ẢNH ĐẾ NGÀY HÔM NAY CŨNG THẺ ĐEN



Edit: Nhất Thanh 
Beta: Quả lê an tĩnh
Chương Hướng Duy rất hối hận.
Đáng ra lúc đó dìu người ta vào xong rồi cậu nên đi ngay lập tức, chứ không phải đứng im không nhúc nhích như bị dính lên mặt đất.
Cũng sẽ không bị người ta "xuy xuy" đến mức buồn tè, càng không...
Chương Hướng Duy chôn mặt trong lòng bàn tay.
Hoắc Kham liếc mắt nhìn bé đà điểu đang ngồi trên ghế: "Làm sao thế?"
Chương Hướng Duy không nói lời nào.
Hoắc Kham biết rõ còn hỏi: "Ngượng à?"
Chương Hướng Duy rầu rĩ tự ngụy biện: "Em không ạ"
"Nếu không tại sao em che mặt mà không ngẩng đầu lên?", ánh mắt Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ vừa chăm chú vừa nóng bỏng, dùng giọng điệu thản nhiên nói, "Có gì đâu, nhà vệ sinh công cộng đều vậy mà"
Trong lòng Chương Hướng Duy âm thầm kêu gào, đâu cơ? Làm gì có ai tự dưng rảnh rỗi đứng xem người ta đi tè đâu.
Mà với cả, hắn cũng chẳng phải "người ta"
Trên đầu Chương Hướng Duy có một đám mây màu hồng phấn bay lơ lửng.
Hoắc Kham vuốt tóc mấy lần, cong môi lộ ra nụ cười đầy khiêu khích: "Em cũng nhìn tôi mà, chúng ta hòa nhau"
Chương Hướng Duy: "..."
Thôi được rồi, xin đừng nói thêm điều gì nữa.
Hoắc Kham rũ mắt, nhìn đôi tai hồng hồng lộ ra giữa đám tóc của đứa nhỏ.
Nhìn thật ngon nhưng lại không ăn được.
Hoắc Kham bất mãn nhíu mày, cố tình hỏi: "Thấy sao?"
Chương Hướng Duy không phản ứng kịp, ngẩng đầu hỏi: "Cái gì ạ?"
Hoắc Kham nhìn cậu.
Nhìn nhau một lúc, trong đầu Chương Hướng Duy nổ vang ầm ầm, mí mắt run rẩy.
Tuổi dậy thì mọi người ba hoa khoác lác về kích cỡ của mình là chuyện rất bình thường, không có vấn đề gì cả.
Nhưng giờ cậu muốn đào một cái hầm để chui xuống quá.
Hoắc Kham nhìn đôi tai ngày càng đỏ của đứa nhỏ: "Điểm tối đa là một trăm, Duy Duy chấm mấy điểm?"
Chương Hướng Duy muốn chết quá, đêm hôm khuya khoắt, nói cái gì không nói, tại sao lại phải nói chuyện này vậy, tim đập nhanh quá dễ bị đột tử lắm đấy nhá.
Ánh mắt đối phương rơi trên người cậu giống như đốm lửa cháy lan khắp đồng cỏ, Chương Hướng Duy chịu không nổi, chẳng bao lâu đã đáp lời.
"Điểm tối đa", cậu nói.
Phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
Chương Hướng Duy đợi nửa ngày cũng chẳng đợi được âm thanh nào cả, cậu lén lút liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, đột nhiên đối diện với đôi mắt đào hoa đa tình thâm thúy kia.
Hoắc Kham cợt nhả nhíu mày: "Cao thế cơ à?"
Không biết vì sao Chương Hướng Duy có một cảm giác vô hình, giống như bị Hoắc Kham khóa lại, giam cầm cậu, điều này khiến cậu cảm thấy luống cuống, khiến cậu nảy ra một thoáng suy nghĩ muốn phản kích lại.
