ẢNH ĐẾ MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN LY HÔN

[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Lăng Thanh nhìn người trước mặt mình, dù thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ tới, sẽ có ngày mình cùng với Tô Việt mặt đối mặt nói chuyện như bây giờ.

Số lần hắn và Tô Việt gặp nhau tính ra cũng không nhiều lắm, chỉ duy nhất một lần chính diện tiếp xúc chính là lần trước đến cứu hắn Lăng Bạch.

Về bản chất, Lăng Thanh không muốn cùng với loại người có tâm tư bất chính như Tô Việt tiếp xúc.

—— cho đến khi hắn gặp Tô Thuật.

"Làm sao mà cậu biết chuyện này?" Tô Việt hỏi: "Vu Thần giúp cậu tra ra?"

Lăng Thanh: . . . . Nếu như tôi nói với cậu chuyện này một chút tôi cũng không biết, thì cậu có tin không?

Hắn không trả lời.

Tô Việt thấy thế thì cho rằng Lăng Thanh đã thừa nhận: "Cậu đúng thật là rất lợi hại nhỉ, tôi đùa giỡn tình cảm em trai cậu, cậu liền chạy đi đùa giỡn tình cảm của em trai tôi? Gậy ông đập lưng ông, có phải bây giờ cậu rất đắc ý hay không, hửm?"

Lăng Thanh: ". . . . không có."

Tô Việt cười nhạo: "Bớt làm bộ làm tịch đi, cậu cố ý tiếp cận em ấy, sau đó để em ấy thích cậu rồi thì cậu lại cự tuyệt thằng bé, cậu đúng là hao tâm tổn huyết không ít nhỉ!"

Lăng Thanh: ". . . . Cậu gọi tôi ra đây là để khen tôi hao tâm tổn huyết như thế nào à?"

Tô Việt: ????

"Con mẹ nó ai mà khen cậu khi nào thế, da mặt cậu đúng là dày thật đấy!"

"Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây." Lăng Thanh bình tĩnh nói.

Tô Việt thấy vậy, lúc này mới đem mục đích của mình ra để thương lượng.

"Cậu thắng rồi." Anh cam chịu.

Lăng Thanh: ????

Thắng cái méo gì thế?

"Tôi sẽ không đi tìm Lăng Bạch, Thư Đồng cũng như không đụng đến bất kì ai ở nhà cậu nữa, bên Vu Thần thì tôi cũng sẽ không tìm phiền toái đến cho anh ta, được chưa? Mong cậu từ nay về sau cách xa Tiểu Thuật một chút."

"Ồ, ý là trước kia cậu còn định kiếm chuyện với Vu Thần á hả?" Lăng Thanh kinh ngạc: "Ai cho cậu cái dũng khí đó thế?"

Tô Việt cười khẽ một tiếng: "Cậu tra xét nhiều như vậy, sao có thể không biết tôi làm nhiều thứ như thế vì cái gì chứ? Chỉ cần có thể giúp tôi báo thù cho cha mẹ, tôi sẽ không buông tay bất kì cơ hội nào."

Lăng Thanh có hơi kinh ngạc, không ngờ sau lưng cậu ta còn có cái drama báo thù kịch tính như này.

Trong nguyên tác, tất cả những chuyện xảy ra đều viết dưới mắt nhìn của nguyên chủ, trong đó sự kiện Lăng Bạch sau khi phát hiện ra mình không phải là con ruột của Lăng gia, thì luôn bị nguyên chủ mỉa mai châm chọc, bắt ba mẹ Lăng đuổi Lăng Bạch đi, Tô Việt sau khi biết quân cờ trong tay mình bỗng nhiên trở nên vô dụng thì rất tức giận, thiếu chút nữa thì gϊếŧ chết Lăng Bạch.

Nguyên chủ nhìn tinh thần và thể xác của Lăng Bạch bị ngược đãi nghiêm trọng, lúc này mới bình ổn sự bất mãn trước kia của mình, không quản cậu nữa mà an tâm cùng Vu Thần sống chung.

Vì thế cho nên cậu ta cũng không biết chuyện đằng sau Tô Việt là cả một bầu trời drama trả thù, càng không biết trong cốt truyện gốc, Tô Việt còn một người em trai tên là Tô Thuật.

