ẢNH ĐẾ MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN LY HÔN

[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Lăng Thanh lúc này mới vừa lòng dựa vào vai anh nở nụ cười.

Hai người cùng nhau đổi áo ngủ, Vu Thần ôm Lăng Thanh, cùng hắn nằm trên giường, tính toán trong lòng sẽ bồi vợ yêu ngủ.

Lăng Thanh mấy ngày nay bận bịu đóng phim, nhắm mắt lại một lát đã ngủ say.

Ngược lại là Vu Thần vẫn chưa ngủ được.

Anh cũng không vội ngủ, chỉ đơn giản nằm đó nhìn Lăng Thanh, lâu lâu lại thơm hắn một cái.

Khung cảnh có thể nói là vô cùng ấm áp.

4 giờ chiều, đồng hồ báo thức của Lăng Thanh vang lên, hắn lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Vu Thàn nhéo nhéo gương mặt vì ngủ mà có chút ửng hồng của hắn, hỏi: "Ngủ đã chưa?"

Lăng Thanh nằm trên gối lắc đầu, sau đó ôm chầm lấy anh, đem đầu vùi trong lòng ngực ấm áp kia, mơ màng nói: "Muốn ngủ nữa."

"Vậy ngủ thêm chút nữa đi" Vu Thần sờ đầu hắn.

Lăng Thanh lại một lần nữa lắc đầu: "Còn có việc mà."

Hắn ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn Vu Thần: "Tôi đúng là bận quá đi mà."

Vu Thần cười khẽ, nhéo nhéo mũi hắn: "Còn không phải là do cậu muốn đi hôm nay sao. Hay đổi sang hôm khác đi?"

"Không được, không thể lại rề rà nữa." Lăng Thanh trong đầu đã có tính toán riêng.

Hắn ôm Vu Thần cọ cọ, lại ngẩng đầu lên hôn anh vài phát.

Vu Thần ôn nhu hôn lại, đem hắn ôm vào lòng, hỏi: "Gặp Thư Đồng xong thì phải về liền sao?"

Lăng Thanh gật đầu.

Vu Thần không cam lòng nhưng cũng không thể khuyên hắn từ bỏ công việc hiện tại, đành phải đè người ra hôn thêm một lát, mới dịu dàng nói: "Vài ngày nữa tôi lại đi thăm cậu."

"Được." Lăng Thanh mỉm cười nhìn anh: "Tôi chờ anh."

"Tới lúc đó coi chừng lại bị người ta quay lén tôi vào phòng cậu đấy." Vu Thần cố ý nói.

Lăng Thanh bật cười, nhéo mặt anh: "Sao lại còn đi so đo chuyện này vậy, anh yên tâm đi, nếu hai chúng ta thực sự bị quay lén, tôi sẽ không đi giải thích đâu, mặc kệ bọn họ nói."

"Phải không?" Vu Thần không tin.

"Đương nhiên, ai sẽ nguyện ý nói mình với anh không phải là một đôi cơ chứ." Hắn nhanh mồm nhanh miệng đáp.

Vu Thần lúc này mới vừa lòng, ôm hắn hôn thêm một cái: "Ngoan."

"Đừng ngoan nữa, nên rời giường rồi." Lăng Thanh chọc chọc mặt anh.

Vu Thần ôm hắn ngồi dậy: "Thay quần áo đi, tôi đưa cậu đi gặp em trai."

Hai người đổi quần áo xong, từ văn phòng đi ra, Thư ký Tôn đứng đó ngạc nhiên.

Cô nhìn Vu Thần đi vào thang máy, cúi đầu cấp báo cho dàn khuê mật của mình:

Tôn xinh đẹp: 【Ra rồi ra rồi, hai người họ cùng nhau đi ra luôn, Lăng Thanh ở trong đó lâu vãi nồi!! 】

Lý mỹ lệ: 【 Lâu như vậy, ở trỏng nói gì vậy nhỉ? 】

Vương tiêu sái: 【 Đương nhiên là nói chuyện yêu đương ~~~】

Tôn xinh đẹp: 【Vu tổng ra ngoài còn không biết là có trở về hay không nữa nè, nếu không trở lại tức là tan tầm sớm, ảnh bình thường ít tan tầm sớm như thế lắm! 】

Lý mỹ lệ: 【 Giai nhân tới chơi, về sớm là chuyện bình thường ~~】

Vương tiêu sái: 【Tui cũng muốn tân tầm sớm, tui cũng muốn gặp Lăng Thanh, hu hu hu, hâm mộ mi quá đi Tôn Tôn 】

