ẢNH ĐẾ YÊU THẦM

Thẩm Hoài Ninh mặc áo sơmi thẳng màu xám, cánh tay có áo vest, có lẽ hết bận là chạy tới.

Ngôn Thu là vợ Thẩm Hoài Ninh, Chiêm Ngọc nghĩ mình trước mặt anh nói Ngôn Thu Thẩm Tùng An có cảm giác như CP xác thật không đúng, đang muốn mở miệng xin lỗi, Thẩm Tùng An lại trước một bước nói với Thẩm Hoài Ninh: "Anh cả, anh không cần dọa em ấy."

Thẩm Hoài Ninh khẽ hừ một tiếng, sắc mặt tuy vẫn lạnh lùng, nhưng cũng không so đo cái gì, anh đi đến bàn bên kia, đang muốn đặt áo vest lên một ghế, không ngờ Thẩm Tùng An lại ra tiếng nhắc nhở anh: "Ngượng ngùng, đấy là chỗ mẹ vợ em."

Động tác Thẩm Hoài Ninh khẽ dừng, ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Chiêm Ngọc dùng tay kéo nhẹ tay áo Thẩm Tùng An, ý bảo anh không cần lửa cháy đổ thêm dầu, sau đó nói với Thẩm Hoài Ninh: "Thẩm đại ca, anh cứ ngồi nơi này không sao đâu, mẹ em có thể ngồi bên này."

Bàn họ ngồi là bàn tròn sáu người, bọn họ ngồi năm người đã đủ, chỉ là vừa rồi Nhan Lạp Ngôn Thu ngồi gần, Thẩm Hoài Ninh vừa lúc chọn chỗ Nhan Lạp.

Thẩm Hoài Ninh cười nhạo Thẩm Tùng An một tiếng: "Mẹ vợ tương lai á, em gọi thuận miệng quá nhỉ."

Thẩm Tùng An mỉm cười: "Quá khen."

Thẩm Hoài Ninh tuy nói vậy, nhưng vẫn thay đổi một ghế khác, đặt quần áo, ngồi xuống mới nói với Chiêm Ngọc: "Không cần câu nệ, cứ gọi anh cả là được."

Tuy giọng anh lãnh đạm như cũ, nhưng trong lời lại có ý đều là người một nhà, Chiêm Ngọc không cần khách khí.

Chiêm Ngọc nghe ra ngụ ý, chần chờ hai giây, gọi một tiếng "Anh cả".

Thẩm Hoài Ninh "Ừ" một tiếng, phản ứng không lớn, nhưng làm Thẩm Tùng An cúi đầu cười khẽ.

Nhan Lạp Ngôn Thu từ toilet trở về, Ngôn Thu thấy Thẩm Hoài Ninh đã tới rồi, cười giới thiệu chồng với Nhan Lạp.

Thẩm Hoài Ninh tuy nói chuyện thích kẹp dao giấu kiếm, nhưng trước mặt trưởng bối lễ nghĩa lại thập phần chu toàn.

Trong lúc ăn cơm, Ngôn Thu mời Nhan Lạp cùng Chiêm Ngọc đi Yến Thành chơi, như vậy bọn họ cũng có thể làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, chiêu đãi thật tốt.

Tuy nói qua chơi, nhưng mọi người đều biết ý của cô là muốn Chiêm Ngọc qua gặp nhị lão Thẩm gia.

Nhan Lạp thấy Chiêm Ngọc Thẩm Tùng An mới vừa xác định quan hệ không lâu, chuyện này bà muốn đẩy qua, Ngôn Thu lại nói hai người đã không phải đứa nhỏ, nếu bên nhau kia khẳng định suy nghĩ cặn kẽ rồi quyết định, gặp ba mẹ cũng không có gì không ổn.

Ngôn Thu dùng ba tấc lưỡi thuyết phục, Nhan Lạp đồng ý.