Cậu cong cong khóe môi, nghiêm túc nói: "Vâng ạ, đỉnh lắm ạ, hoàn toàn có thể coi là chuẩn mực luôn, các đồng chí nam khác nhìn thấy ai cũng sẽ ngưỡng mộ ạ"
Hoắc Kham nhắm mắt lại.
Chương Hướng Duy chớp chớp lông mi, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên.
Hoắc Kham nở nụ cười, tỏ vẻ khá là tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là vẫn luôn không có đất dụng võ"
Okay, tui không phải đối thủ, tui xin đầu hàng.
.
Chương Hướng Duy bị khơi dậy trí tò mò, muốn nói lại thôi: "Thầy Hoắc ơi, cái đó của thầy, ừm, thật sự là chưa được phát huy tác dụng sao?"
Hoắc Kham không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng đang cực kì kích động, rốt cuộc đã có cơ hội đưa đứa nhỏ đến gần lãnh địa riêng tư của hắn.
"Muốn biết không?"
Chương Hướng Duy gật gật đầu, trông như chú cún con đang vẫy đuôi loạn xạ nhìn hắn.
Ngoan lắm, Hoắc Kham hít sâu, dùng ngữ điệu hững hờ bình bình nói: "Ngồi gần lại đây, tôi kể cho em"
Chương Hướng duy theo bản năng kéo ghế lại gần.
Hoắc Kham thoáng ngửi được mùi trên người đứa nhỏ: "Trở thành ngôi sao từ khi còn ít tuổi, tôi lớn lên dưới ánh nhìn của khán giả, những năm qua liên tục gia nhập các đoàn làm phim, đóng máy xong cũng chỉ ở trong nhà không ra khỏi cửa, nghỉ ngơi một thời gian rồi lại đi quay phim, lúc nào cũng duy trì nhịp điệu sinh hoạt như vậy, qua lại nhiều nhất cũng chỉ là đồng nghiệp thôi"
Hoắc Kham nói: "Đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp, không có người nào khiến tôi nảy sinh tình cảm vượt quá tình đồng nghiệp cả"
Hắn trời sinh là gay, đối với người khác giới thì không có cảm giác, người cùng giới thì lại cực kì khó tính, rồi những kích động tình cảm của bản thân đều bị vỏ ngoài của diễn viên với hàng loạt những công việc khác đè nén.
Cho đến hai năm trước, tình cảm ấy mới được xuất hiện.
Chương Hướng Duy thăm dò hỏi: "Thế không yêu đương, còn nhu cầu sinh lý thì sao ạ?"
Hoắc Kham nói toẹt ra: "Chơi gái ấy à?"
Chương Hướng Duy: "...À vâng"
.
Hoắc Kham cười như không cười nói: "Em cảm thấy thầy Hoắc sẽ đi tán tỉnh người khác à?"
Chương Hướng Duy vội vàng lắc đầu, có mà người ta tự đưa tới cửa luôn ý chứ.
Hoắc Kham hờ hững nói: "Lúc đầu tôi là nghệ sĩ của Giai Lịch, ký hợp đồng mười năm, Giai Lịch quản lý đời tư của nghệ sĩ theo kiểu quân sự hóa, trong thời gian ký hợp đồng nghiêm cấm yêu đương, chơi gái với đánh bạc"
"Sau đó hợp đồng mười năm hết hạn, tôi tự làm một mình, chẳng ai quản lý nữa"
Tim Chương Hướng Duy nhảy đến tận cổ họng, sau đó thì sao ạ??
Hoắc Kham liếc mắt nhìn đứa nhỏ: "Mà nghệ sĩ chỉ cần buông thả một chút sẽ tự rước lấy rất nhiều phiền phức, bị tổn hại nhiều hay ít, em xem tin tức cũng biết rồi, dù là nam hay nữ, có người yêu hay không, có kết hôn hay không, một khi bị bóc ra đều rất khó để trở mình"
Hắn cười nhạo: "Chủ yếu là không có mục tiêu khiến tôi muốn buông thả thôi"
Chương Hướng Duy nghe xong mà trợn mắt há mồm.