Lý mỹ lệ: 【 +1, tui cũng muốn gặp Vu tổng trong truyền thuyết, muốn nhìn Lăng Thanh trong truyền thuyết, muốn trực tiếp tới hiện trường ăn đường! 】

Tôn xinh đẹp: 【 Tới đây, sờ sờ đầu cái nè, chăm chỉ đi làm đi, có dưa gì tui sẽ chia sẻ cho quý dzị. 】

Cô buông điện thoại di động xuống, thầm nghĩ không biết hai người kia có quan hệ gì với nhau nhỉ, ai dza tò mò quá đi!

Vu Thần khởi động xe, một đường chạy thẳng tới đại học X.

Lăng Thanh ngồi trong xe, tay xoa xoa đồng hồ, chờ đến khi Thư Đồng sắp tan học mới gọi điện thoại cho cậu.

"Xin chào." Thư Đồng sau khi nhấc máy, thật lễ phép lên tiếng.

Lăng Thanh ôn tồn nói: "Anh là Lăng Thanh, cậu hẳn là Thư Đồng đúng chứ?"

"Là tôi."

"Chào cậu, anh có một số chuyện muốn nói với cậu, hy vọng cậu có thể bớt chút thời gian ra gặp anh. Bây giờ anh đang ở trước cổng trường của cậu rồi, cậu vừa ra khỏi cổng liền có thể thấy anh."

Thư Đồng khó hiểu: "Tôi cũng không biết anh mà? Chúng ta có chuyện gì để nói chứ?"

"Chuyện về thân thế của cậu."

Thư Đồng cười một tiếng: "Tôi có nghe lầm không đây? Anh có ý gì? Chắc không phải muốn nói là tôi năm đó bị ôm sai, anh mới chính là ba ruột của tôi?"

"Đương nhiên không phải." Lăng Thanh bình tĩnh đáp.

"Phải nói như thế nào nhỉ."

"Anh chính là anh ruột của cậu." Lăng Thanh sửa lại cho đúng.

Thư Đồng: . . . .

"Cho nên chúng ta có thể gặp mặt nhau rồi chứ? Sự tình cụ thể đợi gặp nhau rồi nói, cậu hẳn cũng biết chân tướng, cũng có quyền biết được chân tướng."

Thư Đồng trầm mặc.

Cậu trầm mặc đại khái được nửa phút, mới dùng ngữ điệu lạnh lẽo hỏi Lăng Thanh: "Anh mới vừa nói anh đang ở trước cổng trường."

"Không sai."

"Tôi tìm anh."

Nói xong liền treo điện thoại.

Lăng Thanh chờ không bao lâu thì đã thấy Thư Đồng ra đến cổng trường.

Hắn đeo khẩu trang, mở cửa ghế phụ, đi ra bên ngoài, lại gọi một cuộc điện thoại cho Thư Đồng, nói hắn đang ở sau cậu, hướng tám giờ.

Thư Đồng quay đầu, vừa vặn thấy hắn, thoáng chốc đã đi về hướng này.

"Anh là Lăng Thanh?" Cậu hỏi.

Lăng Thanh gật đầu.

Nửa khuôn mặt hắn bị khẩu trang che đi, chỉ lộ ra đôi lông mày tinh xảo, Thư Đồng nhìn nhìn, cảm giác có chút quen thuộc.

Thẳng đến sau khi ngồi vào trong xe, cậu mới phản ứng lại, cảm giác quen thuộc đó là bởi vì đường nét của Lăng Thanh, cùng cậu có vài phần tương tự.

Thế nhưng lúc này cậu vẫn chưa ngồi vào xe hắn, chỉ bình tĩnh hỏi: " Tên của ba mẹ tôi là gì?"

"Nếu cậu hỏi là ba mẹ thân sinh thì ba cậu là Lăng Huy, mẹ là Ngô Tú Vân; còn nếu cậu hỏi về ba mẹ hiện tại của mình thì người ba tên Thư Văn, người mẹ là Trương Thúy Nhân."

Thư Đồng không nói gì.

Lăng Thanh thoáng kéo khẩu trang xuống, để cậu nhìn thấy mặt mình: "Anh là một minh tinh, yên tâm, sẽ không bắt cóc cậu đâu, cho nên lên xe đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện."