Chiêm Ngọc không nghĩ tới một bữa cơm thôi mà hai người đã an bài, trong lòng cậu vẫn thấy như vậy quá mức hấp tấp cùng sốt ruột, duỗi tay kéo kéo vạt áo Thẩm Tùng An, ý bảo anh nói cái gì đi.

Nhưng Thẩm Tùng An lại lặng lẽ cầm ngón tay cậu, trên mặt bất động thanh sắc tiếp tục ăn cơm.

Chiêm Ngọc không thể nề hà, dùng ngón tay nho nhỏ khều anh.

Thẩm Tùng An mặt không đổi sắc, thậm chí còn thấy vui.

Ăn cơm xong, Thẩm Hoài Ninh lấy lý do mình đi một ngày, lại mới từ Yến Thành chạy tới có chút mỏi mệt về khách sạn, nhiệm vụ cùng Ngôn Thu Nhan Lạp đi dạo phố dừng trên người Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc.

Nhân lúc Nhan Lạp Ngôn Thu chọn quần áo, Chiêm Ngọc Thẩm Tùng An ngồi ở sô pha cửa hàng trang phục nghỉ ngơi.

Chiêm Ngọc nhìn nhìn năm sáu túi giấy cạnh Thẩm Tùng An, nói khẽ với Thẩm Tùng An: "Em hoài nghi nghiêm trọng, anh cả cố ý chạy trốn."

Thẩm Tùng An gật đầu: "Đúng thế."

Chiêm Ngọc cảm thán một câu "Anh cả thật biết trước", sau đó lại nghĩ tới tối nay Thẩm Hoài Ninh đột nhiên xuất hiện dọa mình nhảy dựng nói với Thẩm Tùng An: "Lúc em nói anh với chị dâu diễn phim có cảm giác CP, anh cả có nổi giận không nhỉ?"

Thẩm Hoài Ninh rốt cuộc là anh Thẩm Tùng An, cậu cũng lo lắng mình lưu lại ấn tượng không tốt cho đối phương.

Thẩm Tùng An biết cậu đang lo lắng cái gì, an ủi: "Sẽ không, anh ấy quen rồi." Anh tạm dừng một chút, nghiêng đầu nói bên tai Chiêm Ngọc, "Bất quá anh có chút tức giận, em nghĩ tới anh này chứ không phải anh cả."

Khi anh nói chuyện hơi phả vào tai Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc rụt cổ, chú ý tới nhân viên hướng dẫn mua sắm đối diện như có như không nhìn thoáng qua hướng bọn họ, vì thế vươn một ngón tay đẩy mặt Thẩm Tùng An coi như không phát sinh chuyện gì.

Nhan Lạp Ngôn Thu chọn quần áo xong, Thẩm Tùng An đi qua thanh toán.

Phụ nữ đi dạo phố mua sắm vĩnh viễn không biết mệt mỏi, Chiêm Ngọc Thẩm Tùng An một người vì xoát hảo cảm của chị dâu tương lai một người vì xoát hảo cảm của mẹ vợ tương lai, đi dạo với Ngôn Thu Nhan Lạp cả đêm, lúc về tay bốn người đều xách đầy đồ.

Chiêm Ngọc về phòng vừa tắm rửa xong, cửa phòng đã có tiếng gõ, cậu đi qua mở cửa, thấy Thẩm Tùng An đứng bên ngoài.

Thẩm Tùng An vào phòng, đặt hộp trong tay lên bàn nói với cậu: "Đây là quà gặp mặt anh cả chị dâu cho em, sợ em không nhận nên bảo anh mang qua."

"Quà gặp mặt?" Chiêm Ngọc đi qua, liếc mắt một cái nhận ra logo thương hiệu, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tùng An, "Này quá quý, em......"

"Không quý." Thẩm Tùng An mở hộp, lấy đồng hồ ra, tự mình giúp Chiêm Ngọc mang lên, "Anh cả có rất nhiều tiền."

