ẢNH ĐẾ YÊU THẦM

Tháng tư sinh nhật em, muốn tặng em phần quà đặc biệt.

Thẩm Tùng An nói xong những lời này, ngẩng đầu đối mặt Chiêm Ngọc, nhìn cậu nhấp môi nhìn mình, không rên một tiếng liền nói: "Làm sao vậy? Không thích sao?"

Chiêm Ngọc đầu tiên dùng sức lắc đầu, lại dùng sức gật đầu, cuối cùng cầm lòng không đậu ôm cổ Thẩm Tùng An thật chặt, chôn mặt ở hõm vai anh, muộn thanh nói: "...... Thẩm ca, cảm ơn anh."

Ngày 20 tháng 4 là sinh nhật cậu, cũng là ngày diễn tấu cá nhân ở rạp hát thành phố S. Cậu không biết Thẩm Tùng An từ khi nào bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật, nhưng cậu biết Từ lão gia tử khó mời bao nhiêu.

Từ hoa hồng lavender tới đàn violon chuyên dụng, kinh hỉ Thẩm Tùng An chuẩn bị làm cậu xúc động muốn rơi lệ.

Thẩm Tùng An nghe thanh âm mang giọng mũi của cậu, sợ cậu rơi lệ, không khỏi sờ sờ tóc cậu, nhẹ giọng trấn an: "Thích là được, đừng nói cảm ơn, nói cái khác đi."

Chiêm Ngọc hít hít cái mũi: "Nói cái gì?"

"A, anh ngẫm lại." Thẩm Tùng An có tâm đùa cậu, tự hỏi trong chốc lát, lúc này mới thong thả ung dung nói, "Tỷ như......"

"...... Lão công?"

Một âm thanh yếu ớt như muỗi ngâm vang lên cùng lúc với lời Thẩm Tùng An nói làm mấy lời cuối Thẩm Tùng An muốn nói nghẹn trong họng.

Thẩm Tùng An trầm mặc hai giây, anh muốn Chiêm Ngọc ngẩng đầu lên, Chiêm Ngọc lại không chịu, dưới góc độ anh nhìn không thấy mặt đỏ như tôm luộc.

Thẩm Tùng An thấp giọng nói, ôm Chiêm Ngọc bước nhanh như gấu bự không đuôi vào bên trong, tới mép giường thả cậu xuống.

Chiêm Ngọc dính vào giường liền lập tức kéo chăn che mình, sau đó cả người lăn, cuốn thành một kén tằm cưng cưng, chỉ chừa một đôi chân bên ngoài.

Thẩm Tùng An buồn cười nhìn "Nhộng hình người"trên giường, khom lưng giúp cậu cởi giày, vỗ vỗ chăn, ra tiếng nói: "Tiểu Ngọc, em bọc chăn không nóng sao?"

Chiêm Ngọc súc trong chăn, vẫn không nhúc nhích, làm bộ mình thật sự là nhộng.

Qua chừng nửa phút, cậu nghe Thẩm Tùng An nói: "Em không ra, vậy anh đi trước. Em sớm tắm rửa ngủ, ngày mai anh lại qua đây đón em."

Theo sau, Chiêm Ngọc nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, như thanh ân Thẩm Tùng An rời đi, cậu nhịn không được lặng lẽ đẩy chăn đơn ngoi ra thăm dò, lại vừa lúc đụng tầm mắt Thẩm Tùng An.

Ý thức được mình bị lừa, Chiêm Ngọc trừng lớn đôi mắt: "Không phải anh nói anh về sao?!"

Thẩm Tùng An nghẹn cười, kéo cậu khỏi chăn, sau đó cúi người ấn người trên giường, cúi đầu nói: "Hôm nay anh không quay về."

"Kẻ lừa đảo." Chiêm Ngọc lên án một câu, duỗi tay ôm cổ Thẩm Tùng An, kéo anh xuống ngửa đầu hôn môi.

Thẩm Tùng An một tay chống bên cạnh cậu, môi răng dây dưa, sau một lúc lâu, đột nhiên kêu rên một tiếng.