Thư Đồng nhìn hắn lúc này, mới chợt mơ hồ nhận ra: "Tôi có biết anh, mấy ngày trước còn bị vướng scandal với Tần Nhạn Dư."

"Cho nên hiện tại cậu có thể lên xe rồi chứ?" Lăng Thanh hỏi.

Thư Đồng lúc này mới an tâm, duỗi tay kéo cửa sau xe, ngồi vào trong. Lăng Thanh cũng một lần nữa ngồi vào.

Vu Thần đưa hai người đến một quán cà phê, bên trong rất ít người, Vu Thần quen đường dẫn bọn họ vào phòng.

Anh cùng Lăng Thanh ngồi ở một bên, Thư Đồng ngồi phía đối diện Lăng Thanh.

Ba người gọi đồ uống, Thư Đồng tranh thủ đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, chuyện này là sao?"

Lăng Thanh ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi mở miệng: "20 năm trước, mẹ ruột và mẹ nuôi của cậu đều nhập cùng một bệnh viện, chuẩn bị sinh em bé. Kết quả là trước ngày cậu ra đời mấy hôm, phòng bệnh của mẹ cậu xảy ra chút vấn đề, vừa lúc bên phòng của mẹ nuôi cậu còn một giường trống, thế nên mẹ cậu đã dọn qua đó."

"Lúc sau cậu cùng một đứa trẻ khác, cũng chính là người em trai hiện tại của anh, kẻ trước người sau chào đời."

"Hai cậu sinh cùng ngày, nhưng không cùng giờ, chỉ là lúc ấy bệnh viện rất bận, hộ sĩ phụ trách chăm sóc hai người nhất thời lơ đãng khiến cho thân phận hai đứa nhỏ lẫn lộn, hai gia đình không hay biết gì nên đã ôm nhầm con người khác về nhà mình."

"Anh cũng là vào hai tháng trước mới phát hiện ra anh và em trai kỳ thật không phải là anh em ruột, vậy nên mới bắt đầu điều tra chuyện này, tìm được cậu."

"Làm thế nào để tôi tin lời anh nói là thật?"

Lăng Thanh lấy tóc mình đưa cho cậu: "Cậu có thể đi làm xét nghiệm AND, đợi giám định xong, lúc đó hãy quyết định nên tin hay không tin anh."

Thư Đồng nhìn nhìn, trầm mặc trong chốc lát, tay cũng tiếp nhận tóc của hắn.

Cậu hỏi: "Làm thế nào anh phát hiện ra hai người không phải anh em ruột?"

"Đại khái là bởi vì bọn anh từ nhỏ đã không giống nhau." Lăng Thanh bồi thêm: "Nhân cách không giống, tính tình không giống, dung mạo cũng không giống nốt. Ban đầu anh cho rằng tôi không phải là con ruột, không nghĩ tới, cậu ấy mới là không phải."

"Quan hệ của anh cùng người nhà không tốt sao?" Thư Đồng e dè hỏi.

"Cũng không hẳn là không tốt, tạm được đi." Lăng Thanh cười nói: "Chỉ là bậc làm ba mẹ, khó tránh khỏi sẽ thiên vị con út hơn một chút."

"Vậy bọn họ có thể tiếp nhận chuyện đứa con trai nhỏ mà mình bấy lâu nay cưng chiều, kỳ thật không phải là máu mủ hay không?"

Lăng Thanh nghe vậy, nhìn cậu nói: "Trước khi nghĩ đến vấn đề này, cậu vẫn là nên cân nhắc xem có nguyện ý trở về Lăng gia không?"

Thư Đồng yên lặng rũ mắt, một đạo thanh âm cực nhỏ vang lên: "Tôi không biết."

Cậu cúi đầu nhìn cái bàn, chỉ cảm thấy tất thảy sự tình phát sinh trong hôm nay đều thực vớ vẩn!

Cậu chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Cứ như là đang đóng phim truyền hình ấy!

"Tôi không biết bản thân có muốn về hay không nữa. Hiện tại tôi sống rất tốt, ba mẹ đều rất yêu thương tôi. Mẹ tôi rất dịu dàng, mỗi lần tôi về đến nhà, điều đầu tiên sẽ hỏi xem tôi muốn ăn món gì, có được đáp án liền cặm cụi nấu cơm cho tôi. Tôi không thích mua quần áo, mẹ tự tay chọn mua cho chúng, lại sợ mẹ mua không vừa ý, thường xuyên trộm cho tôi tiền tiêu vặt, để tôi thích gì muốn gì đều có thể tùy ý mua."