Thân ánh kim, quanh mặt đồng hồ nạm một vòng kim cương thật nhỏ, chỉnh thể đồng hồ tinh xảo không tục khí, phi thường thích hợp Chiêm Ngọc.

Chiêm Ngọc nghe anh nói, nhớ tới lần trước Thẩm Hoài Ninh công bố anh và Ngôn Thu có quan hệ thì võng hữu cũng đào ra giá trị con người anh, một câu "Rất nhiều tiền" là khái quát được hết.

Thẩm Tùng An giúp Chiêm Ngọc mang đồng hồ xong cũng không lập tức buông tay, mà nắm tay cậu nhìn một hồi lâu, nhìn đến mức Chiêm Ngọc có chút nghi hoặc: "Anh đang nhìn gì thế?"

Thẩm Tùng An cúi đầu hôn hôn vị trí ngón áp út, dùng động tác thay trả lời.

Động tác của anh làm Chiêm Ngọc sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại anh có ý gì, trên mặt có chút nóng, muốn rút tay về Thẩm Tùng An lại bắt lấy.

Thẩm Tùng An hôn từ ngón tay cậu một đường hướng lên trên, hôn xương ngón tay, mu bàn tay, cuối cùng dừng lại bên môi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hôn xong, Thẩm Tùng An vẫn duy trì tư thế ôm Chiêm Ngọc hỏi: "Hôm nay lúc ăn cơm, em véo anh làm cái gì?"

Chiêm Ngọc nghe anh biết rõ cố hỏi, đáp trả lại: "Anh xứng đáng."

Thẩm Tùng An cười nắm tay cậu, ôm cậu ngồi ở mép giường nói: "Ba mẹ anh đều tương đối hiền lành, em không cần sợ hãi, qua đó ăn bữa cơm với họ là được."

Trong lòng Chiêm Ngọc thật ra cũng không phải sợ hãi, chỉ là chưa từng gặp ba mẹ Thẩm Tùng An, cậu với Thẩm Tùng An đều là nam, có chút lo lắng nhị lão Thẩm gia không tiếp thu quan hệ như vậy.

Cậu ngồi trên đùi Thẩm Tùng An, hơi lo lắng hỏi: "Anh có nói chuyện cho bác trai bác gái chưa?"

"Chưa đâu." Thẩm Tùng An tựa hồ biết cậu lo lắng cái gì, trấn an, "Không cần lo lắng chuyện khác, em chỉ cần đồng ý qua là được, hết thảy đều không vấn đề."

Chiêm Ngọc nhìn ngực anh, suy tư một chút nói: "Vậy chờ anh quay xong, em trở về nói với ba."

"Được." Thẩm Tùng An gật đầu, thay đổi đề tài, "Hôm nay còn chưa nói xong."

"Nói cái gì?"

Thẩm Tùng An lặp lại một lần lời ở cửa hàng trang phục: "Anh có chút tức giận."

Chiêm Ngọc không nghĩ tới chuyện này làm anh nhớ cả đêm, nghe vậy thất thanh bật cười: "Em dỗ anh một chút vậy, thế anh muốn gì nào?"

Thẩm Tùng An nhìn cậu, hơi hơi nghiêng mặt.

Trong phòng chỉ hai người họ, Chiêm Ngọc cũng không cần phải thẹn thùng, ngồi trong lòng Thẩm Tùng An thò lại hôn mặt anh, mắt thấy đụng mặt, Thẩm Tùng An đột nhiên quay đầu, môi cậu dừng trên môi Thẩm Tùng An.

Tay Thẩm Tùng An ôm eo Chiêm Ngọc, cùng ngã vào giường đệm, đảo khách thành chủ gia tăng nụ hôn này.