Hoắc Kham khép hờ mắt, ánh mắt lén nhẹ hôn lên đầu ngón tay đang cuộn tròn của đứa nhỏ: "Có phải em cảm thấy tôi đến tầm tuổi này rồi, dù chưa từng xác định quan hệ nghiêm túc với ai, nhưng ít nhiều cũng có tí kinh nghiệm phải không?"
Chương Hướng Duy bị cách dùng từ của đối phương làm nóng bừng cả mặt: "Không ạ, em không hề nghĩ vậy ạ"
Hoắc Kham không vạch trần suy nghĩ của cậu, lạnh nhạt nói: "Là người nổi tiếng sống dưới kính viễn vọng của vô số người, dù phòng quan hệ xã hội có làm tốt đến mức nào cũng sẽ có lỗ thủng, vậy em đã từng tìm kiếm thông tin của tôi về phương diện đó chưa?"
Đầu ngón tay Chương Hướng Duy vẽ loạn xạ trên quần, cũng chỉ có một người mà thôi, là hồi người đàn ông này giật được giải người mới xuất sắc nhất, là chuyện từ rất nhiều năm về trước, người ta nói hắn phim giả tình thật với nữ nghệ sĩ cùng hợp tác.
Nam tài tử bạo hồng dính líu đến người đã có chồng, phá hoại gia đình người khác, đạo đức nghề nghiệp và nhân phẩm bị người khác nghi ngờ, đây sẽ là một nhược điểm chí mạng, rõ ràng là có người muốn "chỉnh đốn" hắn.
Tin tức đấy vừa nhìn đã biết là giả, chỉ có bị ngu mới tin, sau đó cũng đã có bài giải thích.
Chương Hướng Duy lắc đầu: "Không ạ"
Hoắc Kham đã chuẩn bị xong để giải thích chuyện cũ năm đó, lại nghe được đáp án này, hắn ngẩn người, sau đó đỡ trán cười rộ lên.
Chương Hướng Duy ngơ ngác nhìn người đàn ông đối diện, sao lại cười quyến rũ như vậy chứ, làm sao thế.
"Thầy sao vậy..."
Hoắc Kham giơ tay ngăn đứa nhỏ nói tiếp: "Không nói đến việc nghệ sĩ có rất nhiều hạn chế, ngay cả hơn ba mươi ngành nghề khác cũng có rất nhiều nam nữ độc thân mà, bọn họ bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà phải duy trì cuộc sống như vậy"
"Chẳng ai biết lúc nào mới có thể thay đổi, cũng không biết còn có thể thay đổi được nữa không, hoặc là họ đều tình nguyện sống tiếp như vậy"
Dừng lại một chút, Hoắc Kham chậm rãi nói: "Duy Duy, chuyện tình yêu và kinh nghiệm không liên quan đến tuổi tác đâu"
Chương Hướng Duy cảm thấy bản thân như đang bị sốt, không hiểu sao nghe âm sắc của hắn như thế, cả người cậu đều nóng nực khó chịu, cậu thở dài trong lòng: "Vậy thầy thích người như thế nào ạ?"
"Hả?" Hoắc Kham phát ra giọng mũi lười biếng, "Sao cơ?"
Chương Hướng Duy nói: "Em chỉ hỏi chút thôi ạ, tò mò thôi, thầy Hoắc không muốn trả lời cũng không..."
"Ngoan"
Hoắc Kham nhìn dáng vẻ mơ hồ của đứa nhỏ, cong cong môi, thấp giọng nói: "Thầy Hoắc thích em bé ngoan"
.