Nếu ngay từ ban đầu, hắn biết Tô Thuật là em trai của Tô Việt, vậy thì . . . .

Lăng Thanh cảm thấy chắc là bản thân sẽ mặc kệ Tô Thuật, nhưng cũng không đúng, có lẽ hắn sẽ càng cố gắng tạo mối quan hệ với Tô Thuật tốt hơn bây giờ, để Tô Thuật thành tay trong của hắn.

Hắn vẫn chưa quên, lần đó ở đoàn phim, Tô Việt điện thoại muốn khiêu khích hắn.

Tô Việt không phải là dạng người an phận thủ thường, lúc nào cũng muốn châm ngòi, gây thị phi khắp nơi, tốt nhất là phải tìm được người có thể ngăn cậu ta lại.

Lần trước sau khi biết chuyện của Lăng Bạch, Tô Việt còn cố chạy theo cậu, hỏi cậu cam tâm bị vứt bỏ như vậy sao? Cam tâm rời đi Lăng gia với hai bàn tay trắng như vậy sao?

Chỉ là Lăng Bạch bây giờ đối với cậu ta trong lòng chỉ có sợ hãi, cậu nhìn chuẩn thời cơ, nhanh chóng chạy mất.

Sau đó, cậu ở nhà ngây người vài hôm, lúc ấy mới có thể tránh mặt Tô Việt.

Vậy nên, Lăng Thanh nghĩ, nếu lúc trước hắn biết Tô Thuật là em trai của Tô Việt, thế thì đại khái là hắn sẽ vẫn tiếp cận Tô Thuật, đạt được thiện cảm của cậu, sau đó nhờ cậu kiềm chế cái nết của Tô Việt lại.

Cơ mà nhìn tình hình hiện tại, trăm sông đổ về một biển, không thể không nói, tuy rằng Tô Việt có nghĩ hơi nhiều một chút, nhưng đối với hắn có lợi chứ cũng không hại gì.

"Cậu muốn báo thù gì đó tùy cậu, tôi không rảnh ngăn cản, nhưng mà đừng có để liên lụy tới tôi và những người bên cạnh tôi." Lăng Thanh nhẹ giọng nói.

"Sau này tôi nhất định không đụng đến các cậu nữa."

"Tốt nhất là nên như vậy." Lăng Thanh cười cười.

"Chuyện này Tiểu Thuật nó vẫn chưa biết, thương lượng này giữa chúng ta cùng nó không quan hệ gì hết, cho nên cậu cũng đừng cho nó biết chuyện này, cậu về sau đừng để ý đến nó nữa là được."

"Được." Lăng Thanh không ý kiến.

Tô Việt thấy hắn đáp ứng dễ dàng như thế, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Cậu đúng là có hơi thủ đoạn đấy, trước kia là tôi đã xem thường cậu."

Lăng Thanh mỉm cười, cũng không phủ nhận.

Mấy chuyện hiểu lầm như này, có đôi khi, còn có hơi vi diệu.

Thời điểm khi Tô Việt chuẩn bị rời đi, Lăng Thanh tốt bụng khuyên nhủ anh ta một câu: "Cậu bây giờ bên dưới còn một người em trai, lúc làm gì cũng nên cẩn thận mà suy nghĩ một chút thì hơn, nếu không, một ngày nào đó nếu cậu đột nhiên chết đi, thì người đau khổ ở lại, chính là em trai cậu."

Tô Việt cười khẽ: "Bớt giả bộ cái dạng vì em trai tôi mà suy nghĩ đi, không ai mướn đâu."

"Cậu không mướn, nhưng em trai cậu thì khác, cậu ấy thiếu thốn nhất là gì cậu biết không? Là tình thương đấy."

Tô Việt đương nhiên biết điều đó, thế nhưng biết rồi thì làm thế nào được chứ?

Chỉ vì báo thù, anh ta đã đắc tội với quá nhiều người, càng nhiều người biết quan hệ giữa anh ta và Tô Thuật, thì tính mạng của Tô Thuật càng nguy hiểm.

Cho nên anh ta mới đem giấu Tô Thuật ở nơi mà ít người biết nhất, bản thân thì rất ít khi trở về, cũng không dám liên lạc hay gặp mặt cậu quá nhiều.

Mối thù của cha mẹ, anh nhất định phải báo được, anh có thể chết, thế nhưng Tô Thuật thì không thể.