Chiêm Ngọc khẽ cắn anh một ngụm, như trả thù anh lừa cậu.

Trên môi truyền đến đau đớn làm Thẩm Tùng An tạm dừng một chút, hôn càng kịch liệt.

Chiêm Ngọc dựa lưng vào gối đầu, lấy khuỷu tay chống đỡ, hơi ngẩng cổ lộ hầu kết yếu ớt.

Mồ hôi theo mi chảy xuống chóp mũi, Thẩm Tùng An hôn rớt.

Khoái cảm như thủy triều đánh úp lại từng đợt, cả người cậu bị cuốn vào trong đó, cậu như thuyền lá chỉ có thể leo lên trên người anh, khó nhịn phát ra than nhẹ.

Một hồi tình tứ kết thúc, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa.

Thẩm Tùng An đi phòng tắm mở nước, lại về ôm Chiêm Ngọc bị lăn lộn đến mềm như bông.

Ngâm xong rồi tắm, hai người ôm nhau nằm trên giường.

Chiêm Ngọc trở mình dựa vào ngực Thẩm Tùng An, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Thẩm ca, em có chuyện nói với anh."

Thẩm Tùng An: "Làm sao vậy?"

Chiêm Ngọc đến bên tai anh, nhẹ giọng nói một câu nói.

Thẩm Tùng An nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía cậu: "Em xác định?"

"Ừ!" Chiêm Ngọc dùng sức gật đầu, "Anh nguyện ý sao?"

Thẩm Tùng An cùng cậu nhìn nhau trong chốc lát, duỗi tay ôm cậu trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, đây là vinh hạnh của anh."

......

Chiêm Hồng Viễn chỉ ở Yến Thành ngây người ba ngày liền về C thị, bởi vì gần tới cuối năm, công ty có không ít chuyện cần ông xử lý.

Chiêm Ngọc, Nhan Lạp cùng Lật Thanh ba người ở Yến Thành nổi danh cảnh đẹp chơi một chuyến, trước một ngày bọn họ rời Yến Thành, ba Thẩm mẹ Thẩm làm chủ tiễn.

Lúc này liên hoan định ở khách sạn bên ngoài, trong bữa tiệc không khí hai nhà như cũ thập phần hòa hợp, Nhan Lạp lần nữa mời nhị lão Thẩm gia tới C thị chơi, nhị lão cười đồng ý, đáp ứng năm sau đi một chuyến.

Liên hoan kết thúc, hai nhà ở cửa khách sạn từ biệt, Thẩm Tùng An phụ trách đưa mấy người Chiêm Ngọc về.

Lên xe, Thẩm Tùng An đột nhiên thấy có đèn flash thoảng qua, theo phản xạ anh ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Loại tình huống này với anh mà nói quá quen thuộc, nhìn chiếc xe nhanh chóng rẽ rời đi, anh khẽ cau mày một chút.

Chiêm Ngọc ngồi ở ghế phụ, cúi người lại đây hỏi: "Thẩm ca, sao anh không lên xe?"

Thẩm Tùng An ngồi vào trong xe, nghiêng đầu nói: "Vừa rồi có phóng viên chụp ảnh."

Anh mới vừa nói xong, Chiêm Ngọc, Nhan Lạp cùng Lật Thanh đồng thời sắc mặt khẩn trương hỏi: "Kia làm sao bây giờ? Muốn đuổi sao?"

Thẩm Tùng An không nghĩ tới bọn họ phản ứng lớn như vậy, ba người không hẹn mà cùng hoảng sợ, anh nói: "Đã đi rồi, hiện tại đuổi không kịp."

"Kia làm sao bây giờ?" Ba người lại trăm miệng một lời hỏi.

"Không có việc gì, anh bảo Trương Kỳ Đàm tỷ chú ý một chút." Thẩm Tùng An gửi tin cho Trương Kỳ cùng Đàm Dĩnh, nói cho bọn họ chuyện phóng viên chụp lén, sau đó khởi động xe đưa đám người Chiêm Ngọc về khách sạn.