Trong nháy mắt đó, Chương Hướng Duy nghe thấy âm thanh huyết mạch của bản thân đang rục rịch, vừa nhanh vừa vang dội, cậu rút tay đặt trên giường xuống, siết chặt lại.
Vậy thầy có thấy em ngoan không?
Chương Hướng Duy động đậy môi với biên độ cực nhỏ, không hề phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cậu không dám hỏi ra miệng.
Tự dưng Chương Hướng Duy nghĩ đến fanboy kia của mình.
Cả weibo lẫn bình luận của cậu ta đều là "Bé ngoan, của tui", kể cả những fan khác, cũng có rất nhiều người nói cậu ngoan.
Giống như một cái nhãn hiệu vậy, trong lúc cậu không kịp phòng bị đã bị dán chặt lên người.
Thế thì có phải cậu cũng có chút tính cách ngoan ngoãn đó nhỉ? Ít nhất là liên quan một chút.
Chương Hướng Duy nhìn chằm chằm đường nét trên tấm chăn, Hoắc Kham đối xử với cậu rất tốt, cậu cảm nhận được, có lẽ hắn cũng thích cậu.
Nhưng không biết là thích của tiền bối với hậu bối, hay là thích theo kiểu muốn yêu đương cùng cậu, muốn ngủ cùng cậu, thích theo kiểu muốn được chung sống này nọ, sự khác biệt giữa hai cái thích này cực kì lớn.
Hiện tại cậu vẫn chưa xác định được câu trả lời chính xác, bởi vì bằng chứng xác thực không đủ.
Với cả, lúc ở phòng vệ sinh, dưới ánh mắt chăm chú của cậu, vậy mà "Hoắc đại ca" vẫn im lìm giống như đang ngủ vậy.
Hoắc Kham thấy khóe miệng đứa nhỏ xụ xuống, ủ rũ buồn chán, không biết cậu đang buồn phiền chuyện gì, nếu hắn biết được suy nghĩ của cậu, nhất định hắn sẽ phun ra một ngụm máu tươi mất.
Lúc đó hắn nhịn tí thì toi, chắc đấy chính là thứ gọi là cực hạn.
Hoắc Kham nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, lần trước gặp gỡ ở nhà trong thành phố A, lần này gặp lại, vẫn cứ xinh đẹp như vậy.
.
Chương Hướng Duy nhìn lướt qua điện thoại, vội đứng bật dậy: "Thầy Hoắc ơi, em không thể chần chừ thêm nữa, em phải đến phim trường rồi ạ"
Hoắc Kham nói: "Hôm nay mấy giờ xong việc?"
Chương Hướng Duy ngáp một cái, lau lau nước mắt duỗi người nói: "Hôm nay em không có cảnh diễn đem, chắc là sáu giờ xong ạ"
Hoắc Kham quét mắt nhìn eo nhỏ hơi lộ ra của đứa nhỏ, hầu kết lên xuống một lượt: "Cũng sớm nhỉ"
Động tác duỗi tay ra đằng sau của Chương Hướng Duy dừng lại một chốc: "Em có thể đến thăm thầy nữa không ạ?"
Một giây sau đã sợ bị từ chối mà nói tiếp: "Phần sau có em có một đoạn diễn rất quan trọng, nhưng em không quá hiểu điểm mấu chốt đó, mong thầy giảng cho em một chút, em thấy thầy giảng diễn đỉnh cực luôn, lợi hại hơn cả đạo diễn ấy, thật đó ạ, thầy giảng một tí thôi là em đã hiểu rồi"
Hoắc Kham vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại và lời khen của đứa nhỏ, trên mặt lại lạnh nhạt nói: "Vậy thì đến đây"
Hắn phải bảo Tiểu Phương mua nước dừa, mua bưởi, mua đồ ngọt, còn gì nữa thì lát nghĩ thêm sau.
Mang cả tay cầm đến luôn, các bạn nhỏ đều thích chơi game.
.
Chẳng mấy chốc đã bình mình.
