ẢNH ĐẾ NGÀY HÔM NAY CŨNG THẺ ĐEN

Edit: Nhất Thanh 
Beta: Quả lê an tĩnh
Bức ảnh này là chụp ngày hôm qua.
Bối cảnh lúc đó ở trong núi, khi đó chưa bắt đầu quay, Hoắc Kham với đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây tán gẫu,
Trong lúc đang nói chuyện thì Chu Văn gọi điện thoại tới, hắn không hề biết rằng trong khi hắn đang nghe điện thoại, đứa nhỏ lén lút ở đằng sau nghịch vạt áo của hắn.
Tóc dài đen sẫm rơi trên đầu vai, cậu hơi cúi mặt lộ ra gò má với độ cong dịu dàng ngoan ngoãn, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm vẻ ngượng ngùng cùng vẻ mặt mê muội khi chìm trong tình yêu.
Mặt trời chói chang, cây cỏ rậm rạp, một đen một trắng, một lạnh nhạt một ấm áp.
Hình ảnh vừa hài hòa vừa đẹp đẽ.
Chu Nhất Tâm vẫn luôn quan sát phản ứng của Hoắc Kham, khi khí thế quanh người hắn dần trở nên ôn nhu, cô ta phảng phất như đã nhìn thấy hi vọng, tưởng mình đã được hồi sinh.
"Ai có mắt nhìn xem ảnh đều sẽ biết cậu ta đối với anh không chỉ là sùng bái, cậu ta thích anh, nếu tấm ảnh này bị phát tán ra ngoài, cậu ta còn có thể dùng thân phận được anh thích thầm mà che đậy...."
Hoắc Kham bỗng nhiên khàn giọng cắt ngang lời: "Cô nói cái gì?"
Chu Nhất Tâm bối rối chớp mắt, khi vận may đến thì đầu óc cũng minh mẫn hơn: "Cậu ta thích anh"
Hoắc Kham cong môi: "Ừm"
Chu Nhất Tâm: "..."
Nếu không phải có chuyện cần nhờ vả hắn, cô thật sự muốn trợn trắng mắt.
.
Hoắc Kham cảm thấy bất mãn với màn hình đen sì của Chu Nhất Tâm: "Gửi ảnh cho tôi"
Khóe miệng Chu Nhất Tâm co rút, gửi ảnh đi: "Anh không để ý lời ra tiếng vào của người ta, nhưng Chương Hướng Duy thì sao? Cậu ta còn chưa tốt nghiệp, cuộc đời vừa mới bắt đầu thôi"
Hoắc Kham nhìn chăm chú đứa nhỏ trên màn hình, ngón tay vẽ theo đường nét khuôn mặt cậu.
Đồ ngốc, tình cảm đều viết hết lên mắt rồi.
"Thời gian này hợp tác với cậu ta tôi có thể nhận ra, cậu ta rất si mê diễn xuất, cực kì thích đóng phim, si mê đến  trình độ như vậy ngay cả tôi ra mắt lâu rồi cũng không thể hiểu nổi"
Chu Nhất Tâm nói: "Hơn nữa cậu ta có năng lực đồng cảm hiếm có, ở phim trường nhìn cậu ta diễn mà tôi nổi cả da gà, một thiên tài như vậy, anh nhẫn tâm phá hủy sao?"
Trên mặt Hoắc Kham chẳng có lấy một gợn sóng.
Hi vọng của Chu Nhất Tâm gần như sụp đổ, hắn thật sự không để tâm ư? Không thể nào, chỉ là giả vờ thôi, giả vờ thôi, mình phải bình tĩnh một chút, cô siết chặt tay, móng tay ghim sâu trong lòng bàn tay, càng đau, càng khiến cô có thể tấn công chuẩn xác, càng minh mẫn hơn.
"Sau này cậu ta sẽ đứng vững trong giới diễn viên, từng trải nhiều hơn, cũng mạnh đến một mức độ nhất định, có thể gồng gánh được tình cảm của hai người, giống như hiệu ứng cánh bướm giữa cuộc sống và sự nghiệp, nhưng nó chắc chắn sẽ khó khăn hơn scandal tình yêu nam nữ gấp vạn lần, cậu ta bây giờ chắc chắn không thể kham nổi, tôi cũng không tin anh chưa từng nghĩ tới chuyện này"
Hoắc Kham thả điện thoại lên đầu giường, chắp hai tay đặt lên trên chăn, mi mắt buông xuống.