Chiêm Ngọc ngày mai phải về C thị, Thẩm Tùng An ngủ lại ở khách sạn tiện cho ngày mai tiễn cậu ra sân bay.

Trương Kỳ cùng Đàm Dĩnh thu được tin của Thẩm Tùng An, chặt chẽ chú ý động thái hot search Weibo, bảo đảm khi xuất hiện hot search không tốt với Thẩm Tùng An có thể xử lý.

Trừ bọn họ, Chiêm Ngọc cũng chú ý Weibo, cậu suy xét đến vừa rồi ba mẹ Thẩm Tùng An ở đây, lo lắng phóng viên chụp tới sẽ ảnh hưởng không tốt tới hai vị trưởng bối.

Thẩm Tùng An tắm rửa xong ra tới, nhìn Chiêm Ngọc dựa vào trên giường, ôm di động không ngừng đổi mới hot search, vì thế đi qua khom lưng nhìn giao diện hỏi: "Có tin sao?"

"Không có." Chiêm Ngọc lắc đầu, cậu từ trên đường liền chú ý Weibo, hot search không có bất luận tin gì về Thẩm Tùng An, hết thảy đều gió êm sóng lặng.

"Có lẽ anh nhìn lầm rồi, cũng có lẽ phóng viên đang đợi thời gian thích hợp tuôn ra." Thẩm Tùng An lấy di động trong tay cậu, rời Weibo đặt một bên nói, "Không cần quá lo lắng, thân phận ba mẹ trước đó đã hấp thụ ánh sáng, bọn họ cũng về hưu, ảnh hưởng không lớn. Đến nỗi chúng ta, CP Cháo bát bảo, mọi người đều hiểu."

Chiêm Ngọc nghe vậy yên lòng, từ trên giường bò dậy, duỗi tay sờ sờ tóc còn ướt của Thẩm Tùng An, xung phong nhận việc: "Em giúp anh sấy tóc!"

Thẩm Tùng An thấy cậu "Nóng lòng muốn thử", cười nói "Được", xoay người lấy máy sấy giao cho cậu.

Chiêm Ngọc bảo Thẩm Tùng An ngồi mép giường, còn mình quỳ xong lưng anh sấy tóc.

Tóc Thẩm Tùng An có chút thô, chất cứng, sấy xong Chiêm Ngọc đặt máy trên tủ đầu giường, nắm tóc Thẩm Tùng An buộc thành túm.

Thẩm Tùng An sờ sờ đỉnh đầu, nhướng mày hỏi: "Ai nói cho em cái này?"

"Thanh Thanh á." Chiêm Ngọc dùng tay đè chỏm tóc đỉnh đầu, bị sợi tóc làm ngứa, nhịn không được lại đè ép một chút, mặt mày hớn hở mà nói, "Đáng yêu!"

Thẩm Tùng An bắt lấy tay quấy rối, Chiêm Ngọc dứt khoát thuận thế ghé vào trên lưng anh, đôi tay ôm cổ anh, nói: "Đưa di động cho em."

Thẩm Tùng An duỗi tay đưa điện thoại cho cậu, Chiêm Ngọc động tác nhanh nhẹn mở camera.

Thẩm Tùng An nhìn chỏm tóc trong camera, có chút bất đắc dĩ, trở tay nhẹ nhéo mặt Chiêm Ngọc, giáo huấn một câu: "Nghịch ngợm."

Chiêm Ngọc cười hất bay tay anh, cằm đè trên vai anh, giơ di động: "Cà tím."

"Tách tách", lúc tiếng vang Thẩm Tùng An nghiêng đầu hôn Chiêm Ngọc, hình dừng ở camera.

Chiêm Ngọc kéo Thẩm Tùng An chụp hơn mười tấm, lúc này mới thấy mỹ mãn gỡ chỏm tóc xuống, sau đó share ảnh qua WeChat cho anh.