"Sau này, nhất định sẽ có người khác yêu thương em ấy." Tô Việt bình tĩnh trả lời.

Anh xoay người rời khỏi cửa tiệm, leo lên xe của mình trở về.

Khi bản thân của chúng ta có được một cuộc sống sung túc, sau một thời gian dài thì chúng ta mới phát hiện, thứ duy nhất chúng ta thiếu chính là tình thương, cho nên việc của anh bây giờ là phải cố gắng bảo đảm rằng Tô Thuật sau này có cuộc sống an nhàn đầy đủ và không thiếu thứ gì.

Còn về tình thương, về sau nhất định em ấy chắc chắn sẽ có được thôi.

Em ấy còn nhỏ như vậy, tương lai nhất định sẽ tìm được người nghiêm túc, tận tụy chăm sóc cho em ấy.

Thời điểm Tô Việt leo lên xe, Lăng Thanh cảm thấy Tô Thuật đúng là có chút đáng thương.

Anh trai của cậu ấy, rõ ràng là rất yêu thương cậu ấy, thế nhưng rõ ràng, lại không biết, em trai của mình muốn nhất gì.

Lăng Thanh thở dài, đi lấy xe về nhà.

Hắn tiện đường sẵn đó chạy ngang qua đón Vu Thần, đem chuyện khi nãy kể cho anh nghe, Vu Thần kinh ngạc: "Tô Việt còn có một người em trai?"

"Anh không biết?"

"Anh chỉ cho người điều tra sơ về cậu ta thôi, tại lúc trước khi mà Lăng Bạch còn đang qua lại với cậu ta, anh cho người đi xem thử, thì phát hiện cha mẹ cậu ta đều không còn nữa, trước kia cậu ta không phải dân ở đây, mà ở một nơi khác, mới dời về đây vài năm trước thôi, hơn nữa còn phát triển sự nghiệp rất nhanh, cùng mấy thiếu gia tài phiệt quen biết rất rộng. Anh phát hiện, cậu ta tham gia làm mấy việc không quá sạch sẽ, cho nên mới bảo Lăng Bạch cách xa cậu ta một chút."

"Xem ra, cậu ta đúng là giấu Tô Thuật đi rất kĩ." Lăng Thanh cảm khái nói.

"Đấy là tên nhóc mà em lỡ trêu chọc qua?"

Lăng Thanh gật gật đầu: " Đúng là chó ngáp phải ruồi mà, nhờ?"

Hắn liếc mắt nhìn Vu Thần một cái, khẽ cười cười: "Cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn."

Vu Thần cũng cảm thấy việc này đúng là quá mức trùng hợp, thế nhưng mà trùng thì cứ trùng đi, không trùng hợp như thế thì sao mà là truyện được.

"Ngày mốt em chưa đi ghi hình mà đúng không?"

"Đúng thế, có chuyện gì à?"

"Ngày mốt là sinh nhật bạn anh, em với anh cùng đi đi." Vu Thần nói: "Cậu ấy nói là có thể đưa người nhà theo, vừa hay em cũng ở đây."

Lăng Thanh "Ồ" một tiếng, dịu dàng mà trêu ghẹo nhìn anh: "Được thôi, ai bảo em là người nhà của anh cơ chứ."

Vu Thần xoa xoa đầu hắn.

"Thế nhưng mà quà tặng gì đó thì anh mua đi, em đâu biết bạn anh thích cái gì đâu." Lăng Thanh nói.

"Chuyện này đương nhiên là để anh."

Vu Thần điện cho thư ký của mình, bảo cô giúp anh chuẩn bị một phần quà và hai bộ tây trang.

"Mặc couple luôn à?" Lăng Thanh cười cười.

Vu Thần giúp hắn chỉnh cài áo lại đàng hoàng: "Không được sao?"

"Được mà." Lăng Thanh túm cà vạt đem khoảng cách hai người kéo lại gần nhau: "Anh nói gì cũng được hết."

Vu Thần nhéo nhéo mặt hắn, đem cà vạt của mình thắt lại.

Bữa tiệc sinh nhật này thật sự rất náo nhiệt, Lăng Thanh trong bữa tiệc còn gặp được Từ Hàm và Hoắc Kỳ.