Chu Nhất Tâm vội vàng nói: "Hoắc Kham, tôi không cần tài nguyên, cũng không cần tiền, chỉ xin anh sau này khi hợp đồng của tôi hết hạn, giúp tôi rời khỏi Bách Sách".
Hoắc Kham hứng thú nhìu mày: "Tôi không hiểu đấy, không phải Bách Sách vẫn luôn nâng đỡ cô à?"
"Nâng đỡ tôi?" Chu Nhất Tâm cười ha ha, "Đúng nhỉ, chị đại Bách Sách, người ngoài đều gọi tôi như vậy"
Sau đó ý cười của cô ta dần trở nên trào phúng: "Anh là ông chủ của Tân Ngu, không thể nào không biết bọn tư bản sau lưng dơ bẩn như tế nào, không thể nào không biết thứ nghệ sĩ phải gánh chịu là cái gì"
"Bất kể là nữ nghệ sĩ hay là nam nghệ sĩ, muốn tồn tại trong quy tắc trò chơi của đám tư bản đều rất khó khăn, Chương Hướng Duy tốt số, có anh hộ tống, nếu không với vẻ ngoài của cậu ta..."
Nhất thời vẻ mặt Hoắc Kham trầm xuống: "Được rồi, đừng lòng vòng nữa"
.
Chu Nhất Tâm trầm mặc một lát: "Hợp đồng của tôi sắp hết hạn, tôi không muốn kí tiếp, nhưng mà..."
Cô dừng lại, ảo não ngẩng đầu lên: "Nhưng tôi không đi được"
Tại sao không đi được, người trong nghề đều hiểu rõ.
Thứ quy tắc đó, là quy tắc ăn tươi nuốt sống.
Hoắc Kham lạnh lùng nói: "Gieo gió gặt bão"
Chu Nhất Tâm cười cười run cả vai: "Vâng, lúc tôi vừa mới vào nghề là do tôi quá ngây thơ, chỉ muốn cố gắng lấy được vai diễn tốt, chẳng tiếc bất cứ giá nào, lại không biết rằng quy tắc thực tế là tôi có thể hô bắt đầu, nhưng không thể tự mình hô dừng lại"
"Lão già Bách Sách là tên biến thái, hắn thường bắt tôi phải đi hầu hạ đám người kia, thi thoảng còn có thể chụp vài tấm ảnh với chị em đi cùng cơ, thật nực cười"
Chu Nhất Tâm xoay người, kéo khóa váy sau lưng xuống, lộ ra một phần lưng bị bỏng do tàn thuốc.
"Tôi chưa bao giờ mặc lễ phục mà lộ lưng, dù là đóng phim hay quay quảng cáo, chỉ cần hơi lộ lưng tôi đều phải đi tìm diễn viễn đóng thế, không phải là tôi ra vẻ, tôi có bệnh công chúa, mà là do tôi quá xấu xí"
Hoắc Kham đặt quyển sách xuống bên gối, hờ hững nói: "Cô chỉ có mấy điểm ấy mà dám đến tìm tôi đàm phán, cô cho rằng trong tay tôi không có gì ư?"
Sau lưng Chu Nhất Tâm cứng đờ, trong giới có ai không biết năng lực quan hệ xã hội của Tân Ngu đứng số một số hai đâu, lần này công ty cô cùng đối đầu chính diện với Tân Ngu đều bị đè ép, chuyện này chẳng còn gì để bàn cãi.
"Vậy thì phải xem ai đáng tiền hơn rồi"
Chu Nhất Tâm kéo khóa lên,vuốt vuốt mái tóc dài: "Anh và tôi không giống nhau, anh có một cậu bé ngoan như vậy, còn có một tương lai đáng để chờ đợi, anh đứng trong vườn hoa, còn tôi đứng cạnh vách núi, tôi chỉ có một con đường sống"
Hoắc Kham không tỏ vẻ gì.