Thẩm Tùng An lưu ảnh, khunh nói chuyện phiếm với Chiêm Ngọc đổi thành ảnh chụp hai người.

Lúc này Đàm Dĩnh gửi tin, cô có hỏi truyền thông quen thuộc, đối phương đều tỏ vẻ không chụp ảnh, mà trước mắt Weibo cũng không có động tĩnh.

Lúc này đã sắp 12 giờ, Thẩm Tùng An suy tư một chút, bảo cô và Trương Kỳ sớm nghỉ ngơi, không cần chú ý động thái Weibo. Trước đó anh và ba mẹ Chiêm Ngọc ăn cơm đã lên hot search, anh phỏng đoán lần này dù lên hot search cũng đơn giản không sai biệt lắm với lần trước, chỉ là vai chính đổi thành Chiêm Ngọc cùng ba mẹ anh thôi, anh cùng Chiêm Ngọc quan hệ tốt không phải bí mật, không có gì cần chú ý.

Đàm Dĩnh cũng thấy vậy, thậm chí cảm thấy nếu bởi vì cái này lên hot search cũng không phải chuyện xấu, rốt cuộc về sau Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc cũng muốn công khai, hai người hiện tại xuất hiện nhiều trước mặt truyền thông cùng fans cũng coi như vì công khai làm chuẩn bị.

Nhưng hai người trăm triệu không nghĩ tới, lần hot search này trọng điểm không ở trên người Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc, mà ở trên người Lật Thanh.

Phóng viên chụp lén ảnh đăng vào rạng sáng 7 giờ, chờ bọn họ phát hiện, # Thẩm Tùng An đưa bạn gái gặp ba mẹ # đã leo lên hot search đầu.

Hot search có 3 bức ảnh, ảnh chụp đều là cửa tiệm cơm, lúc ấy nhị lão Thẩm gia đang cùng Chiêm Ngọc nói chuyện, chỉ là Lật Thanh vừa vặn đứng bên cạnh Chiêm Ngọc, từ góc độ ảnh chụp thoạt nhìn như đối tượng nói chuyện biến thành Lật Thanh.

Thẩm Tùng An nhận được điện thoại Đàm Dĩnh khi còn đang ngủ, nghe xong lập tức bảo cô liên hệ người gạt hot search, lúc gác máy anh định xem tình hình, mà di động lại nhảy ra call video anh lơ đãng ấn nghe.

Thi Minh xuất hiện trong video, phát điên hỏi: "Hot search khẳng định không phải thật sự đi người anh em?! Tôi xem cậu là anh em, cậu lại mang vợ tôi đi gặp ba mẹ?"

"Nói hươu nói vượn cái gì?" Thẩm Tùng An lấy điện thoại ra xa một chút, miễn cho bị âm lượng đê-xi-ben cao của anh ta độc hại.

Chiêm Ngọc ngủ bên cạnh bị tiếng này của Thi Minh đánh thức, duỗi tay bám vào cánh tay Thẩm Tùng An bò dậy, mơ hồ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Bên kia Thi Minh không nghĩ tới bên Thẩm Tùng An còn người khác, nhìn Chiêm Ngọc không khỏi buột miệng gọi một tiếng: "Chiêm Ngọc lão sư?"

Chiêm Ngọc nghe có người gọi mình, theo bản năng thò lại gần video: "Hở?"

Nút áo ngủ của cậu không cẩn thận bị mở, động tác tiến lại làm vị trí cổ áo lộ ra một mảng da thịt nõn nà cùng dấu hôn nhàn nhạt.

Thi Minh thấy thế, không dám tin mà trừng lớn đôi mắt: "Hai người......"

Thẩm Tùng An phản ứng cực nhanh đặt di động lên ga giường, một tay ôm Chiêm Ngọc ấn vào ngực mình.

Giây tiếp theo, di động truyền đến một tiếng hô to hỏng mất: "ĐM, cậu không chỉ đụng tới vợ tôi, còn đụng tới em trai?!!"

Thẩm Tùng An: "......"

Bệnh tâm thần.

Bình luận

Truyện đang đọc