Chương Hướng Duy ra khỏi phòng bệnh, ngáp mấy lần liền rồi đi xuyên qua hành lang, cậu đưa tay mở túi kẹo C, lấy mấy viên ngậm trong miệng, vừa đi vừa ăn.
Cơn buồn ngủ cùng vị bạc hà lập tức xảy ra hỗn chiến, tình hình cực kì cam go.
Chương Hướng Duy chỉ dám nhai kẹo, không dám rửa mặt, sợ rửa trôi cả trạng thái một đêm không ngủ của mình, cậu vừa đi vừa lên acc clone đăng weibo.
[Đêm nay không ngủ, được thử nghiệm cảm giác kích thích khi đi tàu lượn siêu tốc mấy lần liền...]
[Biết rõ rồi còn muốn thử, không đỡ nổi nhưng lại muốn đến gần, hình như tui không phải là có tố chất làm M, mà là thực sự là M...]
[Buồn ngủ quá đi, cố lên...]
Tài khoản phụ của Chương Hướng Duy chỉ có một fan, mỗi lần cậu đăng weibo người đó đều like, lần này cậu vừa mới bước chân ra khỏi thang máy, đã thấy đối phương like rồi.
Muộn thế này rồi mà còn không ngủ.
Chương Hướng Duy không thể nào hiểu được người bạn "Muốn ăn thịt" này, không hiểu là người đó phải chán đến mức nào mới có thể đi để tâm đến chuyện bực tức của một người xa lạ như cậu.
Nếu không phải đối phương ngoài like bài của cậu, còn like cả người khác, cậu còn tưởng người quen nào đó phát hiện ra acc clone của mình.
Chương Hướng Duy thuận lời tìm được đường ra, bước chân không dừng lại, vừa đi vừa nghe điện thoại của chị Hương Hương.
Trần Hương Hương đã đến phim trường, hiện tại trong núi khá mát mẻ, cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, hỏi: "Tiểu Duy, em đang ở đâu thế?"
Cả đại sảnh đều yên tĩnh, nên khi Chương Hướng Duy nói chuyện còn có tiệng vọng lại: "Ở bệnh viện ạ, em đang chuẩn bị đến phim trường, đang ở tầng một rồi ạ"
Trần Hương Hương không hỏi nhiều, chỉ nói: "Lái xe từ từ thôi"
Chương Hướng Duy: "Vâng ạ"
"Chị đem đồ ăn cho em rồi" Trần Hương Hương nói, "Em quay xong thì ngủ một giấc, những người khác chắc phải bảy, tám giờ mới đến"
Chương Hướng Duy "Ừm" rồi lại "Được ạ" một tiếng.
Vừa tắt máy, điện thoại Chương Hướng Duy lại vang lên, cậu kinh ngạc nói: "Lão Vương, sao cậu dậy sớm thế?"
"Phí lời" Vương Trình cũng đang ở phim trường, ngồi xổm cạnh máy quay nghe điện thoại, "Anh em cậu rất có tinh thần rèn luyện đạo đức nghề nghiệp đấy"
Chương Hướng Duy nói: "Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu đến đoàn phim thực tập có được tiền không thế?"
Vương Trình nghiêm mặt nói: "Nhắc đến tiền với tớ là một loại sỉ nhục đó"
Chương Hướng Duy: "..."
Không đợi Chương Hướng Duy lên tiếng, Vương Trình đã hỏi: "Sao rồi?"
Chương Hướng Duy nói cậu vẫn đang ở bệnh viện.
Vương Trình lại chẳng tốt tính như Trần Hương Hương, cậu ta chậc chậc: "Cậu đến thăm bệnh nhân hay là đến khám bệnh thế, nói chuyện gì mà nói đến tận hai tiếng"
Chương Hướng Duy hơi dừng bước, mới hai tiếng thôi à, thế mà cậu cảm giác đã lâu lắm rồi, giống như đã đi qua mấy đời rồi ấy, khóe miệng cậu không kiềm chế được mà nhếch lên: "Mới nói có tí thôi"
Vương Trình khinh bỉ tới mức muốn lật cả trời, vãi chưởng, có nhiều chuyện để tám vậy hả?