Chu Nhất Tâm nở nụ cười xinh đẹp: "Mặc dù chúng ta cùng đoàn, nhưng ở <Triều dâng> từ trước đến giờ đều không có giao lưu, dù gặp được anh ở các hoạt động khác cũng không có cách nào bắt chuyện, tôi vì có thể tiếp cận được anh, đã phải hầu hạ mấy con heo mới có thể lấy được nhân vật Hoàng Oanh Oanh này, thành công tiến tổ"
"Bởi vì nếu tôi muốn thoát khỏi Bách Sách, chỉ có anh mới có thể làm được"
Hoắc Kham phất tay: "Cô đi đi"
Mặt Chu Nhất Tâm cắt không còn một giọt máu, vẻ mặt cô ta như tro tàn liên tục lẩm bẩm: "Hoắc Kham, anh không giúp tôi, bức ảnh này nhất định sẽ được đăng lên mạng, mọi tin tức của tôi mà đoàn đội anh nắm được tôi cũng chẳng để ý đâu, đã không còn hy vọng thì cần gì muốn sống nữa... Anh thật sự không quan tâm mối quan hệ của anh và Chương Hướng Duy bị phát hiện bây giờ sao, không cần biết cậu ta có thể chịu đựng được hay không, có đủ mạnh hay không,cũng không cần quan tâm cậu ta sẽ ra sao, vừa hay tôi có thể kiếm lời, nhưng tôi cũng toi đời rồi"
Hoắc Kham vẫn im lặng không nói lời nào, tâm tư sâu khó dò.
Chu Nhất Tâm run tay gạt tóc rối bên má, đeo kính râm lên che đi đôi mắt đỏ bừng, giả vờ như chẳng có chuyện gì đi ra cửa, bỗng sau lưng vang lên âm thanh.
"Còn có ảnh khác không?"
"..."
Vì vậy Chu Nhất Tâm phải gửi toàn bộ ảnh đã chụp trộm cho Hoắc Kham.
"Đi ra ngoài" Hoắc Kham nói, "Cài cửa lại"
Chu Nhất Tâm thăm dò: "Vậy tôi..."
Hoắc Kham xem từng bức ảnh một nói: "Chu Văn sẽ liên hệ với cô"
.
Buổi sáng lúc hơn mười giờ, Tưởng Di đến bệnh viện, nhưng không phải thăm Hoắc Kham, mà là xách theo giỏ hoa quả với trợ lý đến thăm Chương Hướng Duy.
Chương Hướng Duy ngủ một giấc, cũng lên tinh thần hơn: "Cô Tưởng ạ, hôm nay cô xong việc sớm vậy ạ?"
"Diễn viên đối diễn bị thương rồi, hiện giờ lượng công việc của tôi giảm bớt rất nhiều" Tưởng Di tháo mũ với khẩu trang đưa cho trợ lý, "Bé đáng yêu, phòng bệnh này của nhóc cũng được đấy nhỉ"
Chương Hướng Duy gãi đầu một cái.
Bỗng nhiên một bên má bị nắm lấy, Chương Hướng Duy a lên một tiếng.
Tưởng Di mỉm cười: "Nghệ sĩ dắt theo vệ sĩ không phải là để làm màu, đương nhiên cũng có người dùng để làm màu thật, nhưng mà đại đa số đều là vì an toàn của bản thân"
Chương Hướng Duy mở lớn mắt nhìn cô.
"Việc lần này cực kì nguy hiểm" Tưởng Di nói, "Sau này phải dẫn theo vệ sĩ, biết chưa nè?"
Chương Hướng Duy gật gật đầu.
Tưởng Di nhẹ nhàng bóp mặt cậu: "Da dẻ đẹp ghê ấy, căng mịn như lòng trắng trứng"
Trợ lý ngại mất mặt đưa tay kéo bà dì kì quái này đi.
"Tiểu Duy!"
Trần Hương Hương vội vã chạy vào, lại nhìn thấy Tưởng Di ngồi trong phòng bệnh, kinh ngạc nói: "Cô Tưởng, cô đến rồi à"
Tưởng Di dùng một giây để biến thành nữ thần: "Ừm"
Trợ lý trợn mắt lên tận trần nhà luôn rồi.
Có câu châm ngôn "Ba người phụ nữ một sân khấu" , trong phòng bệnh của Chương Hướng Duy đã tập hợp đủ, màn trình diễn bắt đầu.
Tất cả đều đứng vây quanh cậu.
Trần Hương Hương xem xong camera giám sát, vội vội vàng vàng chạy về đây.
Lúc cô xem, cảm giác như chính mình đang bị đuổi giết, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chương Hướng Duy ăn một miếng táo tây: "Em cố ý đấy"
Cả ba người quay sang nhìn cậu.
"Em không quen người đó, cũng chẳng gây thù chuốc oán với ai, chỉ có thể là fan đến trả thù"
Chương Hướng Duy cắn táo rộp rộp, giọng nói hơi mơ hồ: "Theo đuổi thần tượng có thể lan truyền năng lượng tích cực khiến người ta tốt hơn, cũng có thể phá hỏng cuộc sống của mình, nhưng loại người cực đoan như vậy, còn vác dao đến tìm, nhất định là thần kinh có vấn đề"
"Nếu có bệnh tâm thần, sẽ được miễn tử, kể cả em bị giết, hắn cũng sẽ không bị phạt"
Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói: "Cho nên em có ý lăn lê chạy bò dưới đất nhiều vòng, cũng cố gắng trốn tránh, nhưng hắn đuổi sát không buông, mục đích rõ ràng là muốn em chết, sát ý rất hung hãn, đây không phải là việc mà trong lúc tinh thần bất ổn có thể làm được, cảnh sát nhìn thấy sẽ biết"
Phòng bệnh chỉ có tiếng nói của Chương Hướng Duy, Trần Hương Hương chẳng biết đã để cốc lên bàn từ lúc nào.
Tưởng Di cũng không ăn quýt nữa, trợ lý thì hoàn toàn bị sốc.
Chương Hướng Duy nói: "Hơn nữa hắn muốn đâm dao vào tim em, nhưng em tránh, sau đó bị đâm trúng bụng, em hỏi hắn có phải tìm sai người không"
"Hắn nói, Chương Hướng Duy, tao muốn giết mày"
Chương Hướng Duy cười một tiếng: "Lúc đó ấy à, hì, em chỉ muốn thốt lên vậy là lúc này đang tỉnh táo chứ không bị bệnh, tốt lắm"
.
Phòng bệnh yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Tưởng Di có chút sởn gai ốc, "Bé đáng yêu, trong tình huống nguy hiểm như vậy, sao nhóc còn nghĩ được nhiều thế?"
Chương Hướng Duy cắn một miếng táo to, quai hàm phồng lên: "Không biết ạ, chắc là dục vọng cầu sinh được kích thích ạ"
"Chuyện lần này là một sự kiện lớn dành cho fan, cho người khác, cũng có thể cho cả Chu Nhất Tâm, thầy Hoắc, còn có cô Tưởng, cùng với những fan độc duy, fan tư sinh của nghệ sĩ khác một lời nhắc nhở nghiêm khắc, để bọn họ biết rằng nghệ sĩ cũng chỉ là người bình thường, là một công dân được pháp luật bảo vệ"
Đặc biệt là nhóm fan tư sinh của Hoắc Kham , chẳng biết lấy được tin tình báo ở đâu, đoàn phim chuyển chỗ bọn họ cũng chuyển theo, lúc quay cảnh ngoại cảnh, khi nhìn thấy hắn ai cũng hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt trọn hắn vậy, đáng sợ lắm.
Chương Hướng Duy nhìn ba cô gái đang ngồi trong phòng bệnh, nghi ngờ hỏi: "Sao mọi người không nói gì ạ?"
Trần Hương Hương uống ngụm nước để an ủi bản thân.
Trợ lý cũng ra rót nước, cảm thấy họng mình hơi khô.
Tưởng Di thì bình tĩnh hơn chút, cô nhìn về phía thiếu niên đang ăn từng miếng táo, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đẹp đẽ vì bị thương mà chẳng có mấy huyết sắc, nên trông càng dịu ngoan hơn ngày thường, cũng trông hiền lành hơn nhiều.
Chậc chậc.
Tưởng Di nghĩ thầm, sau này tốt nhất đừng ở phe đối địch với đứa nhỏ này.
Bên ngoài phòng bệnh, An Lợi cũng nghĩ y như cô, nhỏ tuổi mà suy nghĩ đã tỉ mỉ như vậy, nếu y rơi vào hoàn cảnh đó y sẽ chẳng làm được như thế.
"Lão Hoắc, tôi lo lắng sau này cậu không chơi nổi bé ngoan của cậu"
Hoắc Kham không để ý tẹo nào: "Vậy để em ấy chơi tôi"
An Lợi: "..."
Hoắc Kham cầm tay nắm cửa, dừng lại một chút, nghiêng đầu nói: "Tôi muốn ở cùng phòng với em ấy"
An Lợi: "..."
Thuốc trợ tim đều vô dụng cả thôi, y vẫn nên từ chức thì hơn. 
_________________
Thanh: tui ở đây chờ mọi người nói iu tui đó nha ^ Ọ ^ 
Lê: ''Vậy để  em ấy chơi tôi "' không hổ là thầy Hoắc k còn miếng liêm sỉ nào luônnn 

Bình luận

Truyện đang đọc