"Chị dâu, anh quay xong cái chương trình tống nghệ gì chưa?" Từ Hàm hỏi: "Mấy ngày trước tôi ăn cơm với Cá Nhỏ, có bảo cậu ta kêu anh lên ăn chung thì cậu ấy nói là phải chạy đi quay tống nghệ rồi, thế giờ quay xong rồi à?"

"Vẫn chưa đâu. chỉ mới quay xong tuần đầu thôi."

"Vất vả thật đó." Từ Hàm cảm thán.

"Đúng vậy, người vất vả là tôi, còn người có tiền là cậu."

Loại người nằm không ăn tiền % cổ phần như Từ Hàm, Lăng Thanh tự cảm thán anh ta đúng thật là sống quá suиɠ sướиɠ mà.

Từ Hàm cười cười, đụng đụng bên vai của hắn: "Nói cái gì đó, người kiếm được tiền nhiều nhất ở đây là Cá Nhỏ kia kìa."

"Tiền của Cá Nhỏ kiếm ra đều chia cho tôi hết phân nửa, anh có chia cho tôi đồng nào à?"

Từ Hàm: . . . .

Từ Hàm đưa cho hắn một ly champagne: "Uống Champagne không?"

Hoắc Kỳ cười cười nhìn bọn họ, nhấp khẽ một ít rượu vang đỏ trong tay, hỏi Lăng Thanh: "Chờ tống nghệ này quay xong rồi, tôi xếp cho cậu diễn một bộ phim điện ảnh, thế nào?"

Lăng Thanh cảm thấy cũng được: "Có kịch bản nào ok không?"

"Mấy ngày nay có một số phòng làm việc của vài đạo diễn lớn đã công bố tin tức, hình như là bọn họ đang chuẩn bị mở một buổi thử vai để tuyển diễn viên đấy."

"Được đó." Lăng Thanh kiến nghị: "Nhưng mà trước tiên tôi muốn diễn một bộ phim văn nghệ trước, phim thương mại cũng được thế nhưng đừng nên chèn yếu tố thương mại quá dày đặc. Như vậy mới có khả năng cao nhận được giải thưởng."

(Phim văn nghệ: Một phim nghệ thuật thường là một bộ phim độc lập nghiêm túc nhằm vào một thị trường thích hợp hơn là nhằm vào số đông khán giả đại chúng.

Phim thương mại: Phim thương mại (Exploitation film) là một tên gọi có thể được áp dụng cho bất kỳ bộ phim thường được coi là ngân sách sản xuất thấp và ít có giá trị về nghệ thuật, do đó mục tiêu chính của nó để đạt được thành công về lợi nhuận bằng cách "khai thác" các xu hướng đang "ăn khách" hiện tại của số đông khán giả. Những bộ phim này khi sản xuất cần có những cách thu hút người xem, như có sự góp mặt của các diễn viên, người mẫu,... nổi tiếng, hiệu ứng đặc biệt, những cảnh kɦıêυ ɖâʍ, bạo lực.)

"Cậu muốn nhận giải?" Hoắc Kỳ cảm thấy hắn thật sự là một có tài, dù cho không có tài đi nữa, thì cũng là một người dám nói dám làm, gan vô cùng lớn: "Cậu hình như vừa mới quay xong một bộ phim truyền hình mà."

"Đúng vậy, cho nên đây chính là lúc thích hợp để chọn một bộ phim để quay nhận giải." Lăng Thanh bình tĩnh nói: "Có giải thưởng rồi thì giá trị con người của tôi cũng sẽ được nước mà nâng lên, đến lúc đó không cần công ty của chúng ta phải đi tìm tài nguyên nữa, mà sẽ có rất nhiều người muốn tìm đến chúng ta hợp tác."

"Chị dâu." Hoắc Kỳ cười cười: "Không phải là tôi không tin vào thực lực của cậu, thế nhưng tôi nghĩ miếng cơm này phải ăn từng ngụm thì mới nuốt được, chuyện gì cũng phải theo trình tự mà làm, nào có chuyện một người nào đó có thể một bước bước lên trời được?"