Hai người chênh nhau tận mười hai tuổi đó, quanh đi quẩn lại, đếch có khoảng cách thế hệ luôn hả?
.
Chương Hướng Duy đi ra khỏi tòa nhà nội trú của bệnh nhân, từ hơi lạnh của máy điều hòa đến cảm giác mát mẻ của thiên nhiên khiến cậu hơi rùng mình, cậu nhanh chân đi không ngừng về phía xe mình.
"Bị thương ở eo, chẳng biết là phải nằm viện bao lâu đây" , Chương Hướng Duy nói với Vương Trình trong điện thoại, "Phần diễn của thầy ấy kéo đến tận cuối cùng, những diễn viên đối diễn với thầy ấy cảnh nào quay trước với máy quay được thì phải quay luôn thôi, nhưng vẫn sẽ có cảnh bắt buộc phải quay chung với thầy ấy, nên đành phải tự điều chỉnh lịch trình của mình thôi, đóng phim bị thương là không thể tránh khỏi, chẳng ai mong muốn điều này cả"
Miệng Vương Trình giật nhẹ: "Đối với đàn ông con trai thì phần eo khá là quan trọng"
Chương Hướng Duy nói: "Vết thương đóng vảy tốt thì không có vấn đề gì cả"
Vương Trình đột nhiên nói: "Cậu có ý kiến gì với chuyện lần này?"
Chương Hướng Duy không theo kịp suy nghĩ của đối phương: "Hả?

"Đóng phim khổ cực như thế, lại còn có thể đổ máu" Vương Trình nói, "Cậu có nghĩ đến việc đổi nghề khác không"
Chương Hướng Duy gãi gãi vết muỗi đốt trên cổ: "Từ trước tới nay tớ chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ làm nghề khác, chỉ muốn làm diễn viên"
"Cẩn thận hơn chút là được mà, làm nghề gì cũng có khó khăn cả, ngồi văn phòng cũng có thể đột tử đấy..."
Trước mặt có một thanh niên đi đến.
Hai bên đường đều là xe với cây cối, sắc trời cũng vẫn còn mờ mịt.
Chương Hướng Duy một tay cầm điện thoại, một tay thò vào túi quần: "Lão Vương, cậu có đem mì theo không, tớ muốn ăn, cậu cần mua gì? Vậy đem cho tớ một hộp, với cả xúc xích rồi trứng nữa..."
Cậu rút chìa khóa ra, còn chưa kịp cầm chắc đã rơi xuống đất.
Chương Hướng Duy xoay người lại để nhặt.
Người thanh niên kia đi đến cạnh cậu, cậu đụng đến chìa khóa, động tác chuẩn bị đứng dậy cũng dừng lại.
Phía sau không có tiếng bước chân.
Không đi à?
Mí mắt Chương Hướng Duy giật giật, cậu đột nhiên quay người.
Trong tầm mặt đột nhiên có ánh sáng sắc lạnh lóe lên, một con dao đâm về phía cậu, ở ngay sát mặt cậu.
Chương Hướng Duy nhanh chóng đập mạnh chìa khóa vào mắt người kia.
Người thanh niên kia theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, Chương Hướng Duy nhân cơ hội đó đạp hắn ta một nhát.
______________________ 
Thanh: Bạn beta bảo là sắp quên nội dung truyện =)) cho nên tui dành thời gian để làm ngay 1 chương mới nóng hổi đây hê hê, mọi người đừng quên tui và chú cháu nhà này nhó :>  
Lê: Lại thêm một chương thầy Hoắc mất liêm sỉ =)))

Bình luận

Truyện đang đọc