"Ba tôi thoạt nhìn có chút hung dữ, thật ra lại rất che chở tôi. Khi còn nhỏ, có lần tôi đánh nhau với bạn cùng lớp, tôi nói không phải do tôi động tay trước, nhưng giáo viên không tin, nhất định bắt tôi xin lỗi, tôi không chịu thì nhà trường liền gọi cho ba, bắt ông phải đến. Kết quả ba bảo vệ tôi, kiên quyết không cho tôi xin lỗi, nhất định phải để đối phương nói trước, còn nói do đối phương động tay trước, nào có đạo lý đánh không hoàn thủ bao giờ."

Cậu an tĩnh nói: chậm rãi pha chút trầm mặc, dòng hồi ức đương tuôn trào mạnh mẽ bỗng dừng lại, im bặt, cái gì cũng không nói ra được nữa.

Lăng Thanh cũng nói không nên lời, sự tình ngoài ý muốn, tóm lại là khiến cho người khác khó chịu không thôi.

Đặc biệt còn là chuyện ngoài ý muốn như thế này.

"Vậy cậu cũng thực may mắn, gặp được ba mẹ nuôi tốt vô cùng."

Thư Đồng gật đầu.

Cậu hướng Lăng Thanh hỏi: "Ba mẹ nuôi không biết chuyện tôi và em trai anh bị tráo đổi? Không phải do bon họ cố ý đúng không?"

Đây là điểm mà Thư Đồng lo lắng nhất cho đến hiện tại, dù cho cậu vừa rồi còn nghe được từ chính miệng Lăng Thanh nói mấy chữ "ngoài ý muốn."

Nhưng vẫn là lo lắng, Lăng Thanh có thể hay không lừa cậu, ba mẹ có phải hay không đã sớm biết cậu không phải cốt nhục thân sinh của mình.

Khi còn nhỏ, cậu vẫn hay cùng ba mẹ xem TV, có lần TV chiếu đến đoạn một gia đình gia cảnh không tốt lắm, ba mẹ kia vì hy vọng con của họ sau này sẽ có tương lai tốt đẹp, sống một cuộc đời an nhàn sung sướng mà đi tính kế, trộm long tráo phụng đứa trẻ với một gia đình có điều kiện.

Lúc đó mẹ cậu rất không tán đồng: "Con nhà ai mà không phải là con hả, này không phải là đang hủy hoại hạnh phúc của một gia đình sao?"

Thư Đồng khó hiểu: "Vậy người còn xem phim này làm gì?"

"Còn không phải là do mẹ muốn xem mấy người trong nhà kia có phát hiện ra chân tướng này hay không sao?!" mẹ Thư nói năng hùng hồ, đầy lý lẽ.

Thư Đồng cảm thấy tính cách mẹ cậu như vậy, hẳn là sẽ không làm ra mấy hành động như tráo đổi con cái, nhưng cái cốt truyện đó cứ ám ảnh cậu. Thư Đồng sợ hãi, không phải kịch bản phim truyền hình nào cũng là chuyện hư cấu!

Lăng Thanh vừa nhìn liền thấy, người này so với gia đình cậu có tiền hơn nhiều.

Cho nên vừa nghe thấy loại chuyện cẩu huyết như này, trong lòng cậu không tránh khỏi lo lắng, ưu sầu.

"Không phải." Lăng Thanh trả lời: "Bọn họ không biết chuyện này, cả hai nhà đều là người bị hại, ai cũng không hề hay biết. Thậm chí ngay cả người hộ sĩ năm đó cũng là vô tình làm sai, không hề cố ý. Chuyện này thuần túy chính là một tai nạn ngoài ý muốn."

Thư Đồng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi."

Chỉ cần không phải ba mẹ cố ý, Thư Đồng cảm thấy, mặt khác cậu đều có thể tiếp thu hết.

"Chuyện này, hiện tại chỉ có mấy người chúng ta biết sao?"

"Không phải, em trai tôi cũng biết rồi."

Thư Đồng kinh ngạc: "Anh nói cho cậu ta?"

"Đương nhiên, hai người các cậu đều là "đứa nhỏ", chuyện này hai người cần phải biết trước, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."

"Vậy em trai của anh nghĩ như thế nào?"

"Cậu ấy còn đang suy nghĩ."

"Em của anh tính tình có tốt không?" Thư Đồng tò mò hỏi.