Sau một lúc lâu, Chiêm Ngọc sắc mặt đỏ bừng dựa vào trên người Thẩm Tùng An, cảm giác được nơi nào đó trên thân thể anh truyền đến biến hóa, tai cậu dán ở ngực Thẩm Tùng An, nghe tiếng tim đập hữu lực bên trong truyền đến, cả người động cũng không dám động.

Thẩm Tùng An hô hấp có chút nặng, một tay ôm eo Chiêm Ngọc, một tay che hai mắt mình, ổn định xao động trong người, mới thấp giọng nói: "Dọa em hả?"

Vừa rồi phản ứng của Thẩm Tùng An nhanh lại mạnh, xác thật làm Chiêm Ngọc không phòng bị hoảng sợ, không nghĩ tới hôn một cái thôi, anh sẽ phản ứng lớn như vậy.

"Còn tốt......" Chiêm Ngọc nhỏ giọng mà nói, như cũ dựa vào ngực Thẩm Tùng An bất động.

Một lát sau, Thẩm Tùng An mới vỗ vỗ bờ vai cậu, ý bảo cậu đứng lên.

Hai người từ trên giường ngồi dậy, Chiêm Ngọc nhân cơ hội trộm liếc Thẩm Tùng An, phát hiện bên tai anh giống như lần trước có chút hồng.

Ô, Thẩm ca lại thẹn thùng.

Chiêm Ngọc nhịn không được nhấp miệng cười, duỗi tay nhéo nhéo vành tai anh.

Thẩm Tùng An bất đắc dĩ sờ sờ tóc cậu nói: "...... Sớm nghỉ ngơi đi."

Thẩm Tùng An rời đi, Chiêm Ngọc nằm trên giường, lấy di động mở Weibo vào fanpage "CP Cháo bát bảo CP", nụ cười trên mặt thật lâu không tiêu tan.

Thời gian ba ngày nháy mắt qua, tới chiều thứ hai, Chiêm Ngọc Nhan Lạp lên máy bay về C thị.

Biết bọn họ về tới, Chiêm Hồng Viễn đi sân bay đón người.

Ba người về đến nhà, Nhan Lạp đưa một ít quà cho dì Thư để dì phát cho mọi người, sau đó lại từ rương khác lấy một hộp đưa Chiêm Hồng Viễn, đây, chỗ này đều là quà bà mua cho ông.

Đồ vật đưa xong, Nhan Lạp bưng trà lên uống giải khát, ngồi đối diện nhìn Chiêm Hồng Viễn tháo quà nói: "Lão Hồng này, chúng ta tìm thời gian đi Yến Thành gặp ba mẹ Tùng An, ông nói chúng ta nên mang quà gì?"

Chiêm Hồng Viễn lấy đồng hồ mới ra định đeo, nghe vậy dừng động tác, khó hiểu hỏi: "Gặp ba mẹ Tùng An làm cái gì? Hiện tại mấy người truy tinh, còn lưu hành gặp ba mẹ?"

Nhan Lạp giải thích: "Tiểu Ngọc không phải nói cùng Tùng An bên nhau sao? Ba mẹ hai bên cũng nên gặp mặt một lần, hiểu biết một chút á?"

"Bà nói gì cơ?" Chiêm Hồng Viễn không hiểu ra sao, "Tiểu Ngọc Tùng An bên nhau là sao cơ?"

"Yêu đương đó!" Nhan Lạp kỳ quái nhìn ông một cái, "Chẳng lẽ tôi không nói với ông sao?"

Ba chữ "Yêu đương đó" làm quyền sách hơn mười vạn trong tay Chiêm Hồng Viễn rơi xuống trên thảm, vẻ mặt ông mộng bức nhìn Nhan Lạp: "...... Không có nha."

"Ồ tôi quên mất, Tiểu Ngọc không nói cho ông hả?"

"...... Không có."

Chiêm Hồng Viễn trầm mặc một lúc lâu, thấy mình không xứng làm người nhà này.

Bình luận

Truyện đang đọc