"Điện ảnh là một loại nghệ thuật trình diễn, mà người trình diễn nghệ thuật thì có khả năng vô hạn. Những nghệ sĩ đi lên nhờ vào sự nỗ lực và cố gắng, làm đâu chắc đó để đứng vững, nâng cao địa vị của mình trong giới, đúng là vô cùng đáng khen. Thế nhưng những nghệ sĩ có thiên phú, sinh ra để ăn bát cơm này, một bước lên trời, cũng không phải là không có. Nhìn chung từ trước đến nay trong vòng giải trí này, cũng đâu phải không có những người chỉ diễn một bộ phim đầu tiên, đã trở thành ảnh đế, ảnh hậu, có đúng như vậy không?"

Lời này hắn nói không sai, thế nhưng Hoắc Kỳ chưa từng đem loại chuyện vi diệu như vậy đặt chung với công ty bọn họ.

Giới giải trí hiện nay, có ai là trời giáng Tử Vi Tinh* không? Có, thế nhưng thật sự là quá hiếm thấy, đến nỗi nhiều năm qua, anh chưa từng gặp qua một ai như thế.

(Trời giáng Tử Vi Tinh (天降紫微星): Tui không rõ lắm nhưng theo tui nghĩ là ngôi sao sáng của trời, đại khái chỉ một người tỏa sáng một cách nhanh chóng vì tài năng của họ, tui nghĩ vậy thôi, ai có thông tin gì thì cho tui biết với nha. Cảm ơn mọi người.)

Lăng Thanh nhìn anh cười: "Dù sao thì loại kịch bản mà tôi yêu cầu, anh cũng biết rồi đó, còn lại, đều nhờ cả vào anh hết."

Hoắc Kỳ gật đầu: "Khi nào có kịch bản thích hợp, tôi sẽ liên hệ với cậu."

"Được."

Bọn họ nói chuyện thêm một lúc nữa thì Vu Thần đi tới, mang Lăng Thanh đi gặp thọ tinh*.

(Thọ tinh (寿星): người được chúc thọ, nói cho dễ hiểu thì hôm ấy là sinh nhật của người nào, thì người đó chính là thọ tinh của bữa tiệc.)

Thọ tinh tên là Giả Kiệt, hai người họ cùng anh trò chuyện trong chốc lát thì có người khác tới tìm anh, Vu Thần thấy thế nên cùng Lăng Thanh rời đi trước.

"Muốn về chưa?" Vu Thần hỏi Lăng Thanh, từ trước đến nay anh đều không thích những nơi quá ầm ĩ, náo nhiệt, sau khi đi đến chúc mừng sinh nhật xong, liền muốn trở về nhà nghỉ ngơi.

"Được, về thôi." Lăng Thanh cũng không lưu luyến thứ gì ở đây cả.

Hoắc Kỳ thích giao lưu, Từ Hàm thì chưa muốn về nhà, cho nên Lăng Thanh và Vu Thần nói tạm biệt với bọn họ xong thì đi trước.

Thời điểm sắp đi ra đến cửa, có một cô gái đụng trúng Lăng Thanh, cô nhanh chóng nói: "Xin lỗi anh."

Lăng Thanh nhặt vương miện bị rơi xuống dưới đất rồi đưa lại cho cô: "Không có gì."

Hắn không để ý đến những người xung quanh, lúc nói chuyện cũng chỉ nhìn cô gái nhỏ trước mắt.

Cũng bởi vì thế cho nên lúc hắn nhặt vương miện lên, đã có người nào đó nhìn thấy hắn.

Ngay sau đó, người nọ ngây ngẩn cả người.

Người nọ thấy hắn rời đi, không tự chủ được mà đuổi theo vài bước, bạn bè bên cạnh người đó vội vàng gọi lại: "Cậu làm sao đấy?"

"Không có gì." Người nọ khẽ nói.

Người bạn kia thấy ánh mắt bạn mình dường như đang đặt trên người của Lăng Thanh, thì cười khẽ: "Cậu biết cậu ta à, nghe nói đó là bạn đời của Vu Thần, mới kết hôn hồi năm ngoài thì phải, nhưng mà hai người đó vẫn chưa công khai với bên ngoài đâu, cũng không biết là thật hay giả nữa, thế nhưng mà hai người họ cùng nhau đến sinh nhật của Gia Kiệt, thì chắc là thật rồi đó."

------------------------------------------------------------------

Editor Di: Thương cho Tiểu Thuật thật sự ấy :(((

Bình luận

Truyện đang đọc