Lăng Thanh suy nghĩ một chút: "Người em này của anh á hả... thành thật mà nói thì có chút ngốc, cậu ấy cũng không hẳn là người tốt, tiểu tâm tư còn rất nhiều, đôi khi còn làm ra mấy chuyện khiến cho tôi phải sốt ruột, nhưng vẫn không tính là quá xấu, chỉ là... dù sao không quá xấu tính."

Thư Đồng: . . . .

"Anh thoạt nhìn cũng không quá thích người em trai này nhỉ?"

"Tạm được đi, anh cũng không vì thế mà đi bắt nạt cậu ta."

"Cho nên anh mới đi làm xét nghiệm ADN? Anh hẳn là không hy vọng đây là em trai của mình."

Lăng Thanh nghe vậy cười khẽ: "Thật sự thì anh không quan tâm lắm dù sao thì anh cũng đã là người trưởng thành rồi, nói trắng ra, thời điểm độ tuổi hai người bọn anh thân thiết nhất cũng đã qua, từ nay về sau bọn anh sẽ là hai gia đình khác nhau."

Điều này cũng đúng, Thư Đồng thầm nghĩ.

"Nhưng mà, giáo dục em trai anh thành bộ dạng như vậy, có thể thấy được ba mẹ ruột của tôi, ở điểm này không bằng ba mẹ Thư gia hiện tại."

Lăng gia ở phương diện dạy dỗ con cái xác thật chẳng ra làm sao, bằng không cũng không thể xảy ra tình trạng nguyên chủ và Lăng Bạch thường xuyên náo loạn như vậy.

"Anh biết hiện tại tâm trí của cậu đang rối rắm, cho nên anh không miễn cưỡng cậu, cậu có thể về nhà, suy nghĩ thật kĩ, chờ đến khi thật sự thông suốt rồi thì tìm anh."

"Dù sao cậu cũng có số điện thoại của anh rồi."

Thư Đồng gật gật đầu.

Cậu cất kỹ mấy sợi tóc của Lăng Thanh, lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói: "Nếu, tôi là nói nếu như tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà của anh, như vậy, chuyện này, chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra không? Nếu như em của anh cũng không muốn đổi về."

Lăng Thanh nhìn cậu, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: "Nếu đây là quyết định cuối cùng của cậu, anh sẽ tôn trọng cậu."

"Nhưng mà......" Thư Đồng hiếm khi do dự nói: "Nhưng mà, như vậy đối với em trai của anh cùng với ba mẹ hai bên có phải hay không quá không công bằng?"

"Cậu không cần lo nghĩ cho Lăng Bạch, ban nãy anh nói rồi, cậu ta có một ít tiểu tâm tư cho nên không muốn đổi về, chuyện này cũng thực bình thường, Lăng gia so với nhà của cậu điều kiện tốt hơn chút. Cho nên cậu chỉ cần nghĩ cho mình, nhưng người khác không cần cân nhắc thay."

"Ba mẹ cũng không cần sao?" Thư Đồng hỏi: "Làm mẹ, cực khổ mang thai mười tháng, thật vất vả mới sinh được đứa con của chính mình, tình cảm của họ, hẳn là chỉ dành cho đứa con ruột thịt mình mang nặng đẻ đau."

Lăng Thanh thở dài: "Thư Đồng, nếu như cậu muốn công bằng tuyệt đối, đối với mỗi một người đều đảm bảo tính công bằng thì chuyện này yêu cầu phải thẳng thắn, ba mẹ của cậu nên biết, ba mẹ của anh cũng phải được biết. Cậu chấp nhận được không? Nếu không thì không cần nghĩ nhiều như vậy nữa."

"Lý tính và cảm tính, cậu muốn chọn lý tính hay cảm tính? Cậu nhất thiết phải chọn một cái, có hiểu không?"

Thư Đồng gật gật đầu: "Tôi biết rồi, sẽ phải lựa chọn một cái, hai ngày nữa tôi sẽ gọi lại cho anh."

"Được."

"Trước khi tôi đưa ra quyết định cuối, anh sẽ không đem chuyện này nói cho ba mẹ đúng không, ý tôi là ba mẹ hiện tại của tôi." Thư Đồng hỏi câu cuối.

"Sẽ không."

"Cảm ơn." Thư Đồng lễ phép trả lời.

"Không có gì."

Lăng Thanh nói xong, Thư Đồng liền đứng lên.

 "Vậy tôi đi trước, tạm biệt." Cậu nói dứt câu, xoay người đi ra khỏi phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc