ẢNH ĐẾ NGÀY HÔM NAY CŨNG THẺ ĐEN


Mùng hai, weibo bùng nổ, tiêu đề hot [Chuyện kinh dị].
Ấn vào tiêu đề sẽ lập tức nhìn thấy câu nói trên ins của Hoắc ảnh đế, đây có khác gì chuyện kinh dị đối với fan hâm mộ không cơ chứ, kinh khủng đến khó thở luôn á, dọa một nhóm fan phải bật khóc.
Đón năm mới thế này có thể so với thảm họa nhân gian.
Những tiêu đề như [Hoắc Kham yêu đương], [Tôi yêu em, như cá voi bơi về biển, như cánh chim nương theo rừng], [Lời tâm tình của Hoắc Kham], [Chương Hướng Duy], [24CP], [Hoắc Kham và Chương Hướng Duy hình như ở chung], [Bạn gái của Hoắc Kham], [Hình như bạn gái của Hoắc Kham bạo rồi] xếp hàng nối đến tận Tết Nguyên Tiêu.
Tân Ngu chỉ giải thích những thứ liên quan đến vấn đề "bạn gái" của Hoắc Kham, tung ra bằng chứng nói rõ, đơn giản thô bạo chặt đứt mọi thứ, còn những vấn đề khác thì coi như giả chết không thấy.
Trong fandom nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng bên ngoài lại chẳng có sóng to gió lớn gì mấy.
Thứ nhất là vì Hoắc Kham có nhiều tác phẩm, kỹ năng diễn xuất vững vàng, đầy cúp ảnh đế, Chương Hướng Duy bình thường cũng không gây chuyện gì, chăm chỉ đóng phim, không tạo nên tiếng vang gì.
Thứ hai là tuyến thời gian của vụ việc này kéo quá dài, từ tháng sáu năm ngoái tới tháng hai năm nay.
Lần nào cũng chỉ xoay quanh vài câu chuyện không đổi.
"Họ yêu nhau thật sao!"
"Xác nhận chưa?"
"Tân Ngu mặc kệ thì là thật!"
"Chỉ là ông chủ dẫn dắt nghệ sĩ mới thôi mà, quan hệ chủ tớ thôi."
"Ảnh đế hi sinh xu hướng tính dục của mình, tự mình tặng mình một tin đồn xấu, chỉ vì để nghệ sĩ dưới trướng mình hot, để người ta kiếm tiền cho mình? Thiểu năng trí tuệ mới thèm tin á."
"Không phải là muốn bồi dưỡng người nối nghiệp rồi lui về hậu trường đó chứ?"
"Mới hơn ba mươi tuổi, lui gì mà lui."
"Dù muốn lui về hậu trường thì cũng không cần tự lên scandal đồng tính đấy chứ."
"Chắc chắn là yêu nhau rùi."
"Đây chính là tình yêu!"
"Đấy cũng tính là yêu á?"
Chẳng mấy chốc, theo thời gian dần trôi mà nhóm paparazi vẫn chẳng chụp được nổi một tấm ảnh ôm hôn bồng bế gì cả, quần chúng ăn dưa cũng rất mệt mỏi đó được không!
(*Đoạn này edit có hơi chém chút vì vài câu không hiểu, sỏ ry mọi người.)
Bữa tiệc scandal này, bất tri bất giác, mọi người càng ngày càng không để tâm.
.
Chương Hướng Duy một lòng chuyên tâm đóng phim, sau khi đóng máy thì cùng Hoắc Kham đi du lịch nước ngoài.
Trong quãng thời gian đó, giới quốc nội Z xảy ra chuyện, một quan chức bị bắt quả tang, tra được đã nhận hối lộ, chứng cứ xác thực.
Một quan chức tầng trung như vậy mà đã tham ô tới một tỷ nhân dân tệ.
Hoắc Kiêu đọc tin tức mới nhớ ra nhân vật bé nhỏ đấy, sau khi được cha bàn giao hắn ta cũng quên mất, năm mới quá bận.

Lúc trước ý của cha là khiến tên kia bị đuổi khỏi thành phố A, nhưng Hoắc Kham tiêu tốn rất nhiều nhân lực âm thầm điều tra toàn bộ chứng cứ, phá hỏng toàn bộ các mối quan hệ của gã đó không cho gã chạy trốn, chuẩn bị hết thảy đưa gã đến con đường chết.

Thực ra cũng có thể hiểu được, quan hệ của Hoắc Kham và đứa nhỏ kia thân mật như vậy, đương nhiên sẽ làm tới cùng.
Cha Hoắc biết được chuyện này, đôi mắt đã vẩn đục chợt lóe sáng, còn có chút tán thưởng: "Em trai con còn tàn nhẫn hơn cả chúng ta."
Hoắc Kiêu ngồi gọt táo bên giường bệnh không trả lời.

Thời điểm Engels tiếp xúc chính diện với Hoắc Kham, chắc phải sợ đái ra máu.
Chỉ một điểm yếu, đã đóng đinh cả đời.
Hoắc Kiêu từng chế nhạo Hoắc Kham, cũng từng nhắc nhở hắn, có điểm yếu sẽ nguy hiểm nhường nào.
Mà hắn lại trầm mê không dứt, hết đường cứu chữa.
.
Phòng bệnh bài trí như phòng ngủ bình thường, chỉ là sắp xếp thêm rất nhiều máy móc.
Trên cửa kính phản chiếu ánh nắng yếu ớt, được một lát thì tia nắng biến mất, thay vào đó là mây đen mịt mù.
Cha Hoắc ăn hết quả táo do con trai gọt: "Người đâu rồi?"
Hoắc Kiêu nói: "Ở đảo Sardinia."
Hoắc Kiêu nho nhã chỉnh trang lại tay áo sơ mi: "Tuần trước nó dẫn theo đứa bé kia tới chơi."
Phòng bệnh chìm vào yên tĩnh một chốc, cha Hoắc nói: "Chuyện liên quan tới em trai con có thể thả ra một vài tin đồn rồi."
"Đợi thêm chút nữa." Hoắc Kiêu dùng ngón trỏ đẩy gọng kính trên sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu nâu đậm híp lại, "Thời cơ vẫn chưa tới."
"Việc đóng phim này nó sẽ không làm lâu nữa, nó đã chuẩn bị tác phẩm đầu tiên để làm đạo diễn rồi, chắc chắn nửa cuối năm sẽ có tin tức nó lùi về hậu trưởng, còn việc quay về e là không vội vàng được."
"Con xem mà làm." Cha Hoắc giao toàn quyền cho con trai cả.
.
Điện thoại của Hoắc Kiêu thi thoảng lại vang lên, có rất nhiều chuyện phải xử lý, hắn thay đổi đến mấy loại ngôn ngữ để nói chuyện.

"Chớp mắt là đến tháng tư rồi."
Cha Hoắc nói, thanh âm già nua đầy cảm thán, trong lời nói toát lên sự quyến luyến thời gian.
Hoắc Kiêu đang đứng bên cửa sổ nói chuyện dừng lại, hắn nói vài câu với đầu bên kia rồi bỏ điện thoại xuống, xoay người nhìn người đàn ông truyền kỳ của giới kinh doanh đang nằm trên giường bệnh.
"Cha, tại sao cha không giải thích?"
Nói xong câu mở đầu, Hoắc Kiêu hít sâu một hơn, tiếp tục nói dưới ánh mắt đáng sợ của cha mình: "Lúc đó cha chỉ đang tranh luận quyền nuôi dưỡng con với mẹ, không còn gì khác."
"Vậy thì sao chứ." Cha Hoắc vẻ mặt bình tĩnh, "Trước khi chết mẹ nó gọi điện cho cha, đúng là cha đang ở cùng mẹ con, cũng không nhận điện thoại, dù sao sự thật cũng là thế."
Lúc đó tắt máy chỉ vì thấy phiền lòng, nào ngờ đó là cú điện thoại cầu cứu, số mệnh cứ như thế trôi đi.
.
Cha Hoắc hồi tưởng, bản thân ông luôn tiến về phía trước.


Chẳng còn lại bao nhiêu ngày nữa, không phải lo lắng tương lai, ông mới đếm kỹ lại mọi thứ đã qua.
Chuyện của mẹ Hoắc Kham, có lẽ là báo ứng của ông trời dành cho ông.
Cả đời này ông dốc sức làm ăn, từng ngã xuống, từng dẫm đạp lên người bên cạnh để đi lên, đặc trưng của một thương nhân, ông không từ thủ đoạn nào, nhổ cỏ tận gốc, gián tiếp khiến cho nhiều người nhà tan cửa nát, cùng đường bí lối.
Nhưng đời này tay trái quyền lực, tay phải danh lợi, ông hy sinh cả cuộc sống của mình vào nó, thương trường tựa như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc.
Đạt được thứ mình muốn, đương nhiên sẽ không muốn mất đi, ông phải gánh lấy hậu quả mà không một lời oán hận.
Bởi vậy cũng sẽ không chạy theo giải thích với con trai, để mong nhận được tha thứ.
Nói chuyện một lúc, cha Hoắc có chút không ổn, vài miếng táo rơi cả xuống giường.
Hoắc Kiêu nhặt lên bỏ vào thùng rác, đi vào phòng vệ sinh cầm khăn ướt, lau sạch nước táo trên tay cha mình.
"Cha, con đến công ty đây."
Sau lưng vang lên giọng nói: "Huynh trưởng như cha, sau này phải nhường nhịn nó nhiều hơn chút."
Bước chân của Hoắc Kiêu dừng lại nửa nhịp: "Vâng."
.
Ở bên bờ biển sóng dạt vào từng đóa bọt nước, Hoắc Kham ném xe sang một bên, đứng hắt xì.
Chương Hướng Duy lấy mũ đánh cá từ trong balo: "Có phải gió lớn quá nên bị cảm rồi không?"
Trông y như đang chăm ông bố già.
Hoắc Kham: "..."
"Đáng ra không nên đi lái mô tô làm gì." Chương Hướng Duy lải nhải không ngừng, "Mau quay lại khách sạn thôi, phải tắm nước nóng, sau đó em pha trà gừng cho anh, còn một nửa túi đem theo lận, em..

á..."
Nụ hôn nóng bỏng ập tới, tất cả những từ ngữ phía sau đều bị chặn lại.
Sau lần khám bác sĩ tâm lý kia, Hoắc Kham có gọi bác sĩ tới thêm mấy lần, lần nào Chương Hướng Duy cũng ở bên cạnh.
Chương Hướng Duy cảm nhận rõ rệt trạng thái tâm lý của Hoắc Kham càng ngày càng tốt.
Bởi vì số lần hắn ngồi bên giường, vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm cậu đã giảm xuống.
Hiện tại đã trôi qua hơn hai tháng, chuyện xảy ra đêm ba mươi đó, Hoắc Kham buông được, Chương Hướng Duy cũng buông xuống theo.
.
Ánh nắng ngả về tây, Chương Hướng Duy cùng Hoắc Kham tản bộ trên bờ cát.
Tay nắm chặt tay, chiếc nhẫn trên ngón tay tỏa sáng dịu dàng, trông sến sẩm như bao đôi tình nhân khác.

Chương Hướng Duy ngửi được mùi không khí ẩm ướt, nhìn sắc trời phản chiếu trên mặt biển phía xa xa, cậu khẽ miết bàn tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông bên cạnh.
Dường như bọn họ cứ đi mãi như vậy, đi qua năm tháng dài đằng đẵng, cho đến tận cùng thế giới.
Chương Hướng Duy vội vàng đập vỡ bong bóng trong đầu mình, biển rộng quả nhiên là chỗ thích hợp khiến người ta cảm thấy tình thơ ý họa, năm tháng bình yên.
Cảm giác lãng mạn tràn ngập, cứ như có thể xuất khẩu thành thơ bất cứ lúc nào.
Túi áo khoác bỗng nhiên rung lên, lúc Chương Hướng Duy định rút tay ra, lại bị nắm chặt hơn, cậu bất đắc dĩ nói: "Điện thoại kêu mà, cho em xem thử chút coi."
Hoắc Kham nhíu mày: "Xem điện thoại quan trọng hơn nắm tay tui hả?"
Chương Hướng Duy: "..."
Rốt cuộc là tại sao hắn có thể mặt không cảm xúc nói ra câu này vậy?
Cậu thua rồi.
Người đàn ông này tự mình chọn, mình chỉ đành chiều thôi, Chương Hướng Duy dùng tay trái lấy điện thoại, là chị Hương Hương gọi tới.
Chương Hướng Duy mở loa ngoài, truyền đến âm thanh vội vàng của Trần Hương Hương, không biết đang nhai cái gì mà có tiếng sột soạt.
"Tiểu Duy, em quay VCR cho buổi biểu diễn của Lê Việt nhé.
Chương Hướng Duy đáp: "Em biết rồi ạ."
Hoắc Kham tựa đầu lên người cậu: "Lê Việt là ai?"
Chương Hướng Duy bỏ điện thoại vào túi: "Là tình địch, đối thủ một mất một còn của em trong phim đó."
Hoắc Kham thổi vào tai cậu: "Thân lắm hả?"
Chương Hướng Duy run lên, lập tức lắc đầu như trống bỏi: "À không ạ."
Hoắc Kham ung dung thong thả nói: "Không thân mà em quay VCR làm gì?"
Chương Hướng Duy nói: "Từng là đồng nghiệp mà ạ."
Hoắc Kham cười lạnh: "Chuyện quái gì cũng nhận hộ em, em nên đổi trợ lý."
Chương Hướng Duy trừng mắt: "Em chỉ cần chị Hương Hương!"
Câu nói này như một quả bom dội vào bình dấm chua lè.
Bình dấm nổ tung tanh bành, dấm chua đâu đâu cũng có.
Hoắc Kham buông đôi bàn tay nhỏ xinh kia ra, xoay người bỏ đi.
Chương Hướng Duy trợn tròn mắt, nhanh chóng đuổi theo, kéo tay hắn, lại bị gạt ra.
"..."
Chương Hướng Duy ôm chặt eo người nọ, vùi mặt vào lưng hắn cọ cọ.
"Nàm sao dọ?"
Hoắc Kham nghiêm mặt đi thẳng, kéo theo một cái đuôi nhỏ.
Hai người hao tâm tốn sức giằng co cả nửa ngày ở bãi cát.

Sau đó kết thúc vì giày của Chương Hướng Duy bị cát rơi vào.
Hoắc Kham ngồi xổm dốc cát ra hộ đứa nhỏ, nói: "Về sau danh từ đứng sau cụm em chỉ cần, chỉ có thể là anh thôi."
Chương Hướng Duy đang ngắm đường nét cánh tay hắn nghe vậy thì ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Quá bá đạo."
Hoắc Kham xỏ giày lại cho cậu, giọng điệu nhẹ tênh, còn thêm vài phần từ tính: "Vậy em bá đạo ngược lại đi."

Chương Hướng Duy: "...Haiz, tên mà ba mẹ đặt đã định sẵn là em không bá đạo nổi rồi."
"Anh nhìn anh đi, họ Hoắc, là họ của tổng tài đó."
Hoắc Kham xị mặt.
.
Chương Hướng Duy đột nhiên lẩm bẩm: "Á đù."
"Đù cái gì cơ." Hoắc Kham đứng dậy, lại bị ấn xuống, "Tống, gì nhỉ, Tống Nhiễm Nhiễm tới kìa!"
Chương Hướng Duy nhìn ba cô gái mặc đồ sặc sỡ ở phía xa xa, muốn rớt luôn con mắt.
Tống Nhiễm Nhiễm chính là con gái của người bạn quá cố của ba mẹ Chương Hướng Duy, từ cuối tháng hai đến ở nhờ nhà cậu, tính cách cũng được.
Lúc Chương Hướng Duy call video với ba mẹ, cô cũng từng xuất hiện, là một cô gái giàu năng lượng.
Lần này đi du lịch, Chương Hướng Duy chỉ nói với ba mẹ là ra nước ngoài, không nói địa chỉ cụ thể.
Gặp phải Tống Nhiễm Nhiễm chỉ là bất ngờ.
Chương Hướng Duy đột nhiên giật bắn mình, ba mẹ sẽ không tiết lộ quan hệ của cậu với Hoắc Kham cho Tống Nhiễm Nhiễm, phòng cậu cũng khóa lại.
Tống Nhiễm Nhiễm là fan only của Hoắc Kham, fan lý trí, tin chắc rằng hắn là thẳng nam.
Tin rằng Chương Hướng Duy và Hoắc Kham là mối quan hệ cực kỳ thuần khiết, không hề gay.
Còn nói ai tin đều là kẻ ngu.
Nếu như Tống Nhiễm Nhiễm nhận ra Hoắc Kham, ối mẹ ơi, không dám nghĩ.
Chương Hướng Duy vỗ vai Hoắc Kham, vội vàng la lên: "Anh mau tìm chỗ trốn đi!"
Hoắc Kham vẻ mặt bình thản: "Anh trốn đâu bây giờ? Xuống biển hả?"
Chương Hướng Duy trợn mắt, cái giọng thiếu đánh này nữa.
.
Tống Nhiễm Nhiễm đã phát hiện ra Chương Hướng Duy, cô nàng không dám tin dụi dụi mắt, xác định không nhìn lầm, bất ngờ che miệng, vẻ mặt kích động chạy tới.
Chương Hướng Duy hoảng hốt lùi về sau hai bước, tựa vào Hoắc Kham đang ngồi chồm hỗm, tay không ngừng vỗ vỗ.
"Anh đi nhanh đi, không kịp bây giờ."
Hoắc Kham vẫn bất động.
Chương Hướng Duy thật sự sợ ông chú già này rồi đấy, sợ thật sự, vội nhéo eo hắn, một lời khó nói hết.
"Anh đi trước, đêm nay anh muốn thế nào cũng được."
"Thế bình thường không phải cũng vậy à?"
"..."
Ha ha, tui thật sự cạn lời.
Chương Hướng Duy tức tối dùng gót chân đá hắn: "Mau lên mau lên, chú ơi, anh ơi, bạn trai của em ơi, năn nỉ anh, mau lên dùm."
"Nhìn em sợ kìa, anh về khách sạn trước, lát em về sau nhé."
Hoắc Kham đeo kính râm, kéo mũ đánh cá, đứng dậy như không có hề gì, hai tay đút túi, lười biếng rời đi.
Còn không quên để lại một câu: "Buổi tối hôn (đệ) anh nhé."


Bình luận

Truyện đang đọc