, làm chấn động trái tim Thiệu Trạch.

Con tôi bất hiếu, tôi cũng bất hiếu.

Dưới vải trắng là khuôn mặt ngủ say của Thiệu Chính Hằng, vì nhảy lầu nên hình dáng ông ta rất khó nhìn, đầu thậm chí vì nện xuống đất bị biến dạng, Thiệu Chính Hằng chết vì hắn, Thiệu Trạch thầm nghĩ, vì mình bất hiếu, nên ông không thể tiếp tục phát triển cơ nghiệp nhà họ Thiệu, tất cả đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Thiệu Trạch từ bệnh viện đi ra, một đám phóng viên như kẻ điên vây quanh, tay cầm microphone liều mạng lắc lư trước mặt hắn, ánh đèn camera chớp chớp gần như muốn chọc mù mắt hắn, hắn không để ý tới gì nữa, tiếp tục đi thẳng về phía trước, như tượng gỗ mất đi linh hồn, cứ như vậy bước nặng nề đi về nhà, mỗi một bước như nặng cả ngàn cân.

Ba cứ như vậy giải thoát, vậy còn hắn?

Yên lặng vài ngày, Thiệu Trạch tỉnh lại từ sự vô hồn, lúc này đã có không ít chủ nợ công ty tới cửa, hắn hoàn toàn không dám mở cửa, đành phải giả vờ như không ở nhà, không nói một tiếng, đồng bọn thường ngày hợp tác hòa thuận, đột nhiên trở thành mãnh thú ăn thịt người, muốn nuốt hắn không còn cả cặn.

Thật vất vả nhịn đến lúc những người kia tạm thời rời đi, Thiệu Trạch mới ra khỏi nhà, ba đi rồi nhưng nợ nần vẫn còn, hắn thật sự rất cần tiền, vì vậy hắn nghĩ đủ mọi cách, tìm quan hệ để đạo diễn giúp hắn quay phim, nhưng tiếng tăm hắn quá xấu, tất nhiên là không ai nguyện ý giúp hắn làm diễn viên, ngay cả diễn viên quần chúng bình thường nhất, chỉ lộ bóng lưng thôi, cũng không tới lượt hắn.

Chuyện lần này đã phong sát nghiệp diễn viên của hắn, khiến Thiệu Trạch hiểu rõ tình hình đành uất ức mình tới chỗ khác làm công, nhưng không duy trì được bao lâu, vốn quá mệt mỏi làm không nổi, mắt thấy chủ nợ vừa tới cửa, Thiệu Trạch rơi vào đường cùng đành phải bí quá hóa liều, tìm vài người quen, dựa vào quan hệ vay không ít tiền, tạm thời đền bù lỗ hổng tài chính công ty.

Nhưng chuyện sao lại đơn giản thế, chỗ mấy người quen giới thiệu rõ ràng là cho vay nặng lãi, chờ hắn hiểu được thì đã muộn, hai bên người chủ nợ công ty và vay nặng lãi vây hắn bốn phía, vốn đẹp trai gọn gàng hôm nay hắn sống như chuột chạy qua đường, sợ thò đầu ra chút cũng sẽ bị người đuổi theo đánh, Thiệu Trạch thậm chí còn không dám về nhà, chỉ có thể trốn trong phòng cho thuê vắng vẻ dơ bẩn, len lén quan sát tình hình bên ngoài.

Trong phòng u ám, tro bụi khắp nơi, quần áo trên người Thiệu Trạch bẩn không thể nhìn nổi, hắn không biết mình đã bao lâu chưa ăn cơm, xuyên qua khe hở nhỏ hẹp của cửa sổ, hắn nhìn trắng sáng bên ngoài, trong lòng sinh ra hận điên cuồng, như giòi bọ leo khắp cả người hắn, ngay cả linh hồn cũng thấy phẫn nộ.

Đều do Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương! Nếu như không phải bọn chúng thì hắn không đến mức rơi vào cảnh như thế này! Ba hắn cũng sẽ không chết!

Toàn thân Thiệu Trạch run rẩy, gần như muốn ghiền nát hàm răng.

Hắn sẽ không dễ dàng buông tha bọn chúng, tuyệt đối sẽ không!

Cùng lúc đó, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm cũng nghe bên Thiệu Trạch xảy ra chuyện, thổn thức qua đi, Kinh Sở Dương cười lạnh: " ây là báo ứng của hắn. " Tục ngữ nói không phải không có báo ứng mà là chưa tới lúc, cuối cùng Thiệu Trạch cũng phải trả giá tất cả những gì hắn đã làm.

Hai người không để chuyện này trong lòng, ngày hôm đó trong lúc Kinh Sở Dương rảnh rỗi tới studio cùng Tưởng Sầm, anh đứng ngoài chờ cậu kết thúc công việc, Tưởng Sầm thay đồ hóa trang xong đứng trong sân khấu nghe đạo diễn giải thích cảnh quay, luyện tập một lần rồi vào vị trí, Kinh Sở Dương cứ si mê nhìn, cảm thấy nhìn thế nào cũng không chán.

Tưởng Sầm quay trong studio, cảnh đầu quay ok xong đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát, cậu thấy Kinh Sở Dương vẫn còn ngồi bên ngoài chờ cậu liền bước nhanh qua, ngồi đối diện anh, hai người nhìn nhau cười.

" Buổi tối muốn ăn gì? " Kinh Sở Dương dịu dàng hỏi, mở nước đưa tới cho cậu.

Tưởng Sầm cười: «Bây giờ đã nghĩ tới chuyện này có phải sớm quá không? Còn chưa biết khi nào xong việc đâu. "

" Không sao, anh chờ em. " Kinh Sở Dương cong khóe môi, cầm tay người đối diện kéo tới môi hôn một cái.

Sắc mặt Tưởng Sầm đỏ au, khẽ giãy ra, chạy đi nhanh như chớp, cảnh tiếp theo sắp quay, Tưởng Sầm về tới studio lại là một diễn viên diễn xuất tinh tế.

Kinh Sở Dương nhìn một lúc lấy điện thoại ra mở chức năng camera, chụp mấy tấm bóng lưng của Tưởng Sầm, còn chạy theo mode lồng vài khung kính đẹp vào, gửi lên weibo.

Một gốc cây bạch dương to: Bộ dạng em chăm chỉ làm việc là đẹp mắt nhất, mãi mãi yêu em [Tình yêu] [Ảnh chụp]

Vốn một weibo bình thường đến không thể bình thường hơn, Kinh Sở Dương thậm chí còn không chụp mặt Tưởng Sầm, nhưng không biết tay ai click vào lại tò mò chia sẻ ra ngoài, trong thời gian ngắn weibo này bị tấn công.

Có không ít người đều nhận ra, bóng lưng người trong tấm ảnh kia chỉ có một, chính là Tưởng Sầm.

Như vậy chủ bài đăng ảnh chụp kia là…..

Fan: [Khiếp sợ] [Khiếp sợ] [Khiếp sợ] bộ óc này! Fan! Não! Tàn! Vậy mà lại là Boss Kinh!!!

Kinh Sở Dương phát hiện nick mình bị tấn công, hơi hoảng để điện thoại xuống đất, không rảnh để ý tới, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị mấy fan của Tưởng Sầm biết, sớm một chút trễ một chút cũng không sao, sau này có thể quang minh chính đại whow ân ái.

Nghĩ tới đúng là một chuyện vô cùng tốt đẹp!

Hết chương 68

Bình luận

Truyện đang đọc